Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1857 chữ

Hoắc Cẩn Ngôn tùy ý liếc nhìn app một cái, sau đó phát hiện khoảng cách giữa hai người dưới 2cm, Nghê Cảnh Hề cảm thấy ngay cả hai chữ “số mệnh” cũng không thể giải thích mối duyên này.

Cô được bọc trong áo vest của anh, trước đó ở sân ga lạnh đến mức toàn thân cứng đờ. Bây giờ ở trong xe cơ thể đã dần dần lấy lại sức, cả người đã thoải mái hơn rất nhiều.

Hoắc Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ của cô, anh hỏi: “Lúc ra ngoài sao không mang áo theo?”

Nghê Cảnh Hề: “Không ngờ trời lại đột nhiên đổ mưa, quên mang theo rồi.”

Tóc cô cũng hơi ướt nước mưa, dù sao thì xung quanh những nơi như sân ga cũng không có mái che, hễ nổi gió thì nước mưa sẽ tạt thẳng lên người.

Hoắc Cẩn Ngôn chau mày nhìn cô: “Anh đưa em về nhà trước, tắm rửa rồi thay đồ.”

“Không cần phiền vậy đâu.” Nghê Cảnh Hề lại không hề để tâm, chỉ là vừa rồi hơi lạnh một chút, bây giờ tỉnh táo trở lại thì không vấn đề gì nữa.

Cô trực tiếp nói: “Nếu tiện thì trực tiếp đưa em đến công ty đi.”

Nếu tiện... Hai chữ khách sáo như vậy khiến Hoắc Cẩn Ngôn chau chặt mày hơn, tính anh xưa nay không để lộ cảm xúc ra bên ngoài. Nhưng lúc có cô ở bên cạnh, chỉ mấy chữ đã có thể khơi dậy hàng ngàn hàng vạn dòng cảm xúc trong lòng anh.

Cuối cùng thì Hoắc Cẩn Ngôn cũng nói với giọng trầm: “Tinh Tinh, em không cần như vậy với anh.”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, quay đầu nhìn anh, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Hình như cô đâu có nói sai đâu?

Cho đến khi giọng anh vang lên lần nữa: “Em có thể để anh trực tiếp đưa em về công ty, cho dù là trong tình huống không tiện.”

Nghê Cảnh Hề không ngờ anh lại bắt bẻ câu từ của cô, để ý đến câu nói này của cô đến vậy.

Ngược lại, sau khi cô được nhắc nhở thì sững sờ trong mấy giây, không phải cô cố ý khách sáo với Hoắc Cẩn Ngôn, chỉ là cô đã sớm quen kiên cường độc tập như thế, không để bản thân dựa vào bất kỳ ai.

Cho dù là người đàn ông đã trở thành chồng mình.

Nghê Cảnh Hề nghiêng đầu nhìn anh, nghĩ ngợi rồi nói: “Xin lỗi.” Cô chỉ quá quen với việc một mình gánh vác hết mọi thứ.

Ngón tay của Hoắc Cẩn Ngôn hơi nắm chặt ngón tay của cô, bàn tay vốn dĩ lạnh lẽo của cô dần dần được sưởi ấm, anh nói: “Vấn đề ở anh, không chăm sóc em đủ tốt.”

Nghê Cảnh Hề nở nụ cười: “Đâu có, anh làm đủ tốt rồi.”

“Tốt đến mức để vợ mình quên đi gương mặt của mình sao?” Giọng điệu của anh tràn đầy vẻ tự giễu.

Nghê Cảnh Hề: “...”

Cuối cùng, Hoắc Cẩn Ngôn vẫn đưa Nghê Cảnh Hề đến công ty, mặc cho Nghê Cảnh Hề bảo anh cách xa một chút, anh cũng không quan tâm. Lúc xuống xe, nếu không phải Nghê Cảnh Hề kiên quyết từ chối, suýt chút nữa anh đã đích thân xuống xe tiễn cô.

Vừa vào sảnh lớn, Nghê Cảnh Hề còn chưa bước được hai bước thì đã có người từ phía sau bổ nhào tới.

“Nghê đại nhân của tôi ơi.” Một giọng nói kéo dài vang lên, có thể nghe ra được sự vui mừng trong đó.

