Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông nội đến giúp

Phiên bản Dịch · 1461 chữ

Trong lúc nôn nóng, hai tay tôi bấm thủ quyết theo bản năng, chồng ba tầng Lôi quyết, chưởng thật mạnh xuống đất!

“ẦM!”

Trong nháy mắt tia chớp đùng đùng lóa mắt trong con hẻm nhỏ, giống như ánh điện đang nhảy múa. Do tôi quá hoảng loạn nên sức mạnh của Lôi quyết bạo phát, lực nổ cực mạnh!

Tôi quan sát trái phải, trong lúc ánh chớp ngoằn ngoèo khắp nơi, tôi nhìn thấy rõ ràng có một bóng người rất lớn đang đứng trước mặt mình.

Cái bóng đó cao ít nhất hơn hai mét, dáng người đồ sộ to lớn gần như một con gấu.

“Phong Lôi Hỏa quyết, Li Hỏa quyết!”

Hai tay tôi bắt chéo, bộc phát toàn bộ linh khí trong cơ thể, tôi rút ra hai lá bùa rồi đốt lên trong tích tắc.

“Xoẹt!”

Bùa chú bốc cháy soi sáng bốn phía. Tôi thấy người cao lớn kia đang đứng trước mặt tôi, người này đang khoác áo tơi đen, gò má rữa nát giống như từng bị bỏng, có điều cặp mắt sâu không thấy đáy kia giống như vực thẳm đang nhìn tôi chằm chằm.

“Nhào vô!”

Tôi vừa dứt lời thì chiếc bông tai đeo trên cổ tôi cũng tỏa ra ánh lam lờ mờ.

Cảm giác đè ép mạnh mẽ ngay trước mặt. Tôi hét lên, vứt luôn sống chết của mình ra sau đầu!

Nhưng, tên này lại không ra tay với tôi mà chỉ nhếch môi nở một nụ cười ghê rợn cực kỳ rồi gã dùng tốc độ chớp nhoáng chạy mất.

Tôi muốn đuổi theo nhưng lúc này hai chân tôi đã không còn nghe lời nữa. Hơi thở tỏa ra từ kẻ này thật sự quá kinh khủng, thay vì nói không đuổi theo được thì đúng ra là do bản thân tôi không dám đuổi theo.

“Phù…”

Sau khi tên đó chạy mất, tôi mới thở hắt ra, tê liệt ngồi bệt xuống đất, hổn hà hổn hển.

Lúc này tim đập nhanh hơn cả ngựa chạy mà còn không ngừng tăng tốc.

“Chú Tần!”

Bây giờ tôi mới nhớ đến chú Tần, lập tức đứng dậy mò mẫm trong bóng đêm.

Đại khái qua một lúc sau, cuối cùng tôi mới sờ trúng chú Tần đang nằm dưới đất.

“Chú Tần!”

Tôi không ngừng lay gọi nhưng chú Tần không hề phản ứng gì cả. Tôi cực kỳ lo lắng, chỉ đành kéo lê chú đến nơi có ánh đèn đường đầu hẻm.

Đến được chỗ có ánh đèn, tôi quan sát chú Tần thật kỹ. Lúc này tôi mới phát hiện chú Tần đã ngất xỉu, cơ thể không hề hấn gì, xem ra là bị người ta đánh ngất đi.

Vì trọng lượng của chú Tần rất nặng, tôi chỉ có thể gian nan cõng chú về tiệm vàng mã.

Hiện tại tôi không hiểu được, tại sao chú Tần lại ngất xỉu luôn nhỉ?

Người đàn ông khoác áo tơi kia là thứ gì? Tại sao cả người tên này lại tỏa ra cảm giác đè ép mãnh liệt như thế?

Càng nghĩ càng thấy sai, chỉ đành đợi chú Tần tỉnh dậy rồi hỏi tiếp.

Nhưng, trời sắp sáng rồi mà chú Tần vẫn không tỉnh lại, điều này làm tôi thấy hơi luống cuống.

“Sao vậy chứ?”

Không được nữa thì tôi cũng chỉ còn nước đưa chú vào bệnh viện.

Ngay khi tôi đang xê dịch cơ thể chú Tần thì bỗng phát hiện trên cổ chú có một cây kim bạc.

“Ủa?”

Tôi lấy điện thoại ra rọi đèn vào thật kỹ, trong cơn sợ hãi tôi phát hiện ra đây là một cây kim bạc đâm thẳng vào xương cổ của chú Tần.

Vì cây kim đó đâm lút đầu vào trong nên muốn rút nó ra cực kỳ khó.

“Đây là? Kim Phân Hồn?”

Tôi nhớ lần trước chú Tần bảo tôi, loại kim Phân Hồn này sẽ khóa linh hồn trong cơ thể.

Không lẽ linh hồn của chú Tần đã bị khóa lại?

Hiểu biết của tôi trên phương diện này rất hạn hẹp, vì vậy không dám tự tiện ra quyết định, tôi không còn cách nào, bây giờ chỉ có thể hỏi ông nội rốt cuộc phải làm sao.

