Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hủy Thi Diệt Tích

Tiểu thuyết gốc · 2529 chữ

Sau khi con Ngao Tây Tạng to lớn này bị Ngụy Thiên Minh dùng thực lực mạnh mẽ hạ gục, thì đã không còn sức để phản kháng. Nó nằm trên đất giãy dụa được vài cái, rồi không còn động đậy gì nữa.

Xử lý xong được con Tàng Ngao này, Ngụy Thiên Minh mới thở ra một hơi dài, hắn ra vẻ khí phách nói: "Cmn, dám sủa bậy ở trước mặt ta thì đây chính là kết cục mà ngươi phải chịu!"

Trang bức xong Ngụy Thiên Minh liền đưa mắt nhìn vào mấy thái giám kia.

Lúc này, mấy tên tiểu thái giám đã sớm đã bị doạ hoảng sợ, bọn họ không dám nghĩ đến Ngụy Thiên Minh lại có thể dũng mãnh như thế, một con Ngao Tây Tạng to hơn người vừa chịu vài chiêu đã không chống đỡ nổi.

Ngụy Thiên Minh nhìn thấy mấy tên tiểu thái giám vẫn đang ngẩn người, liên xua xua tay một cái, nói: " Mấy người các ngươi đứng ở đó làm gì, còn không mau qua đây thu dọn một chút!"

Bị Ngụy Thiên Minh nói một tiếng như thế, mấy cái tiểu thái giám kia không dám có nửa điểm do dự, tiến đến trước mặt hắn.

Bọn họ cung cung kính kính nhìn Ngụy Thiên Minh hỏi: "Còn mời Ngụy công công phân phó."

Ngụy Thiên Minh hơi chép miệng một chút, nói: "Cũng không có dặn dò gì nhiều, con đại cẩu này vừa nãy không phải rất hung hăng sao. Hiện tại đã bị bản công công đánh chết, mấy người các ngươi mau đi kiếm vài cái nồi thật to đem con này nấu lên, nhớ cho nhiều gia vị một chút."

Lời này của Ngụy Thiên Minh vừa mới nói ra đã doạ cho đám tiểu thái giám này hoảng sợ, mặt mày lập tức mặt trắng bệch, sau lưng cũng trở nên lạnh lẽo. Mấy người bọn hắn hơi liếc nhau, đều lộ ra một bộ dáng rất sợ hãi.

Ngụy Thiên Minh thấy sắc mặt bọn hắn không đúng, thì nheo mắt lại, lạnh giọng hỏi: " Các ngươi có phải là có chuyện gì gạt ta phải không? có lời gì muốn nói thì mau ra, nếu bị bản công công phát hiện được các ngươi đáng dấu diếm, thì kết cục cũng sẽ được như nó!"

Bị uy hiếp như thế thì một tiểu thái giám vẻ mặt đưa đám đứng dậy nói ra: Ngụy công công, chúng ta hình như đã phạm sai lầm rất lớn, nếu như xử lý không tốt thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ a!"

"Đúng vậy a, chúng ta lần này chết chắc, ô ô. . ." Lại một tiểu thái giám nhịn không được mà khóc lên không ngừng.

Ngụy Thiên Minh nhìn bọn hắn trưng ra bộ dáng này cảm thấy rất là kỳ lạ, hắn trực tiếp vung một bàn tay, đánh vào đầu một tên tiểu thái giám, mắng: " Con mẹ các ngươi, có chuyện gì thì mau nói cho rõ ràng khóc lóc vòng vo cái gì, mau nói ra!"

Tiểu thái giám kia chịu một quyền cũng không dám nổi giận, hắn vội vàng khom người nói: " Ngụy công công, chẳng lẽ ngài không biết sao, con khuyển này là của Sở Ninh công chúa nuôi dưỡng. Là do sử giả nước khác hiến tặng, rất được Sở Ninh công chúa ưa thích, hiện tại người đã đem Tàng Ngao đánh chết, Sở Ninh công chúa khẳng định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!"

