Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1847 chữ

Trong căn phòng tối mờ, người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, anh hơi khom lưng mặc quần dài một cách nhanh nhẹn, nửa người trên để trần, cơ bắp với đường nét rõ ràng, cho dù dưới ánh sáng mờ nhưng vẫn khiến người ta chói mắt.

Đặc biệt khi anh hơi nghiêng người, quần dài màu xám nhạt vừa mặc che đi cơ bụng hình chữ V từ vùng bụng kéo dài xuống dưới.

Nghê Cảnh Hề ở sau lưng, cô bò lên giường, im lặng nhìn anh.

Trên giường là một khung cảnh hỗn loạn, tóc dài của cô vắt ở trên vai, sau lưng và để trên gối nằm trắng tinh.

Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra được chuyện vừa xảy ra trên giường.

Lúc người đàn ông đưa tay lấy áo sơ mi chuẩn bị mặc vào, đột nhiên xoay đầu nhìn Nghê Cảnh Hề đang nằm trên giường, anh trầm giọng hỏi: “Tôi là ai?”

Nghê Cảnh Hề sững sờ, mở miệng định nói, anh là, anh là…

Rõ ràng sâu trong tận đáy lòng cô biết anh là ai, nhưng điều khiến cô kinh ngạc là khi cô nhìn chăm chăm gương mặt của anh, vẫn không thể nào nhớ ra được hình dáng của anh.

Gương mặt trưởng thành trên cơ thể gợi cảm bỗng nhiên mơ hồ trong mắt cô.

Sự khó hiểu và mờ mịt lấp đầy đầu óc trong nháy mắt, tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng, không nói được một từ nào.

Không biết suy nghĩ này là sợ hãi hay là gì, khiến cả người cô chợt run rẩy.

Nghê Cảnh Hề chợt mở mắt ra, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Khoảnh khắc cô mở mắt ra, nhìn thấy bức tường trắng tinh trước mặt, chỉ vài giây ngắn ngủi, ý thức của cô vẫn dừng lại ở trong giấc mơ đó.

Là mơ, mà cũng không phải mơ.

Khung cảnh quá mức rõ ràng vẫn tồn đọng trong đầu cô.

Cho đến khi giọng nói già cỗi bên cạnh kéo suy nghĩ của cô trở về: “Con sao thế?”

Bà cụ tóc bạc phơ bên cạnh vốn dĩ đang yên tĩnh ngồi trên ghế xoay xem ti vi, thì cảm thấy người ngồi trên ghế bên cạnh bỗng nhiên run rẩy. Khi bà cụ xoay đầu lại thì nhìn thấy Nghê Cảnh Hề chợt mở mắt ra, đôi mắt vốn dĩ đen to đó trợn thật to trong nháy mắt.

Không hề nhìn thấy sự mờ mịt tỉnh dậy từ trong giấc mơ, giống như bị bóng đè, khiến người nhìn thấy đều sợ hãi.

Đôi mắt Nghê Cảnh Hề chớp vài cái, liếc nhìn xung quanh rồi tự động nhận ra nơi này, là phòng hoạt động của viện dưỡng lão.

Cho dù mỗi tuần bận thế nào, cô cũng sẽ trích ra thời gian để ở cạnh bà ngoại, bà ngoại cô ở trong viện dưỡng lão này.

Bà cụ nhìn dáng vẻ của cháu gái, đưa tay kéo bàn tay đặt trên đầu gối của Nghê Cảnh Hề, vừa chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, bà hỏi: “Có phải đã mơ thấy ác mộng không?”

“Không phải.” Nghê Cảnh Hề không muốn để bà lo lắng, cô lắc đầu.

Bà cụ thầm thở dài một hơi, đứa trẻ này quá mức quật cường, cho dù cô ở bên ngoài chịu khổ thế nào, mệt mỏi ra sao cũng không bao giờ để bà biết.

Nghê Cảnh Hề nhìn những bà cụ tụ tập ở gần đó, cô hạ thấp giọng hỏi: “Sao bà ngoại không chơi cùng họ?”

