Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thất Sát Tướng Quân Lệnh

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Nghe tôi nói vậy, thầy Tống cũng mỉm cười rồi chậm rãi ngồi xuống, ông ta nói: “Nhóc, tuy nói trước kia thế gia phong thủy chúng ta quả thật từng đối phó với tộc vu sư của Nam Cương nhưng không có nghĩa vụ phải điều tra giúp cậu, cậu nói đúng không nào?”

Quả nhiên là một tên cáo già, xem ra bây giờ thầy Tống không hề muốn đơn phương ra tay.

Một là ông ta hơi khiếp sợ tên vu sư Nam Cương này, hai là e sợ bản thân ông ta xuất đầu lộ diện thì sau này kẻ kia cũng sẽ đến báo thù mình.

“Đương nhiên, tôi đến đây chỉ muốn thông báo với thầy một tiếng, còn chuyện sau đó ra sao thì tôi cũng không muốn dính dự vào, dù gì tôi cũng chỉ là một người bình thường, không nhất thiết phải…”

“Người bình thường à?”

Thầy Tống cắt ngang lời tôi rồi cười châm chọc: “Chiếc bông tai mà cậu đeo trên cổ kia là một vật thuộc về cõi âm, cậu tưởng ta nhìn không ra sao?”

Tôi cúi đầu nhìn chiếc bông tai đang đeo, bảo: “Thầy Tống nói chiếc bông tai này sao?”

“Đúng vậy, từ lúc cậu bước vào đây tới giờ, hơi thở tỏa ra từ chiếc bông tai của cậu khác biệt hoàn toàn với hơi thở trên người cậu, nếu ta không đoán sai thì đó là vật tùy thân âm dương, có một hồn phách đang trú trong chiếc bông tai đó, phải không?”

Tôi gật đầu, không thể không thừa nhận, ánh mắt của thầy Tống cực kỳ độc đáo, có thể vừa nhìn đã biết ngay là âm dương, không hổ là bậc lão làng trong nghề.

“Là vợ tôi trú trong chiếc bông tai này.”

“Ồ? Vợ ma à? Vậy có lẽ cậu là người ký khế ước, nhưng cậu lại cho rằng bản thân là người bình thường, thế thì có phải là cậu đang xem thường ánh mắt của lão già ta hay không?”

Vãi chưởng, chuyện này mà ông ta cũng nhìn ra, tôi chỉ đành bất lực thở hắt ra rồi nói: “Quả nhiên gừng càng già càng cay, thầy Tống, tôi bội phục!”

“Ha hả, ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm nay, đâu là thần thật sự đâu là quỷ giả vờ, vừa nhìn là ta biết ngay. Cậu cũng không cần thiết phải che giấu nữa đâu, nói thẳng đi!”

Hết cách! Nếu đã bị người ta hiểu rõ mười mươi thì tôi cũng chỉ đành có sao nói vậy.

Tôi kể chuyện tôi là ‘bình chứa’ vu sư Nam Cương cần cho thầy Tống nghe. Ông ta bèn gật đầu ngay: “Ta biết rồi, hóa ra cậu đến đây là muốn nhờ ta giúp đỡ, phải không?”

“Đúng vậy, tôi hy vọng có thể được thầy Tống giúp đỡ, dù gì phong thủy vốn là người một nhà, tôi tin thầy Tống sẽ không từ chối đâu, nhỉ?”

“Được rồi, nếu cậu đã nói đến nước này thì nếu ta không giúp cậu, e rằng sau này ta không còn mặt mũi nào đứng trước mặt đám hậu bối nữa.”

Thầy Tống đồng ý chuyện của tôi rồi bảo ngay: “Muốn tiêu diệt tên vu sư Nam Cương đó không hề đơn giản. Thật ra năm xưa ta cũng là một thành viên tham gia, tận mắt chứng kiến đám vu sư khủng khiếp đó, đứt đầu rồi mà vẫn mặt mày dữ tợn tiếp tục tấn công, hệt như đầu quỷ bay giáng xuống.”

“Cơ thể của bọn chúng được ngâm trong nước ối thai chết từ nhỏ, sau đó dùng năm loại độc tiến hành huấn luyện sinh tử, vì vậy thân thể bọn chúng bách độc bất xâm từ lâu, vả lại vu thuật và quỷ thuật ác độc như nhau.”

Tôi sờ cằm, hỏi theo phản xạ: “Vậy phải đối phó ra sao?”

“Tướng Quân Lệnh!”

Thầy Tống buông một câu rất quyết đoán. Điều này làm tôi rất nghi hoặc.

“Đám vu sư này là người chí âm, tức là nửa người nửa quỷ, trùng hợp Thất Sát Tướng Quân Lệnh có thể đâm xuyên da thịt xương cốt của bọn chúng, hòa tan gân cốt của tụi nó.”

Tôi không biết Thất Sát Tướng Quân Lệnh là thứ gì. Thầy Tống bèn xoay người đi vào một gian phòng rồi cầm một chiếc thẻ trúc đi ra ngoài.

Sau đó ông ta dùng dao nhỏ đẽo gọt thẻ trúc kia rồi lấy chu sa chấm vài chỗ lên trên, sau cùng thả thẻ trúc vào trong một chậu máu gà, ngâm một ngày một đêm.