Một tiểu thái giám khác, lại chen miệng nói: " Đúng là như vậy, Sở Ninh công chúa ở trong hậu cung này, không sợ trời, không sợ đất, mỗi ngày đều dắt chó đi cắn người khác. Đã tra tấn rất nhiều thái giám và cung nữ, nhưng hoàng thượng đều không có trừng phạt nàng, lần này. . . lần này. . . Chúng ta khó mà thoát một kiếp!"

Mấy tiểu thái giám đều sợ hãi không thôi, đối với ác danh Sở Ninh công chúa đều sợ hãi từ trong đáy lòng. Ngụy Thiên Minh cũng không nghĩ tới, vô tình lại chọc vào một Sở Ninh công chúa có nhiều ác danh như vậy, xem ra chính mình đúng thật là người xuyên không số khổ a.

Bất quá cái này cũng không trọng yếu, trọng yếu là hắn thế mà vừa mới giết chết ái khuyển của Sở Ninh công chúa. Cái phiền phức này có vẻ hơi lớn một chút. Nghe qua lời mấy tên thái giám nói, liền biết Sở Ninh công chúa không dễ trêu chọc vào.

Sự tình này ở hậu cung vốn là không nhiều, Ngụy Thiên Minh hôm qua còn nghĩ đến làm sao bo bo giữ mình, thăng quan phát tài. Không nghĩ tới, hôm nay lại gây ra tai họa. Mấy cái tiểu thái giám này hiện tại trên mặt mũi tràn đầy u sầu, khoé mắt ươn ướt giống như bọn họ chắc chắn sẽ chết vậy.

Ngụy Thiên Minh nhìn bọn họ uất ức như vậy, nội tâm cũng mười phần khó chịu.

Ngụy Thiên Minh chau mày lại quát: " Tất cả đều nín, hiện tại khóc thì hữu dụng sao, đều là một đám vô dụng!"

Bị Ngụy Thiên Minh trách mắng, mấy tiểu thái giám cũng không dám khóc nữa nhưng trên mặt vẫn biểu hiện như cũ cực kỳ bi thương.

Một cái tiểu thái giám tiến đến hỏi: " Ngụy công công, ngài thử nói xem bây giờ nên làm gì a?"

Ngụy Thiên Minh đôi mắt chớp động, liền nói: " Không phải chỉ là một con chó sao, chết thì thì đã chết sợ cái gì nữa, dù sao trong viện tử này cũng chỉ có mấy người chúng ta biết, đợi chút nữa đem xử lý sạch sẽ, xem như không có là được rồi."

Ngụy Thiên Minh trên mặt lộ ra không thèm để ý chút nào, giống như đây không phải một việc lớn. Nhưng thực ra hắn mặt ngoài bình tĩnh, còn nội tâm lại đang nghĩ biện pháp, xem ứng đối thế nào với việc này. Tại trong hậu cung, không đáng tiền nhất chính là mệnh của thái giám và cung nữ.

Một số động vật được nuôi dưỡng, đều giá trị hơn so với thái giám cùng cung nữ. Lần này hắn đánh chết sủng khuyển của Sở Ninh công chúa, Sở Ninh công chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn hắn.

Nếu sự tình này truyền ra, chỉ sợ cho dù Tuệ phi cũng không bảo vệ nổi hắn.

Rốt cuộc, Sở Ninh công chúa là muội muội của hoàng thượng, còn Tuệ phi chỉ là phi tần trong ba ngàn mỹ nữ mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh được. Nếu như Tuệ phi được sủng ái còn dễ nói, mấu chốt là Tuệ phi vẫn là một phi tử thất sủng.

Cho nên việc này chỉ có thể do Ngụy Thiên Minh tự mình giải quyết. Hắn nhìn một chút mấy cái tiểu thái giám này, liền quyết định đem việc này che lấp lại. Hiện tại trừ mấy tiểu thái giám kia, cũng không có ai biết việc này như vậy vẫn còn tương đối dễ xử lý.

Ánh mắt Ngụy Thiên Minh trầm xuống, nói: " Mấy người các ngươi, đi tìm mấy cái nồi lớn chúng ta đem con chó này ăn hết. Liền sẽ không ai biết con chó này từng ở đây!"

