Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đường lộ vô tận

Phiên bản Dịch · 1450 chữ

Lúc này Tống Hạ cũng có phần gấp gáp. Cô ấy có thể cảm nhận được âm khí tỏa ra từ người cô gái ở trước mặt nên nói theo phản xạ: “Lam Lâm! Cô ta không phải là người!”

Nghe vậy, Lam Lâm sợ đến độ đần người ra. Vẻ mặt cậu ta cực kỳ gượng gạo, chỉ đành cười: “Nếu không muốn quá giang thì bái bai nhen.”

Nói xong cậu ta đóng luôn cửa sổ xe rồi vội vã nhấn ga tiếp tục lái về phía trước.

Chỉ mới một lát mà cả ba người chúng tôi căng như dây đàn.

“Lái mau lên! Tuyệt đối đừng quay đầu lại!”

Tôi buông một câu rồi hai tay bấm quyết, dùng Lôi quyết bao trùm chiếc xe. Lúc này cô gái áo đỏ kia đang từng bước từng bước bay về phía chúng tôi.

“Xem ra chọc trúng rồi!”

Lam Lâm tăng tốc nhưng cô gái áo đỏ kia mặc kệ tất cả, bay lơ lửng đuổi sát theo chúng tôi.

Tôi không hiểu được, tại sao ‘thứ’ này vẫn đuổi theo chúng tôi cho bằng được?

Rõ ràng chúng tôi không hề đắc tội cô ta, tại sao lại chọc cô ta được?

“Bỏ đi! Tăng tốc lên!”

Lam Lâm đạp hết ga, còn Tống Hạ bên này cũng gấp lên bèn hỏi: “Hay là chúng ta dừng xe, để tôi đi diệt nó?”

“Diệt nó?” Tôi nghe vậy chỉ cười: “Xem ra ông nội cô vẫn chưa dạy cô thứ gì không thể chọc nhỉ!”

“Thứ gì?”

“Nữ sát mặc áo đỏ là ‘thứ’ không thể dây vào nhất, cho dù chỉ là một con âm sát nhỏ nhoi nhưng nó sẽ bộc phát âm khí rất mạnh, nếu cô đắc tội nó thì sẽ khó mà thoát thân đấy!”

Nghĩ đến đây, tôi quay lại thì thấy ‘thứ’ kia đã biến mất nên cũng thở phào. Đột nhiên Lam Lâm phát hiện đường xá ở đây rất kỳ lạ, dường như vừa rồi đã đi ngang qua con đường này.

“Có phải chúng ta đã đi ngang qua đây không thế?”

Lam Lâm hít thật sâu, không hiểu lên tiếng; “Không thể nào, nơi đây chỉ có một con đường đi thẳng, không thể nào đi sai được!”

“Không phải, tôi nhớ rõ ràng chỗ này có một bảng chỉ đường, bây giờ lại xuất hiện kìa.”

Tôi nhìn sang hai bên trái phải, phát hiện trên con đường này chỉ có một chiếc xe của chúng tôi đang chạy, từng đợt từng đợt âm khí lởn vởn khắp nơi bên đường, dường như có gì đó đang đi theo chúng tôi.

“Lam Lâm, anh nhìn đằng trước kìa!”

Thình lình Tống Hạ chỉ ra trước, khủng hoảng nói: “Không phải chứ? Vậy cũng được nữa hả?”

Tôi và Lam Lâm nhìn ra phía trước thì phát hiện cô gái áo đỏ kia lại đứng ở chỗ đầu đường như cũ. Lần này cô ta vẫy tay với chúng tôi.

“Kệ cô ta, lái nhanh lên, tuyệt đối không được quay đầu lại!” Tôi quát lớn.

Lúc này tâm trạng của Lam Lâm cũng căng thẳng theo, không hiểu hỏi: “Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy? Sao cứ liên tục gặp phải nhiều chuyện kỳ quặc thế này chứ?”

Tôi nói: “Chắc là chiếc xe này của anh có vấn đề gì rồi, từ lúc lên xe là tôi đã cảm nhận được chắc là chiếc xe này của anh từng xảy ra chuyện rồi, không phải là xe mới, đúng không?”

“Chuyện này… Đúng vậy, tôi mua chiếc xe này ở tiệm đồ cũ nhưng ông chủ tiệm đó bảo tôi chiếc xe này chưa từng xảy ra chuyện gì hết!”

“Ông ta lừa anh rồi, âm khí trong chiếc xe này nặng như vậy, tôi nghĩ nó gánh ít nhất cũng hơn hai mạng người!”

Nghe tôi nói vậy, Lam Lâm bắt đầu hối hận, bất đắc dĩ lắc đầu: “Trời ơi, tôi cũng có biết đâu, tóm lại không hiểu mô tê gì cả mua nó luôn, nếu hôm nay không xảy ra nhiều chuyện thế này thì tôi cũng không biết chiếc xe này có vấn đề đâu!”

