Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Tiếng mưa rơi “lộp bộp” ngoài cửa sổ vẫn rất rõ ràng trong thời khắc đêm khuya yên tĩnh.

Nghê Cảnh Hề tỉnh lại, chuẩn bị đi tắm trước rồi mới quay lại, ai ngờ cô vừa cởi nút áo sơ mi ra, sau lưng truyền đến giọng nói xen lẫn vẻ buồn ngủ: “Tinh Tinh.”

Đây là tên mụ của Nghê Cảnh Hề, tên mụ mà chỉ có người nhà mới biết, mới có thể gọi.

Bàn tay đang cởi nút áo sơ mi của Nghê Cảnh Hề dừng lại, cô vô thức xoay đầu lại, nửa người cũng xoay theo.

Hoắc Cẩn Ngôn ngồi trên giường, rõ ràng vừa mới ngủ dậy, mái tóc ngắn không chải ra phía sau một cách ngay ngắn như trong video trước đây, ngược lại buông thả một cách vô cùng tùy ý. Trong nháy mắt, khí chất trưởng thành trầm tĩnh trên người đã giảm đi một nửa.

Ánh mắt anh rơi lên người của Nghê Cảnh Hề, ban đầu là nhìn gương mặt cô, nhưng vùng ngực quá mức mê người, thế là tầm mắt anh hơi dịch chuyển xuống dưới.

Cô mặc chiếc áo sơ mi màu xám vừa cởi hai nút ra, chiếc gáy trắng tinh thon dài nối liền với vùng ngực có xương quai xanh và những đường nét cạnh vùng ngực màu trắng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện. Cảnh tượng vô tình để lộ ra lại vô cùng mê hoặc.

Ánh mắt Hoắc Cẩn Ngôn hơi thu lại, đôi mắt hẹp dài trông có vẻ bạc tình, lúc này vì dục vọng ở đáy mắt nên đã sáng thêm vài phần.

Là kiểu ánh sáng muốn ăn người khác.

Anh ngẩng đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, cổ họng vốn dĩ ẩm ướt bị khàn đi do vừa ngủ dậy.

“Qua đây.”

Nghê Cảnh Hề nhìn vào mắt anh, tiện thể cúi đầu, lúc này mới phát hiện cảnh tượng ở vùng ngực của mình.

Cô đưa tay kéo áo sơ mi qua một bên, gáy trắng tinh và xương quai xanh lại bị che đi. Nhưng dường như động tác của cô hơi chậm trễ, không thể che đậy được mùi hương tràn ngập trong căn phòng.

Hoắc Cẩn Ngôn vén chăn ra, từ trên giường ngồi dậy.

Lúc anh ngồi trên giường vẫn chưa cảm nhận được, nhưng khi đứng dậy, cho dù người đàn ông tuấn tú một mét tám mươi lăm mang dép lê đứng trong căn phòng này, vẫn hiện lên vẻ khó chịu.

Căn nhà của Nghê Cảnh Hề là căn nhà cũ mà đơn vị phân phát lúc ông ngoại cô còn sống.

Ở những nơi như Thượng Hải, khu vực ở đây không hề kén người mua, đáng tiếc là bây giờ các doanh nghiệp bất động sản không thể phá dỡ chúng. Giá nhà thay đổi theo năm tháng, trước đây trông vào những gia đình phá dỡ nhà và dời đi nơi khác, bây giờ thì không thể trông mong được nữa.

Sau khi bà ngoại đến viện dưỡng lão, căn nhà này chỉ còn lại một mình Nghê Cảnh Hề.

Sau đó cô kết hôn với Hoắc Cẩn Ngôn, cô không dọn vào biệt thự của Hoắc Cẩn Ngôn, mà vẫn kiên trì ở đây. Hoắc Cẩn Ngôn hiểu được sự kiên trì của cô, không hề phản đối, ngược lại anh còn thường xuyên ở đây với cô.

Đương nhiên điều này cũng trở thành lý do để bề trên của nhà họ Hoắc có ý kiến với cô.

Suy cho cùng Hoắc Cẩn Ngôn có xuất thân giàu có, cho dù ra nước ngoài du học cũng chưa từng phải chịu khổ, bây giờ lại cùng cô ở trong một căn nhà nhỏ chỉ có năm mươi mét vuông, còn chẳng lớn bằng một cái hồ hơi của nhà họ Hoắc.

Hoắc Cẩn Ngôn bước hai bước thì đã đến trước mặt cô, Nghê Cảnh Hề hơi ngẩng đầu, nhìn kĩ gương mặt anh. Công việc của anh quá bận rộn, trước đây ở Mỹ nửa tháng rồi chuyển qua Hồng Kông nửa tháng nữa.

Nói thẳng ra thì hai người thật sự đã một tháng không gặp nhau.

Cường độ làm việc của Hoắc Cẩn Ngôn rất lớn, anh cũng không phải kiểu tính cách thích gửi tin nhắn trò chuyện. Còn về việc sau khi mơ thấy giấc mơ đó, lúc ở trên đường về công ty bị kẹt xe ở cầu vượt, Nghê Cảnh Hề lướt điện thoại mới bất ngờ phát hiện tin nhắn của hai người chỉ dừng lại ở “Chào buổi sáng” và “Ngủ ngon”.