Mấy tiểu thái giám kia nghe Ngụy Thiên Minh nói là đem sủng khuyển của Sở Ninh công chúa nấu ăn, nhất thời đều kinh hoảng không thôi. Bọn họ đều chỉ là tiểu thái giám mà thôi, đâu có lá gan làm việc như vậy.

Cho nên, Ngụy Thiên Minh nói ra quyết định này mấy người bọn hắn đều hoảng sợ, sắc mặt khó coi liếc nhau nhau vài lần, không biết nên nói cái gì cho phải. Ngụy Thiên Minh cũng mặc kệ mấy tiểu thái giám đang suy nghĩ gì, hắn phải nhổ cỏ tận gốc tránh sự tình lộ ra ngoài, cũng chỉ có cách làm như vậy.

Nhìn thấy mấy tên thái giám còn đang do dự, Ngụy Thiên Minh thanh âm lạnh lùng nói: " Nếu các ngươi không dựa theo ta nói đi làm, không cần chờ Sở Ninh công chúa diệt các ngươi, ta liền đem các ngươi đều biến mất, nhanh đi tìm nồi lớn đến đây!"

Ngụy Thiên Minh biểu lộ ra hung thần làm cho ai cũng có thể nhìn ra hắn không có ý tốt. Nghe hắn mở miệng, liền đem mấy tiểu thái giám đều dọa cho sợ.

Mấy tên tiểu thái giám này không còn dám có chút do dự nào, tranh thủ gật đầu nói: " Nô tài đã biết được, nô tài đi làm ngay!"

Nói xong, đám tiểu thái giám dắt nhau chạy nhanh đi tìm nồi lớn.

Tuy nhiên tất cả thức ăn của Tuệ phi bình thường đều là Ngự Thiện Phòng chuẩn bị, nhưng mỗi một cung điện của phi tử đều có một cái phòng bếp nhỏ riêng, bên trong có thể chuẩn bị một số đồ ăn. Rất nhanh sau đó đám người này từ phòng bếp tìm thấy một nồi lớn.

Sau đó, bọn họ lại nghe Ngụy Thiên Minh sắp sếp, tìm một địa phương kín đáo dựng lên bếp lửa, đào một cái tiểu táo. Đem con Tàng Ngao này thui qua một lần, cạo sạch, sau lại cho vào trong nồi ướp gia vị rồi hầm đến hơn một canh giờ.

Có mấy tên thái giám bị thương, Ngụy Thiên Minh để bọn chúng trở về sơ cứu một chút rồi lại đến giúp đỡ. Dù sao tất cả đều ở chỗ đó, Ngụy Thiên Minh sẽ không thả một người nào đi.

Tuy khi nấu thịt chó sẽ có khói và mùi thơm nhưng Ngụy Thiên Minh đã đem những thứ này xử lý hết. Hoang cung rất lớn, Ngụy Thiên Minh đào một cái tiểu táo thiết kế theo hướng hiện đại, đều không có chút khói nào bốc lên.

Khi thịt chó được nấu xong Ngụy Thiên Minh kêu mấy tên tiểu thái giám kia đi lấy bát đũa để dùng. Chục người ăn như gió cuốn mây trôi, Ngụy Thiên Minh chính là người ăn nhiều nhất, mấy miếng thịt chó thơm ngào ngạt cơ bản đều vào bụng hắn.

Đám tiểu thái giám này rất nhát gan, không dám ăn thịt con Tàng Ngao này nhưng lại bị Ngụy Thiên Minh cưỡng ép bức bách bọn họ, để bọn không muốn cũng đều phải ăn. Cứ như vậy đám tiểu thái giám này đã cùng Ngụy Thiên Minh lên chung trên một cái thuyền.

Xem như Sở Ninh công chúa phát hiện gì, mấy tiểu thái giám cũng sẽ liều mạng bảo vệ tốt Ngụy Thiên Minh, không nói ra tình hình thực tế. Cho nên, Ngụy Thiên Minh rất yên tâm mà lớn mật ăn thịt chó, cũng không sợ mấy cái thái giám này bán đứng hắn.

Sau khi ăn thịt chó xong, Ngụy Thiên Minh lại phân phó mấy thái giám này, đào một cái hố trong sân, đem tất cả xương chôn hết xuống. Cứ như vậy, xem như là đã hủy thi diệt tích, xem như Sở Ninh công chúa muốn tìm thi thể của Tàng Ngao, cũng tương đối khó.