Sau đó, tôi gọi điện thoại cho ông nội, không ngờ ông nội nghe tôi kể xong buổi chiều vội vàng bắt xe lên tỉnh.

Cuối cùng, đến tối thì ông nội cũng đến tiệm vàng mã.

Ông nội bước vào tiệm. Lúc này sắc mặt của chú Tần đã cực kỳ nhợt nhạt. Ông nội vừa nhìn liền bảo tôi: “Kim Phân Hồn ở đâu?”

“Ở chỗ xương cổ ạ!”

Ông nội vội vàng lật người chú Tần lại, vừa quét mắt qua đã nhìn chằm chằm vào cây kim Phân Hồn kia, vẻ mặt ông nội rất khó coi.

“Một kim khóa hồn, cao thủ đấy!”

Ông nội rút một con dao nhỏ sắc lẹm từ trong túi ra, hơ qua lửa rồi cứa lên da sau cổ của chú Tần vô cùng chính xác. Tuy ông nội đã cao tuổi nhưng thị lực vẫn còn rất tốt. Sau đó ông nội dùng kềm từ từ nhích cây kim Phân Hồn kia lên, lấy ra.

“Ra được rồi!”

Tôi hơi kích động nhưng ông nội lại lắc đầu: “Còn chưa đâu, kim Phân Hồn khóa ba hồn bảy vía của con người, bây giờ ba hồn bảy vía trong người chú Tần vẫn còn đang bị khóa, cần phải có một thứ gọi ông ấy tỉnh dậy!”

“Thứ gì ạ?”

Ông nội hít sâu: “Gà gáy Trời mọc, bây giờ cháu đi tìm một con gà trống lớn về đây, bắt buộc phải tìm được trước khi trời sáng, nếu không thì có thể chú Tần sẽ mãi mãi không tỉnh dậy được nữa!”

Nghe vậy, tôi chạy thẳng ra ngoài, vội vã đi khắp nơi tìm. Cuối cùng tôi tìm được một cái chuồng ở tầng hai của một tòa nhà cũ gần đó, trong đó trùng hợp có một con gà trống lớn.

Bây giờ thời gian gấp rút, tôi cũng lười phải nói với người ta nên rút ra mấy tờ một trăm tệ bỏ vào lồng, xem như tôi đã mua con gà.

Tôi ôm con gà trống lớn vội vã chạy về. Ông nội thấy tôi ôm gà trống về thì mừng rối rít, nhanh chóng đặt con gà trống bên cạnh cửa sổ rồi nói: “Bây giờ chỉ còn đợi mặt Trời mọc!”

Mười lăm phút sau, mặt Trời dần dần nhô lên, lúc này con gà trống cũng cất tiếng gáy.

Tiếng gà gáy to rõ, vang dội cả căn phòng. Cơ thể của chú Tần như bị giật điện, cả người giật bắn dậy khỏi giường. Sau đó chú cảm thấy đằng sau cổ đau nhức không thể tả được, la lên: “Ôi chao, sao lại đau thế này!”

Thấy chú Tần tỉnh lại, ông nội thở phào, sau đó nhỏ giọng: “Đau là đúng rồi, đau đáng đời anh!”

Lúc này chú Tần mới gãi tóc: “Già Ngô, ông đến làm gì thế ạ?”

“Đến cứu anh đó!”

Lúc chú Tần nhớ lại chuyện hôm qua đang ở cạnh tôi, bỗng nói: “Không… Không đúng, không phải tối hôm qua chúng ta đi bắt tên kia sao?”

Tôi lắc đầu: “Tên đó không phải chú hay cháu có thể bắt được đâu!”

“Sao cơ?”

Tôi kể lại mọi chuyện cho chú nghe, chú Tần nhíu mày: “Không… không phải chứ? Chú bị tên đó cắm kim Phân Hồn hả?”

“Đúng vậy, chú nhìn nè!”

Ông nội đưa cây kim Phân Hồn dài 12 xen-ti-mét qua, chú Tần vừa nhìn đã thấy sống lưng lạnh toát.

“Xem ra lần này tên này không hề đơn giản!”

Chú Tần hỏi tôi: “Tên đó không làm gì cháu chứ?”

“Không có, nhưng cháu thấy dáng vẻ tên đó hình như rất thản nhiên, có vẻ như không hề xem cháu ra gì.”

“Mở chợ âm, cổ thuật Nam Cương, Tần, xem ra trên tỉnh càng lúc càng không được thái bình gì nhỉ!” Ông nội lắc đầu.

“Đúng thế, gần đây có rất nhiều chuyện lạ lùng xảy ra trong tỉnh thành, cũng không biết vì sao nhưng cháu cứ có linh cảm không lành.”

“Từ sau chuyện bệnh viện lần trước, ông trở về nhà cứ suy nghĩ mãi, lúc trước ở dưới quê gặp chuyện quỷ quái là vì âm thịnh dương suy, không còn cách nào, nhưng thành phố là nơi đầy ắp dương khí, sao vẫn có nhiều chuyện quỷ dị như vậy xảy ra được?”

Bạn đang đọc Người Đưa Tang Cõi Trần của Quỷ Môn Quan Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QLCR29
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.