“Bà không đi đâu, không phải con đã đến ở cùng bà rồi sao?” Bà cụ thầm đắc ý, cho dù bà luôn nói nơi này rất tốt, không cần Nghê Cảnh Hề tuần nào cũng đến, nhưng lần nào cô cũng đến.

Cho dù có một lần công việc quá bận rộn, chỉ còn hai mươi phút nữa là kết thúc thời gian đến thăm, nhưng cô vẫn chạy đến đây.

Những người già trong viện dưỡng lão cũng có vòng tròn giao tiếp nhỏ, nhắc tới cháu gái nhà bà thì ai cũng khen cô hiếu thảo cả.

Bà cụ đưa tay sờ mu bàn tay cô, khẽ nói: “Con mệt rồi đúng không?”

Chữ này đột nhiên giống như nặng ngàn cân, đè lên trái tim của cô.

Đôi mắt Nghê Cảnh Hề rũ xuống, bĩu môi một cách tự chế giễu.

Lúc cô mười tám tuổi đã tự mình phụng dưỡng bà ngoại, gánh vác trách nhiệm mà một học sinh không nên gánh vác, cô cũng chưa từng thốt ra chữ “mệt” này.

Còn những người khác đều tưởng Nghê Cảnh Hề được đúc từ sắt thép, hoàn toàn không biết mệt.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên, căn phòng yên tĩnh cũng không thể che đi tiếng kèn lệnh giống như có chiến tranh, đối với Nghê Cảnh Hề mà nói, tiếng chuông này đại diện cho công việc.

Cô bất đắc dĩ cười với bà ngoại, đứng dậy bước ra ngoài nghe điện thoại.

Khi cô thuận tay mở cửa phòng hoạt động bước ra ngoài, có mấy bà cụ bước đến trò chuyện với bà ngoại, chủ đề mà những người già trò chuyện không nằm ngoài con cái hoặc là cháu nhà mình.

Chẳng mấy chốc, có một bà cụ bắt đầu dò la tình hình của Nghê Cảnh Hề.

Bà ngoại liếc nhìn bà ấy một cái, bà cụ này không quen lắm, chắc là vừa nhập viện không lâu.

Thế là bà ngoại hơi ngẩng mặt lên, nói một cách hơi đắc ý: “Đứa trẻ nhà tôi không có bạn trai.”

Bà cụ hỏi chuyện này đang vui, vì bà ấy có một đứa cháu trai mà bà ấy cảm thấy cậu ấy rất tốt, có điều là quá kén chọn, không chịu tìm bạn gái. Bà ấy thấy cháu gái của bà cụ có dung mạo xinh đẹp, nghe nói làm việc cũng rất giỏi, là một nhà báo lớn.

Dự định trong lòng bà ấy còn chưa tính xong, thì bà ngoại đã nói: “Nó đã kết hôn rồi.”

Bảy giờ tối, gió to và mưa như trút nước. Giao thông ở Thượng Hải vốn dĩ không thông thoáng hoàn toàn bị tắc nghẽn. Ô tô trên cầu vượt xếp thành hàng dài mấy cây số, đèn xe màu đỏ nối tiếp nhau, lóe lên ánh sáng kỳ lạ trong sự đan xen của màn đêm và màn mưa.

Cuối cùng thì Nghê Cảnh Hề cũng chạy về công ty trong cơn mưa lớn, nói là công ty nhưng thật ra là làm việc ở tòa soạn.

Phải nói Thượng Hải thời xưa khiến người ta ấn tượng sâu sắc nhất, ai đã từng xem phim dân quốc, e là đều sẽ nhớ đến cậu bé bán báo đứng ở trên phố vẫy tay và ra sức gào to.

Nơi cô làm việc bị mọi người cho là tòa soạn của ngành công nghiệp đang suy giảm.

Bởi vì chỉ cần có một bản thảo xảy ra vấn đề, người không liên quan như Nghê Cảnh Hề cũng bị kéo về để hỗ trợ xử lý. Lúc tổng biên tập mắng người, hai tay chống lên eo, nước bọt văng tung tóe giữa không trung.