Trước đó, Đường Mịch đã đến Bắc Kinh đi công tác một tháng, bây giờ vừa về tới Thượng Hải. Công ty hai người ở cùng một tòa nhà, buổi tối vốn dĩ định gọi điện cho cô hẹn cô ra ngoài ăn cơm, không ngờ lúc Đường Mịch mua một cốc cà phê ở tiệm Starbucks dưới tòa nhà, thì vô tình nhìn thấy Nghê Cảnh Hề bước xuống chiếc Bentley.

Đường Mịch nói một cách rón ra rón rén: “Chiếc xe vừa rồi là của tổng giám đốc Hoắc nhà cậu đúng không, không đi làm mà lại ra ngoài hẹn hò cơ đấy.”

Chiếc xe đó Đường Mịch không chỉ từng nhìn thấy, mà còn từng ngồi nữa. Suy cho cùng cô ấy và Nghê Cảnh Hề là bạn thân mười mấy năm, từ cấp hai, hai người đã bắt đầu là bạn cùng lớp, sau đó lại học cùng trường cấp ba. Nhưng sau khi thi Đại học, Nghê Cảnh Hề trở thành thủ khoa cấp quận, thuận lợi vào Đại học A, Đường Mịch ở lại Thượng Hải học Đại học.

Cô ấy đã biết chuyện Nghê Cảnh Hề kết hôn với Hoắc Cẩn Ngôn.

Vốn dĩ Nghê Cảnh Hề giấu mọi người, nhưng Đường Mịch biết địa chỉ nhà cô, có một lần cô ấy không gọi điện cho Nghê Cảnh Hề mà trực tiếp đột kích đến nhà, kết quả đúng lúc Hoắc Cẩn Ngôn có mặt ở đó.

Đường Mịch bất ngờ nhìn người đàn ông mở cửa cho mình, cảm thấy đối phương thật sự rất quen mắt.

Cho đến khi trong đầu cô ấy lóe lên một cái tên, não “vù” một tiếng, nổ tung.

Đương nhiên phản ứng đầu tiên của cô ấy là cảm thấy chắc chắn mình bị điên rồi, đường đường là CEO tập đoàn Hằng A, nhà cao cửa rộng gì mà chẳng có, sao có thể ở một căn nhà nhỏ bé trong một con hẻm nhỏ của Thượng Hải được?

Cho đến khi cô ấy bị Nghê Cảnh Hề kéo vào nhà, giới thiệu Hoắc Cẩn Ngôn với cô ấy.

Sau đó nhân lúc Hoắc Cẩn Ngôn ra ngoài, Đường Mịch ép buộc Nghê Cảnh Hề lấy giấy chứng nhận kết hôn của cô và anh ra, khi nhìn thấy hai quyển sổ màu đỏ tươi, đúng thật là giấy chứng nhận kết hôn chính quy do Bộ Dân chính công bố, Đường Mịch mới khuất phục.

Lúc đó mới tin Nghê Cảnh Hề thật sự đã gả vào hào môn.

Còn nhớ lúc cô gái này học cấp ba xinh đẹp biết bao, là hoa khôi được cả trường công nhận, ngay cả người trong trường nghề cũng nghe danh của cô. Thế là có người đến trước cổng trường chặn cô lại, ai ngờ Nghê Cảnh Hề lại không hề để mắt tới.

Xưa nay cô đều xem như không nhìn thấy, không quan tâm đến những nam sinh đó, cho đến khi có người không nhịn được nữa, chủ động tiến đến cản đường của cô.

Đường Mịch tận mắt nhìn thấy cô gái này cười lạnh một tiếng, hờ hững nhìn đối phương kéo bàn tay để trên tay nắm xe của cô: “Cút đi.”

Khí thế đó thật sự dọa người khác sợ.

Ban đầu Đường Mịch cảm thấy sau này Nghê Cảnh Hề sẽ là một người làm chuyện lớn.

Đến lúc biết cô kết hôn với Hoắc Cẩn Ngôn, chỉ là hồi lâu trong lòng Đường Mịch mới vang vọng bốn chữ: “Quả nhiên là vậy.”

