Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Coi như ngươi giỏi

Phiên bản Dịch · 1085 chữ

Trên mặt còn có chút tang thương, dáng đứng trông hơi còng, nhưng đôi mắt kia lại có sức sống hơn đám trai trẻ bình thường, nhìn huyệt thái dương của hắn ta nhô lên thật cao và vết chai thật dày ở trên tay, đều chứng minh đối phương là người luyện võ, hơn nữa là loại cao thủ luyện cả một đời.

Về phần người bên phải, dáng người cao tròn một mét chín, cơ bắp nhô lên khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy áp lực hít thở không thông, mặt chữ quốc vuông văn, thoạt nhìn hơi yếu ớt, luôn cảm thấy không có tinh thần.

Sau khi xác nhận thân phận ba người này, Triệu Khách lùi lại cửa sau, ngón tay quấn lấy một sợi tơ nhẹ nhàng kéo một phát, sau khi mở cửa ra lập tức lùi lại mấy bước.

“Vào đi.”

Ba người nhìn nhau sải bước đi vào bếp sau, xác định trong bếp sau chỉ có một mình Triệu Khách.

Sau khi Chòm râu dê cầm đầu đánh giá Triệu Khách, trực tiếp nói vào điểm chính: “Tiểu huynh đệ, ngươi có đủ đồ ăn không? Ta nói là đồ ăn cho người sống chúng ta, không phải những đồ lạnh băng này.”

Triệu Khách không nói chuyện lấy ra một miếng thịt thăn đã được nướng chín trong lò nướng bên cạnh rồi đặt lên đĩa, thịt thăn đã được nướng chín đỏ sáng bóng, Triệu Khách nhẹ nhàng cắt một dao xuống miếng thịt rồi cho vào trong miệng.

Chòm râu dê thấy thế đôi mắt sáng ngời, hô hấp của tên to con sau lưng cũng dồn dập hơn, vốn bọn họ chỉ ôm một tia hy vọng để lại thư cho Triệu Khách, bằng lòng dùng điểm bưu điện đổi đồ ăn trên tay hắn.

Lúc đầu chỉ định thăm dò hỏi ý kiến một chút, không ngờ đến tối bọn họ quay về thấy Triệu Khách để lại thư nói hắn có rất nhiều đồ ăn, hắn có đủ đồ ăn có thể thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.

Khi đó Chòm râu dê cũng thấy nghi ngờ với câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như lời nói của Triệu Khách cũng khá đáng tin.

Chỉ thấy Chòm râu dê cau mày, đi về phía Triệu Khách cười nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi còn bao nhiêu miếng thịt thăn thế này.”

“Rất nhiều!”

Thấy Chòm râu dê tới gần, Triệu Khách cau mày không ngừng lùi ra sau, đồng thời ánh mắt liếc qua liếc lại, thấy vị lão đầu sau lưng Chòm râu dê bình tĩnh lùi lại một bước, dường như vô tình hoặc cố ý chặn lại cửa sau.

“Rất nhiều là bao nhiêu, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi để lại thư cho ta nói có đủ đồ ăn, nhưng sao chúng ta biết được ngươi có lừa ta hay không, ngươi mở sách tem ra để chúng ta xem một chút thì sao.”

Chòm râu dê nói xong đã chạy đến cửa chính tiểu viện, cửa trước và sau đều bị ba người Chòm râu dê chặn lại, trừ khi trên tay Triệu Khách có tem đặc thù có thể bay lên không hoặc là khinh công, nếu không tường viện này cao như vậy, người bình thường không thể bò lên được.

Triệu Khách híp mắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Chòm râu dê: “Nếu… Ta không đồng ý thì sao?”

“Không hợp tác thì giết ngươi.”

Người nói chuyện là tên cao to kia, chỉ thấy ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm đĩa thịt trên bàn, thỉnh thoảng nuốt một ngụm nước bọt, bụng đã đói đến kêu ùng ục. Lúc nói chuyện còn hơi mất kiên nhẫn, hắn ta quá đói, chỉ muốn sớm giải quyết những việc rắc rối này để mình được ăn no bụng.

Câu nói của Phi Mã khiến khuôn mặt Triệu Khách tối sầm lại, một tay lặng yên cầm con dao thái trên thớt gỗ.

“Phi Mã, bắt lấy hắn!” Vẻ mặt Chòm râu dê nghiêm nghị, vẫy tay ra hiệu với Phi Mã.

“Được!”

Nghe được mệnh lệnh của Chòm râu dê, chỉ thấy Phi Mã nở nụ cười hung ác nham hiểm, thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn lướt qua miếng thịt thăn trên bàn, hai tay nắm lại nhẹ nhàng siết chặt, chỉ nghe một tràng tiếng “rắc rắc rắc…” vang lên.

“Ngươi đã không phối hợp, ta sẽ bóp nát xương cốt ngươi từng tấc một!”

Chỉ nghe Phi Mã còn chưa nói hết câu đã đột nhiên lao đến, đừng thấy hắn ta cao to đến một mét chín, nhưng tốc độ nhanh đến kinh người, đánh ra một động tác võ thuật tiêu chuẩn, trực tiếp vượt qua mặt bếp lò trước mặt.

“Răng rắc!”

Một tiếng vang thật lớn, Phi Mã đạp một cái thật mạnh, cục đá trên mặt đất lập tức lõm xuống vỡ vụn để lại một dấu chân, đá vụn bắn tung tóe sượt qua da mặt Triệu Khách.

“Đến đây cho ta!”

Nếu cánh tay to khỏe này vồ xuống một cái, chắc chắn sẽ chặt đứt cái cổ yếu ớt của hắn, Triệu Khách thấy thế đồng tử co rụt lại, hít sâu một hơi, lại không lùi mà tiến tới, thâm thể khẽ nghiêng lao vào trong ngực Phi Mã, con dao thái trên tay đâm thẳng vào trái tim của Phi Mã.

Một dao này của Triệu Khách không chỉ nhanh chuẩn tàn nhẫn, còn lựa chọn góc độ rất khéo léo, vừa lúc công kích vào góc chết trên cánh tay trái của Phi Mã.

“Không tệ!”

Thấy Triệu Khách đánh ra một dao, ánh mắt lão đầu chặn cửa sau sáng lên, gật đầu như đang khen ngợi, đột nhiên cảm thấy thú vị.

Một dao kia của Triệu Khách cũng không dùng quá nhiều sức, nhưng dựa vào lực đánh đến của Phi Mã, lực trùng kích vô cùng lớn.

“Ầm!”

Nhưng lưỡi dao đến người, Triệu Khách thấy trước ngực Phi Mã lóe lên một tia sáng vàng rồi biến mất, lưỡi dao không chỉ không đâm xuyên ngực Phi Mã, ngược lại như đâm vào trên tảng đá, trong nháy mắt đã bắn ra tia lửa, lực trùng kích cường đại lập tức đánh ngược về phía Triệu Khách.

Bạn đang đọc Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch) của Quá Thủy Khán Kiều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vô_Tà_Team
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 840

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.