Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Đương nhiên Đường Miễn không dám chê phiền, cũng không giục hỏi cô khi nào mới xuống, dù sao cũng phải đợi ở sảnh lớn dưới lầu. Cho đến khi Nghê Cảnh Hề xuống đó, liếc một cái đã nhìn thấy Đường Miễn, anh ấy mặc Âu phục mang giày da rất nghiêm chỉnh, trong tay xách một cái hộp nhìn không hợp lắm.

Đó là hộp đồ ăn được chế tạo vô cùng tinh xảo.

Nghê Cảnh Hề bước qua đó, cúi đầu nhìn món đồ trong tay anh ấy, nhớ ra điểm tâm đầy ắp trên bàn sáng nay.

Tuy cô khiêm tốn, nhưng cũng không nhịn được mà càu nhàu: “Tổng giám đốc Hoắc thế này là cho lợn ăn à?”

Đường Miễn nghe vậy nở nụ cười, đương nhiên phải nói giúp ông chủ nhà mình, anh ấy khẽ nói: “Tổng giám đốc Hoắc lo cho sức khỏe của cô.”

Nói ra thì Đường Miễn đã ở bên Hoắc Cẩn Ngôn 7 năm rồi, Hoắc Cẩn Ngôn ngồi ở vị trí cao, xưa nay vui buồn đều không thể hiện ra bên ngoài, đối với ai cũng bình thản.

Nhưng đối với Nghê Cảnh Hề thật sự khác biệt, bình thản kiềm chế gì đó, tất cả đều không đủ.

Riêng chuyện kết hôn với Nghê Cảnh Hề đã là chuyện kinh động lòng người.

Hoắc Cẩn Ngôn đối xử với cô rất đặc biệt, Đường Miễn nhìn thấy rõ ràng, nên cho dù người bên cạnh nói gì, anh ấy xưa nay đều vô cùng cung kính Nghê Cảnh Hề.

Lúc Nghê Cảnh Hề nhận hộp cơm, bàn tay chùng xuống, thiếu chút nữa đã làm rớt xuống đất.

Cô không nhịn được cúi đầu liếc nhìn, rốt cuộc là đưa nhiều đến mức nào?

Khi cô mở ra xem, thật sự đã bị kinh ngạc, bên trong hộp cơm ba tầng là những món ăn được xếp một cách có thứ tự.

Hoa Tranh đứng bên cạnh há hốc mồm, mắt trừng to đến mức thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.

Cô ấy hỏi: “Cảnh Hề, đây là tên nhà giàu chết tiệt nào tỏ vẻ bợ đỡ cô thế?”

Nghê Cảnh Hề: “…”

Thật là trùng hợp, tên nhà giàu chết tiệt này tên là Hoắc Cẩn Ngôn.

Nơi này là ban công của tòa soạn, bình thường lúc rảnh rỗi đồng nghiệp sẽ uống cà phê ở đây. Bây giờ là thời gian ăn trưa, mọi người đều đi ăn cơm, Nghê Cảnh Hề mới xách hộp cơm qua đó.

Cô kêu Hoa Tranh ăn cơm cùng, dù sao một mình cô chắc chắn ăn không hết.

“Ôi, canh này ngon quá.” Hoa Tranh vừa ăn vừa cảm khái, món ăn đưa đến vô cùng có lòng, không chỉ có tôm có thịt, còn có rau tươi nữa. Điều đặc biệt hơn là chén canh đó, thật sự tươi ngon, nguyên liệu bên trong đều là loại đắt tiền.

Hoa Tranh cũng không phải chưa từng thấy qua, cô ấy nói một cách cẩn thận: “Người theo đuổi cô là thế hệ nhà giàu thứ hai sao?”

Suy cho cùng một bữa cơm tùy ý đưa đến đây cũng có giá trị vài ngàn nhân dân tệ, đây không phải là người tầm thường.

Nghê Cảnh Hề chưa nói xong, Hoa Tranh tưởng cô muốn phủ nhận nên nhanh chóng nói tiếp: “Cô đừng phủ nhận, nếu không phải muốn theo đuổi cô, cần phải phí sức vậy sao?”

Lần này Nghê Cảnh Hề mới lắc đầu, bình thản nói: “Thật sự không phải.”

Thật sự không phải muốn theo đuổi cô, bởi vì đây là đồ ăn do chồng cô mang đến.

Hoa Tranh thấy cô không muốn nói nhiều, biết rằng chuyện Nghê Cảnh Hề không muốn nói thì cô ấy tuyệt đối không đào ra được một chữ. Cô gái này thật là kín miệng, vừa không thích nói chuyện của mình, vừa không bàn chuyện của người khác.

Sau khi hai người ăn xong, Hoa Tranh vội đến nhà vệ sinh, cô ấy đi trước một bước.

Sau khi Nghê Cảnh Hề dọn dẹp ở phía sau, xách hộp cơm chuẩn bị về vị trí.

Ai ngờ cô vừa bước vào hành lang thì đã nhìn thấy một người có vóc dáng thon thả bước đến từ phía đối diện. Ôn Đường vốn dĩ có tính kiêu ngạo, vóc dáng nóng bỏng, lại biết lợi dụng ưu thế của mình trên phương diện ăn mặc.