Cho dù là tổ trưởng hay là tổ viên cấp dưới thì đều im lặng, không dám nói chuyện.

Có lẽ tổng biên tập đã mắng đủ, cảm thấy thời gian không còn nhiều, nên bảo họ nhanh chóng làm việc.

Hoa Tranh ngồi ở bên cạnh, cô ấy vào nhóm muộn hơn Nghê Cảnh Hề nửa năm. Sau khi tổng biên tập rời khỏi thì cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nữa, ném thứ trong tay rơi “lộp bộp”. Cô gái còn trẻ tuổi, gương mặt không che giấu được cảm xúc, cho dù là biểu cảm hay là cái miệng đang trề ra thì đều viết to hai chữ “khó chịu”.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc của tổng biên tập, lúc này, tuy cửa sổ lá sách của phòng làm việc đã đóng lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng hình của người bên trong.

“Dựa vào cái gì mà cô ta làm hỏng, rồi kéo chúng ta cùng tăng ca chứ?”

Có lẽ Hoa Tranh cảm thấy sự bất mãn đã tích tụ trong lòng quá nhiều, buộc phải moi ra nói. Cô ấy ngồi cạnh Nghê Cảnh Hề, hai người trẻ và tuổi xấp xỉ nhau, đương nhiên đối tượng tâm sự đầu tiên chính là Nghê Cảnh Hề.

Tuy Hoa Tranh không nói rõ “cô ta” là ai, nhưng ai cũng biết người cô ấy nói đang đứng trong phòng làm việc của tổng biên tập vào lúc này.

Ôn Đường, nhà báo quản lý tòa soạn Nhân Dân Thượng Hải, cho dù trong ngành tin tức ở Thượng Hải cũng cực kỳ nổi tiếng. Cô ta không chỉ có lối văn sắc sảo mà còn xinh đẹp hơn người, lăn lộn trong vòng tròn tin tức mấy năm, trên đời này không có một nhân vật lớn nào mà cô ta không phỏng vấn được.

Chỉ đáng tiếc, lần này hoàn toàn thất bại rồi.

Đến thời hạn nộp, nhưng vẫn chưa nộp bản thảo.

Hoa Tranh đứng thẳng người, bánh xe của chiếc ghế lăn về phía Nghê Cảnh Hề, khi khuỷu tay cô ấy chống lên bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề, thì hạ thấp giọng nói: “Cô biết tại sao lần này Ôn Đường không nộp được bản thảo không?”

Nghê Cảnh Hề vốn dĩ đang gõ phím, bị cô ấy chạm vào một cái, ngón tay cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua đó.

Tuy tạm thời tăng ca rất khó chịu, nhưng hễ Hoa Tranh nghĩ đến việc Ôn Đường gặp chuyện xui xẻo thì trong lòng chỉ cảm thấy vui sướng.

Theo lý mà nói, nhà báo quản lý như Ôn Đường không có xung đột gì với những người mới như họ, nhưng người đẹp Ôn có tính kiêu ngạo bẩm sinh, nói đơn giản hơn là mắt mọc ở trên đầu. Cho dù họ bước vào tòa soạn đã gần một năm, người đẹp Ôn nhìn thấy họ vẫn hất mặt lên, mở miệng ra là nói “Này”.

Ngay cả tên cũng không nhắc tới.

Hoa Tranh đè thấp giọng nói: “Không ngờ cô ta lại bảo đảm với tổng biên tập là nhất định sẽ phỏng vấn được CEO của tập đoàn Hằng Á, cô nói xem có phải cô ta không biết tự lượng sức mình hay không.”

Một trận cười không đè nén nổi bật ra từ trong miệng của Hoa Tranh.

Đầu ngón tay của Nghê Cảnh Hề vừa giơ lên, còn chưa ấn vào phím thì đã dừng lại.

CEO của tập đoàn Hằng Á…

Bạn đang đọc NGƯỜI ĐÀN ÔNG CẢ THẾ GIỚI ĐỀU MUỐN CÓ, ANH ẤY THUỘC VỀ TÔI của Tưởng Mục Đồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoenen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.