“Đừng lo chuyện khác! Anh nhìn phía trước đi!”

Ba người chúng tôi không dám tin vào mắt mình, không ngờ vừa cắt đuôi được cô gái áo đỏ kia thì bây giờ cô ta lại xuất hiện bên đường, mà lần này còn nở nụ cười rùng rợn với chúng tôi, nhìn vô cùng khủng bố kinh dị.

“Lái mau lên!”

Chiếc xe tiếp tục phóng vèo vèo trên đường lộ. Tôi nói: “Xem ra chúng ta gặp phải quỷ đập tường rồi. Con nữ quỷ áo đỏ đó không muốn buông tha cho chúng ta. Có lẽ chiếc xe này có gì đó liên quan đến cô ta.”

Tôi muốn thử một chút, may mà thường ngày tôi luôn chuẩn bị một ít tiền vàng mã nên bây giờ vừa vặn có thể dùng. Tôi rải chỗ tiền vàng mã kia ra ngoài cửa sổ xe.

Âm khí trên con đường lộ này lập tức nặng nề hơn.

Tôi hét lớn ra ngoài cửa sổ xe: “Chúng tôi chỉ vô tình ngang qua, không tính quấy rầy cô, xin hãy cho chúng tôi qua!”

Khi giọng nói của tôi kết thúc, con nữ quỷ áo đỏ kia lại xuất hiện trước mặt. Lần này nó đứng giữa đường chận xe chúng tôi.

Lần này Lam Lâm cũng chỉ đành dừng xe, nheo mắt lại hỏi: “Làm sao đây? Thứ này cản đường chúng ta thật kìa!”

“Hết cách rồi!”

Bây giờ chỉ có thể thắng xe gấp, tôi bèn lập tức xuống xe, hít một hơi thật sâu rồi nói với nữ quỷ áo đỏ: “Rốt cuộc cô muốn sao đây? Âm dương khác biệt, lẽ nào cô muốn làm trái quy tắc ư?”

Tôi vừa dứt lời thì ánh mắt trợn trắng của nữ quỷ áo đỏ kia chuyển hướng nhìn chằm chằm vào lốp xe.

“Lốp xe?”

Tôi chậm rãi đi qua xem. Lúc này Tống Hạ bấm thủ quyết, dường như muốn ra tay với nữ quỷ áo đỏ kia nhưng bị tôi cản lại. Tôi bảo: “Đừng làm bậy, thứ này không thể dây vào, học thuật của cô trước mặt cô ta chỉ vô dụng thôi!”

Tôi nói xong bên này bèn đi sang chỗ bánh xe, nhẹ nhàng khều vài sợi tóc ra khỏi bánh xe rồi hỏi: “Có lẽ chỗ tóc này là cô để lại lúc còn sống phải không?”

Nữ quỷ áo đỏ không nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm tài xế Lam Lâm, thân trên từ từ bay lại gần.

Lam Lâm bị sợ mất mật vội vàng lùi lại mấy bước rồi nấp sau lưng tôi, la lên: “Cô… Cô đừng qua đây!”

Tôi bấm Lôi quyết để hộ thể nhưng cũng không có ý tấn công cô ta, chỉ nói: “Người cô phải tìm không phải là cậu ta, cô phải tìm người hại cô mới đúng!”

“Đúng! Ai hại cô thì cô tìm kẻ đó, tôi vô tội mà!”

Nghe chúng tôi nói vậy, nữ quỷ áo đỏ bỗng hóa thành một làn khói màu đỏ chui vào dưới bánh xe.

“Cô ta làm gì thế?”

“Xem ra có lẽ lốp xe này đã nghiền chết cô ta, lúc đó còn đang mặc đầm đỏ nên cô ta mới trở thành lệ sát, bây giờ chui xuống dưới lốp xe thế này chắc là muốn hòa làm một với chiếc xe.”

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Tôi bất lực lắc đầu, đưa mắt nhìn phía trước rồi nói: “Không được lên chiếc xe này nữa, nếu lái xe thì có lái một trăm năm nữa cũng không ra khỏi đây được đâu.”

“Vậy…”

“Đúng thế, chỉ còn nước đi bộ thôi, tình hình trước mắt thì chỉ có đi bộ mới là an toàn nhất!”

Tống Hạ không ngờ tôi lại nói như vậy. Từ nhỏ tới lớn cô nàng được cưng chiều quen thói nên đột ngột bảo cô ta phải đi một đường dài như vậy làm cô ta mặt ủ mày chau ngay tức thì. Cô nàng nghiến răng bảo: “Tôi… Tôi không đi!”

“Không đi cũng phải đi!”

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu cô không đi thì ở lại đây lẩn quẩn trong không gian này mãi mãi đi nhé, cô muốn ở chung với nữ quỷ áo đỏ kia à?”

“Thế… thế thì tôi đi chung với hai anh!”

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.