Ôn Đường đong đưa bước đến, đợi đến khi đứng yên trước mặt cô, cô ta nhìn Nghê Cảnh Hề, dò xét từ trên xuống dưới một cách kĩ càng.

Nghê Cảnh Hề lại không hề tức giận về sự dò xét bất lịch sự này, chỉ liếc nhìn một cách lạnh lùng.

Trong nháy mắt, Ôn Đường khẽ mở miệng nói: “Cô biết Đường Miễn à?”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, trong nháy mắt nhớ đến việc vừa rồi lấy đồ ở sảnh lớn đã bị người khác nhìn thấy. Nếu đã bị nhìn thấy rồi thì cô cũng không định phủ nhận, mà chỉ nói: “Biết.”

“Là quan hệ gì mà khiến anh ấy cất công đến đưa cơm trưa cho cô vào giữa trưa thế?” Ôn Đường nhìn cô một cách thăm dò, một sự thăm dò không có ý tốt.

Cô ta đang nghi ngờ về quan hệ giữa Đường Miễn và mình…

Sau khi ý thức được suy nghĩ này của Ôn Đường, Nghê Cảnh Hề chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô lười để ý đến suy nghĩ chủ quan trong đầu Ôn Đường, trực tiếp bước một bước sang bên cạnh, chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ dường như Ôn Đường lại quyết định gây chuyện, cản ở trước mặt Nghê Cảnh Hề không để cô đi.

Bầu không khí bắt đầu nhuốm mùi thuốc súng trong phút chốc.

Ôn Đường: “Thân là bề trên, đừng trách tôi nói trước. Tôi phỏng vấn Hoắc Cẩn Ngôn chắc rồi, nên cô đừng hao phí tâm cơ. Cho dù cô thật sự thông qua Đường Miễn để móc nối quan hệ, cuối cùng thì chuyện này tổng biên tập cũng sẽ giao cho tôi thôi.”

Nghê Cảnh Hề nhìn cô ta, vừa kinh ngạc vừa bất ngờ.

Nhưng hồi lâu sau, cô lại nhìn Ôn Đường một cách lạnh lùng, cô khẽ châm biếm: “Công việc của cô đáng lẽ không phải là nhà báo, cô thích hợp làm biên kịch hơn.”

Mở miệng ra đã thấy được bản lĩnh dựng chuyện, còn tài giỏi hơn những biên kịch phim truyền hình bảng vàng bây giờ nữa.

Đương nhiên Ôn Đường nhận ra được lời châm biếm của cô, cắn răng ở tại chỗ, không ngờ cô lại không để ý tới thân phận, cô ta thầm mắng một câu tục tĩu.

“Mẹ nó…”

Nghê Cảnh Hề vốn dĩ đã bước đi được vài bước, cô chợt xoay người lại, hộp cơm trong tay cô “loảng xoảng” rơi xuống đất, xoay người lại bước nhanh như mũi tên, hai tay kéo vai của Ôn Đường, ấn mạnh cô ta lên tường.

Ôn Đường ở tòa soạn lâu như vậy, chuyện đấu đá không biết đã tham gia bao nhiêu lần, thậm chí còn có người bị cô ta hãm hại bị đuổi ra khỏi công ty. Đằng sau thì âm thầm giở mánh khóe, ngoài mặt thì vẫn hòa nhã nên không dễ bị vạch mặt.

Còn về việc tại sao vừa rồi Ôn Đường lại buột miệng sỉ nhục, đó là vì cô ta không xem Nghê Cảnh Hề là đối thủ, cảm thấy cô chỉ là một con bé mới vào tòa soạn được một năm, muốn vượt qua cô ta đúng là chuyện ảo tưởng.

Trong cơn giận, cô ta vô thức buột miệng nói ra những lời tục tĩu trong lòng.

Đâu ngờ rằng Nghê Cảnh Hề là kiểu người không tuân theo lề lối bình thường, có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhiều, cô ta ở tòa soạn đấu đá lâu như vậy vẫn chưa từng thấy ai như vậy.

Ôn Đường muốn vùng vẫy, cơ thể vừa động đậy đã bị Nghê Cảnh Hề ấn giữ thật chặt, đôi mắt Nghê Cảnh Hề nhìn chăm chăm cô ta giống như đóng băng: “Bố mẹ cô không dạy dỗ cô rằng lúc nói chuyện đừng lôi mẹ người khác vào à?”

Nghê Cảnh Hề nhìn chăm chăm cô ta, nói rõ từng câu từng chữ, Ôn Đường thật sự bị cô dọa sợ, cơ thể tựa vào tường không dám phản kháng.

Khi nói xong câu này, Nghê Cảnh Hề thả lỏng tay, buông Ôn Đường ra, cô xoay người rời khỏi, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại.

Vốn dĩ Ôn Đường lại muốn mở miệng, nhưng thấy cô quay đầu lại, cô ta ngây người tại chỗ.

Tầm mắt Nghê Cảnh Hề rơi lên người cô ta, đột nhiên nở nụ cười, tràn đầy sự châm biếm: “Thân là cấp dưới, tôi cũng tặng cô một câu.”

“Hoắc Cẩn Ngôn, cô không phỏng vấn nổi đâu.”

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.