Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cá lớn nuốt cá bé (2)

Phiên bản Dịch · 1086 chữ

Lý Lão Hán đứng bên cạnh hơi híp mắt lại, đứng ở bên cạnh phối hợp với Phi Mã diễn vai chính diện nói: “Tiểu huynh đệ, cần gì chứ, ngươi có thể nhận được một khoản điểm bưu điện không nhỏ trong lần này, trở về có thể đổi một con tem đặc thù, ngày tháng sau này còn dài.”

Triệu Khách nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Lão Hán: “Các ngươi làm vậy không sợ một ngày nào đó ta tìm các ngươi trả thù sao.”

Nghĩ đến dáng vẻ Triệu Khách liều mạng với Phi Mã như một con chó điên, Lý Lão Hán nghe vậy cơ bắp trên mặt run rẩy, trong lòng hơi do dự, Vương cẩu tử này là một người chán sống.

Phi Mã đứng bên cạnh lại không quan tâm, đưa tay vỗ vào mặt Triệu Khách, “Trả thù? Vậy ngươi phải hiểu cái gì gọi là cá lớn nuốt cá bé trước đã!”

“Được, ta đầu hàng!”

Triệu Khách thở dài, thể hiện đầu hàng với hai người.

Lý Lão Hán và Phi Mã thấy thế đều tỏ ra vui vẻ, nhưng theo tiếng nhắc nhở vang lên lại khiến nụ cười mới hiện ra được một nửa đã cứng ở trên mặt.

【 Người đưa thư Triệu Khách lựa chọn đầu hàng với các ngươi, bằng lòng đưa tất cả điểm bưu điện và hai con tem đặc thù cho các ngươi, nhưng điều kiện là dùng đầu của các ngươi làm bô cho hắn. 】

“Ngươi muốn chết!”

Đột nhiên bị Triệu Khách lừa, Phi Mã lập tức thẹn quá hóa giận từ chối lời đầu hàng của Triệu Khách, vung một tay lên đánh về phía Triệu Khách.

Nhưng đúng vào lúc này, vẻ mặt Lý Lão Hán thay đổi, hét to: “Không muốn!”

“Pằng pằng pằng pằng…”

Tiếng súng điếc tai lập tức vang vọng trong cả trấn nhỏ, người xung quanh lập tức giật mình rối rít quay đầu nhìn, chỉ thấy một cái xác ngã trong vũng máu, máu tươi chảy ra từ mấy lỗ thủng lớn khoảng ngón cái trên hai gò má của xác chết.

Đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Lý Lão Hán, hình như đang im lặng vặn hỏi vì sao lại nổ súng với hắn ta.

“Đừng nhúc nhích! Dao găm của ta tuyệt đối không chậm hơn súng lục là bao, ta muốn đâm một lỗ thủng trên đầu ngươi trong 0.5 giây cũng không phải vấn đề.”

Triệu Khách trả lại nguyên si câu nói trước đó của Lý Lão Hán, con dao găm đen xì đặt sát vào hốc mắt Lý Lão Hán, không hề nghi ngờ gì nữa, chỉ cần tay Triệu Khách hơi run lên, có thể trực tiếp đâm vào hốc mắt Lý Lão Hán.

Lý Lão Hán có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên lưỡi dao, mùi này rất gay mũi, hiển nhiên số người chết vì con dao găm này không phải số ít.

Thấy thế, Lý Lão Hán cảm thấy cả người lạnh lẽo, chỉ thấy trên da thịt của hắn ta có rất nhiều sợi tơ thỉnh thoảng lóe sáng ở dưới ánh mắt trời, sợi tơ kia buộc trên ngón tay Triệu Khách.

Triệu Khách nhẹ nhàng cong ngón tay, Lý Lão Hán như một con rối gỗ bị bắt ngồi xuống trên ghế.

“Súng không tệ.”

Đưa tay lấy súng lục trên tay Lý Lão Hán đi, cẩn thận nhìn còn là một khẩu Walther PPK hàng Đức.

Nếu nói hắn là người si mê dao, vậy trình độ yêu thích súng của Lôi Khoa còn điên cuồng hơn cả hắn.

Ngày thường nói chuyện, còn chia sẻ rất nhiều điều về súng cho hắn nghe, luôn là dáng vẻ đang nói về bảo vật gia đình, giảng giải cho hắn nghe về súng ống của các quốc gia.

Triệu Khách nghe nhiều tất nhiên cũng hiểu biết rất nhiều, Triệu Khách chỉ nhìn thoáng qua đã phát hiện khẩu súng lục đặc biệt của nước Đức này, lực bắn mạnh nhưng sức giật rất nhỏ.

Nhưng từ lần đầu tiên Triệu Khách thấy Lý Lão Hán cầm súng đã biết Lý Lão Hán là người ngoài nghề, lúc này nhìn xuống hổ khẩu của hắn ta, cũng vì tư thế cầm súng không đúng, bị lực tác động khi bắn súng đánh trả làm rách lòng bàn tay.

Triệu Khách tận mắt nhìn thấy thực lực của Lý Lão Hán, một cao thủ có thực lực mạnh mẽ như thế lại sa sút đến mức chỉ có thể dùng một khẩu súng lục mà hắn ta không quen thuộc làm vũ khí, có thể thấy Lý Lão Hán đã suy yếu đến trình độ nào.

Hắn phát động múa rối pháp với hắn ta, hình như còn dễ hơn cả lúc đối phó Yến Tam.

Thấy vẻ mặt Lý Lão Hán ngây ngốc, trong lòng Triệu Khách luôn cảm thấy đầy sung sướng vì việc diễn ra theo ý mình.

“Chắc chắn ngươi rất nghi ngờ?”

Lý Lão Hán gật đầu, đâu chỉ nghi ngờ, trong lòng hắn ta như đang dời núi lấp biển, vì sao trong nháy mắt hắn ta và Phi Mã lại thua trên tay người mới này, sự tương phản này khiến hắn ta không thể chấp nhận được.

Lý Lão Hán ngẩng đầu muốn hỏi Triệu Khách rốt cuộc đã có chuyện gì, nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu chỉ thấy họng súng đen ngòm trước mặt chĩa thẳng vào trán hắn ta.

“Pằng!” Tiếng súng chói tai khiến người đi đường xung quanh đều tò mò quay đầu sang.

Họng súng lạnh băng phun ra một vòng đốm lửa, để lại một lỗ thủng trên trán Lý Lão Hán.

Thu khẩu súng trên tay vào sách tem, Triệu Khách đi đến trước xác Lý Lão Hán, khẽ nói: “Xuống địa ngục hỏi Đông Tử đi, hắn hiểu rõ hơn các ngươi đấy.”

Không biết có phải vì Lý Lão Hán và Phi Mã gặp chuột âm phủ đã khiến thực lực giảm mạnh hay không.

Triệu Khách luôn cảm thấy giết bọn họ đơn giản như giết chết người bình thường, không hề có niềm vui thú nào đáng nói.

Có lẽ chính vì sự nhàm chán này, khiến Triệu Khách không có hứng thú nói cho Lý Lão Hán biết chân tướng.

Bạn đang đọc Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch) của Quá Thủy Khán Kiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 731

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.