Nghê Cảnh Hề thấy nụ cười xấu xa trên mặt cô ấy, cô trực tiếp dội một chậu nước lạnh: “Chỉ là trùng hợp đưa tớ về công ty, không có chuyện gì khác.”

“Chuyện khác gì vậy? Giữa vợ chồng với nhau làm gì thì cũng là hợp pháp và thỏa đáng, tớ đâu có nghĩ sai lệch.”

Tuy Đường Mịch nói là nói vậy, nhưng sự giễu cợt trên gương mặt lại không che giấu được.

Nghê Cảnh Hề dứt khoát chọn im lặng.

Hai người đi về phía thang máy, nhưng màn hình hiển thị treo trên bức tường bên cạnh đang chiếu một đoạn quảng cáo ngọc quý.

Người phụ nữ tóc xoăn dài màu đen mặc đầm dạ hội lụa màu đỏ, vóc dáng thật sự rất đẹp, khi ống kính chiếu lên mặt cô ấy, mày liễu và khuôn mặt trứng ngỗng cùng khí chất thanh lịch, cô ấy trước ống kính đẹp đến mức không gì sánh nổi.

Đường Mịch nhịn không được liếc nhìn một cái, cảm khái: “Gương mặt bạch liên hoa của Tô Nghi Hoành đẹp thật đấy.”

Màn hình hiển thị đang chiếu quảng cáo ngọc quý của hoa đán Tô Nghi Hoành rất có quyền thế trong giới giải trí hiện tại. Người đẹp Tô trời sinh đã có một gương mặt tinh xảo mềm mại, không phải vẻ đẹp sắc sảo thường thấy trong giới giải trí.

Huống hồ hai năm nay, cô ấy cũng được coi là linh dược phòng vé, thành tích của mấy bộ phim điện ảnh do cô ấy đóng chính cũng khá tốt.

Bởi vì hai người họ đang đợi thang máy, nên khi Đường Mịch nói chuyện cũng không hề kiêng dè gì.

Cô ấy bật cười, thuận miệng nói: “Nói thật đấy, lần này tớ ở Bắc Kinh thật sự hóng được rất nhiều chuyện.”

Đường Mịch và Nghê Cảnh Hề cũng được xem như bạn cùng ngành, hai người đều là nhà báo. Nhưng Đường Mịch là nhà báo trong giới giải trí, bình thường phụ trách phỏng vấn riêng diễn viên, viết bình luận phim rất sắc bén, tuy hơi độc miệng, nhưng lời khen ngợi cũng ồ ạt như nước thủy triều. Dần dần, cô ấy cũng có 1 triệu fans trên Weibo.

Còn bây giờ, trước khi những bộ phim này lên sóng đều sẽ mời cô ấy đi tham gia buổi chiếu thử, tuy hơi độc miệng, nhưng chỉ cần thu hút sự quan tâm là được.

Nghê Cảnh Hề không hứng thú gì với những quả dưa trong giới giải trí, Đường Mịch muốn nói thì cô cứ nghe là được.

Hôm nay thang máy hơi chậm, cứ kẹt mãi ở tầng 25 không xuống được.

Đường Mịch liếc nhìn cô, hơi đắn đo nhưng cuối cùng vẫn nói: “Dù sao cũng chỉ là những quả dưa trong giới giải trí, nhưng chuyện buồn cười nhất là có người nói người nâng đỡ Tô Nghi Hoành là tổng giám đốc Hoắc nhà cô. Cô nói xem hai người này không liên quan gì với nhau, vậy mà cũng có người tin.”

Thật ra, Đường Mịch đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, biết được có vài chuyện thật sự “không có lửa làm sao có khói”.

Đương nhiên cô ấy không nghĩ Hoắc Cẩn Ngôn ngoại tình, cô ấy chỉ muốn nhắc nhở Nghê Cảnh Hề, người đàn ông như Hoắc Cẩn Ngôn cho dù không ngoại tình thì cũng sẽ có phụ nữ xếp hàng muốn ngủ với anh.

Nếu đây thật sự là chuyện phong lưu do Hoắc Cẩn Ngôn gây ra trước khi kết hôn, ít nhất Nghê Cảnh Hề cũng nên biết.

Nói xong, Đường Mịch còn cười “ha ha” mấy tiếng thật lớn.

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.