Huống hồ giữa hai người còn bị lệch múi giờ, lúc tin nhắn “Chào buổi sáng” của anh được gửi đến cũng là lúc cô đang ngủ.

Có lẽ không có nhiều những cặp vợ chồng như họ.

Nghê Cảnh Hề đang suy nghĩ lung tung, thì Hoắc Cẩn Ngôn đưa tay bóp cổ tay của cô, sau đó anh lập tức chau mày lại. Anh vốn dĩ định ôm lấy cô, lúc này lại rũ mắt nhìn chăm chăm cổ tay cô.

Tay áo sơ mi bị cô kéo lên phân nửa, lộ ra cổ tay trắng ngần, vốn dĩ không cảm nhận được, nhưng đưa tay bóp mới phát hiện quá mức gầy gò ốm yếu.

“Sao gầy đi nhiều vậy?”

Giọng Hoắc Cẩn Ngôn trầm ấm mà mạnh mẽ, là kiểu giọng nam thần trầm ấm vừa mở miệng ra là có thể khiến một đám con gái hét lên.

Nghê Cảnh Hề bị anh hỏi đến mức hơi hoảng hốt, trước đây bị cảm siêu vi, sốt cao nhiều lần, lại ngay vào lúc tòa soạn có người đi công tác nên thiếu nhân sự trầm trọng, ban ngày cô đi làm, tối mới đến phòng cấp cứu.

Sau lần chịu đựng đó, cô đã gầy đi năm ký.

Chuyện này cô không nói với Hoắc Cẩn Ngôn, đều là người trưởng thành, cho dù là vợ chồng cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào đối phương.

Anh có chuyện của anh, Nghê Cảnh Hề cũng không lập dị đến mức trông mong một cuộc gọi của mình có thể khiến Hoắc Cẩn Ngôn bỏ hết công việc, chạy về Thượng Hải chỉ để ở cùng cô uống thuốc và tiêm thuốc.

Suy cho cùng, anh cũng không phải là bác sĩ, cho dù cô nhìn thấy anh thì cũng sẽ không lập tức khỏe lại.

Vì vậy, cô mở miệng nói: “Không đẹp sao?”

“Quá gầy.” Hoắc Cẩn Ngôn trầm giọng nói hai chữ, chứa đựng cảm xúc trong đó.

Ngược lại, Nghê Cảnh Hề nghe xong thì hơi buồn cười, tóm lại là người này đứng ở vị trí cao quá lâu, mỗi một chữ mà người bên cạnh cẩn thận nói với anh, mỗi biểu cảm dành cho anh đều phải tùy mặt gửi lời.

Đến nỗi khiến anh quen nói lời ít mà ý nhiều, có thể nói vài chữ, chứ tuyệt đối không nói một câu.

Dù sao thì tự động sẽ có người phỏng đoán ý của cấp trên.

Nghê Cảnh Hề khẽ cười một tiếng: “Em cảm thấy rất tốt, người khác than rằng giảm cân còn chưa được hiệu quả như vậy.”

“Em không được phép học theo họ.” Lần này, Hoắc Cẩn Ngôn đã nói thẳng.

Cô cười một cái, khẽ đẩy anh ra, chỉ vào mình: “Dính lấy nhau không thoải mái, em đi tắm trước đây.”

Hoắc Cẩn Ngôn nghe vậy thì không nói gì nữa.

Nghê Cảnh Hề cầm áo ngủ và nội y của mình, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Lúc cô tắm thì tiện thể gội đầu, bởi vì mái tóc dài quá dày, dùng máy sấy tóc sấy nửa tiếng mới khô được một nửa.

Khi cô về phòng ngủ, vừa đẩy cửa ra đã phát hiện người trên giường lại ngủ say.

Cô bất đắc dĩ chớp mắt, lần này cô tắt đèn một cách cẩn thận, rón ra rón rén bước đến cạnh giường, khẽ vén một góc chăn mỏng ra, sau đó mới nằm lên giường.

Cái giường này được mua vào lúc cô học Trung học, chỉ rộng một mét rưỡi, bình thường một người ngủ sẽ cảm thấy rộng rãi.

Bây giờ bên cạnh có thêm một người nữa, cơ thể của người đàn ông giống như cái lò nóng hừng hực, cho dù không dính chặt, nhưng khí nóng vẫn ùn ùn lan qua phía bên cạnh.

Hoắc Cẩn Ngôn không hề thích tiếng điều hòa, lúc anh ở đây thì Nghê Cảnh Hề sẽ chiều theo ý anh, không mở điều hòa.

Đêm tháng chín ở Thượng Hải vẫn còn vài phần oi bức, cho dù lúc này ngoài trời đang mưa.

Nghê Cảnh Hề lăn đi lăn lại trên giường có chút khó ngủ, cho đến khi không biết người sau lưng đã áp sát từ khi nào, anh khẽ đưa tay ôm lấy cô. Lưng cô dán vào lồng ngực của anh, đường cong cơ thể của hai người giống như hai bánh răng khớp nhau, lập tức dính lấy nhau thật chặt.

Bất tri bất giác, cô dần dần chìm vào giấc ngủ say.

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.