Sau khi hoàn thành hết việc ở đây, cái nồi lớn kia cũng bị đám tiểu thái giám mang đi rửa sạch. Nhìn lấy chính mình đem sự tình xử lý xong, Ngụy Thiên Minh không nhịn được lộ ra nụ cười. Giờ phút này hắn thấy chính mình là một tên tội phạm thiên tài.

Ngậm một ngọn trúc non trong miệng, Ngụy Thiên Minh ợ một cái thật vang rồi mở miệng nói với đám người đó, rằng không được tiết lộ với người nào, dù là ai cũng không thể nói. nếu như nói ra sự việc ấy bọn họ nhất định sẽ hắn bị giết chết.

Mấy tên thái giám này khi nhìn thấy thân thủ của Ngụy Thiên Minh thì đều đã bị trấn trụ, đâu còn lá gan hô loạn việc gì. Bọn họ vội vàng một bên thề, một bên tỏ thái độ rằng mình tuyệt đối không nói lung tung.

Giải quyết hết tất cả ở đây xong, Ngụy Thiên Minh vẫy lui mấy tiểu thái giám, chính mình đi tìm Tuệ phi. Rốt cuộc Tuệ phi là chủ tử của mình, cho dù thế nào mình cũng phải đi qua chào hỏi, nếu không như vậy là không tôn kính nàng.

Ngụy Thiên Minh còn chưa đi đến cửa tẩm cung của Tuệ phi, đã nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng mắng mỏ của Tuệ phi.

"Mấy tên cẩu nô tài các ngươi, chỉ có một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong. Lần này ta không đánh chết các ngươi không được!"

Ngay sau đó, truyền đến thanh âm của mấy tiểu cung nữ đang cầu xin tha thứ: "Nương nương tha mạng a, Nương nương tha mạng!"

Ngụy Thiên Minh ở ngoài nghe được những thanh âm này liền vội vàng hướng về phía bên trong đi vào. Bởi vì hắn nghe thấy bên trong những tiếng cầu xin tha thứ này, có lẫn cả tiếng của Tiểu Hồng trong đó. Dù nói thế nào đi nữa, hiện tại Tiểu Hồng cũng là người của Ngụy Thiên Minh. Hắn cũng không thể ngồi im nhìn Tiểu Hồng bị khi phụ.

Ngụy Thiên Minh đi hai ba bước lớn đã liền đi vào bên trong phòng Tuệ phi. Hắn vừa nhìn vào liên thấy Tuệ phi đang đứng giữa phòng giận dữ, trong tay càm một cây roi, muốn giáo huấn mấy nàng Tiểu Hồng. Cũng may Ngụy Thiên Minh đến kịp lúc, hắn vội vàng đứng che ở trước mặt Tiểu Hồng, hơi khom người với Tuệ phi nói ra: " Nương nương, có chuyện gì thì từ từ nói, tuyệt đối không nên nóng giận, tức giận sẽ làm hỏng thân thể của người, như vậy thật là không tốt!"

Tuệ phi nhìn thấy Ngụy Thiên Minh đến, nộ khí hơi hạ một chút. Tại vì bây giờ trong lòng Tuệ phi, vị trí Ngụy Thiên Minh đã không như lúc trước. Nàng hơi liếc Ngụy Thiên Minh một chút rồi bỏ cây roi xuống, ngồi xuống bên cạnh một cái ghế, lạnh nhạt nói: " Thiên Minh nếu đã đến thì tìm một chỗ ngồi đi!"

"Ai, đa tạ nương nương!" Ngụy Thiên Minh đáp ứng một tiếng, tìm lấy một cái ghế trong phòng ngồi xuống.

Nhưng khi chuẩn bị ngồi, Ngụy Thiên Minh lại nhanh đứng lên, vừa cười vừa nói: " Thưa Nương nương, nô tài vẫn là đứng bên cạnh hầu hạ người sẽ tốt hơn."

Bạn đang đọc Ngươi không phải là thái giám? sáng tác bởi tieudaovangioi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieudaovangioi
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 576

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.