“Đợi ngâm xong là xem như chế tạo xong Tướng Quân Lệnh, có điều vẫn còn phải thu thập ‘chú khí’ của Thất Sát cho vào.”

“Phải thu thập như thế nào?”

“Dùng Tướng Quân Lệnh giết chết bảy loại động vật là có thể hoàn thành!”

“Nhớ năm xưa, để tạo ra được Thất Sát Tướng Quất Lệnh, rất nhiều gia cầm đã bị giết.”

Đã có vũ khí, bây giờ là phải làm sao tìm được tên vu sư kia!

Thầy Tống nói rất bình thản: “Không cần tìm, kết cấu cơ thể của vu sư Nam Cương rất đơn giản, nếu ánh mặt Trời chiếu trúng da thịt của bọn chúng thì trên da sẽ có vết bỏng, vì vậy về cơ bản thì chỗ nào ánh mặt Trời không chiếu đến được thì bọn chúng sẽ nghỉ ngơi ở đó.”

“Nếu là nơi thường xuyên không có ánh Mặt Trời chiếu sáng, theo tôi nhớ, thì chỉ có một nơi duy nhất mà tôi nghĩ ra được, đó chính là nhà tang lễ kia!”

“Nhóc à, ta sẽ phái đồ nhi của ta đi chung với cậu để tìm, thêm một người là thêm một cái đầu, khi nào cậu tìm được thì báo cho ta, Thất Sát Tướng Quân Lệnh của ta cần một ngày mới hoàn thành được.”

Nói xong, Thầy Tống quay ra ngoài hô lên: “Lam Lâm, con vào đây!”

Sau đó, cổng được đẩy ra, Lam Lâm từ tốn đi vào, mở to hai mắt, hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì ạ?”

“Ta giao cho con một nhiệm vụ, con đi theo chàng trai này vào trong tỉnh dạo một vòng.”

“Đơn giản thế thôi ạ?”

“Ừ, nhưng cụ thể thì con phải nghe cậu ấy sắp xếp!”

Thầy Tống dặn dò xong thì tôi dẫn Lam Lâm đang ngơ ngác đầu đầy dấu chấm hỏi ra ngoài.

“À thì… anh Ngô này, cho hỏi anh muốn tìm gì hả?”

“Ừ, đúng vậy, có vài chuyện cần anh giúp đỡ.”

Tôi miêu tả khái quát hình dáng của tên vu sư Nam Cương một lượt cho anh ta nghe, để anh ta tìm kiếm theo đặc điểm bề ngoài đã tả, phạm vi có thể thu nhỏ thành khu vực phía Bắc của tỉnh, vì chỉ có nơi đó là khu vực phần lớn không được ánh nắng trực tiếp chiếu vào.

Khi chúng tôi sắp sửa xuất phát thì một thiếu nữ bất ngờ xuất hiện sau lưng.

“Ủa? Hạ, em đi theo làm gì?” Lam Lâm hỏi.

Thiếu nữ kia bắt chéo hai tay trước ngực, lạnh lùng: “Nếu ông nội đã gọi anh theo thì nhất định là có chuyện phải làm, đương nhiên em cũng phải đi theo xem rồi!”

“Chao ôi, em đừng đến chơi nữa, nếu để sư phụ biết thì anh sẽ bị mắng xối xả đấy!”

“Em mặc kệ, rõ ràng ông nội dạy phong thủy cho em nhưng lại không cho em dùng, bây giờ hiếm lắm mới có chuyện gì đó xảy ra, em cũng muốn chứng minh học thuật của em!”

Trông thiếu nữ kia kiêu ngạo, nhưng trái lại khí trường của cơ thể cô có vài luồng âm dương giao thoa, chắc cô ấy hiểu sơ về thuật số.

Dù gì bây giờ cũng chỉ là tìm cho ra tên vu sư Nam Cương kia mà thôi, cũng không phải đi đánh lộn gì, thêm người thêm sức nên tất nhiên tôi không từ chối: “Được rồi, cô cũng đi cùng đi, lần này chúng tôi đi tìm một tên vu sư…”

Tôi thuật lại rõ ràng nội dung chi tiết cho hai người họ nghe, sau đó thở hắt ra: “Bây giờ đã biết rồi phải không?”

“Biết rồi, tìm người cũng đơn giản thôi, tôi có xe, để tôi lái qua đây!” Lam Lâm nói xong bèn đi lái xe.

Lúc này cô thiếu nữ kia mới dò xét tôi, hỏi: “Ê nè, anh cũng biết học thuật phong thủy à?”

Tôi khiêm tốn gật đầu: “Hiểu sơ.”

“Vậy tốt quá rồi, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu.”

Nghe giọng cô gái rất xúc động, dường như cô cực kỳ có hứng thú với học thuật phong thủy.

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì Lam Lâm đã đánh xe qua đây, cô ấy chỉ đành vừa nói vừa leo lên xe, còn tôi cũng hơi cạn lời lắng nghe cô nàng.

Thiếu nữ này tên là Tống Hạ, là cháu của thầy Tống, cũng tiếp xúc với học thuật phong thủy từ nhỏ, nhưng do là nữ nên thầy Tống không muốn dạy nhiều cho cô ấy.

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.