Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1 cân 38!

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

50 thành viên độ tuổi dưới 30 tuổi được tập hợp tại sân huấn luyện của Bang Hội Hắc Hoả. 3 ngày sau chính là ngày diễn ra cuộc thi, cho nên lần tập hợp này chính là bầu ra đội trưởng.

Bình thường sẽ là Tô Chúc Cơ đảm nhiệm, vì là đại sư tỷ của bang Hắc Hoả, có sức mạnh nhất trong giới trẻ. Nhưng lần này hội trưởng lại bầu Minh làm đội trưởng, khiến cho đám người liền không phục. Hà cớ gì phải nghe lời một tên lạ mặt, còn là kẻ ăn bám nữa chứ.

Bỗng một tên đại diện trong đám đệ tử đứng ra, mặt tỏ vẻ ngầu lòi nói.

“Tôi không phục. Một kẻ bám váy con gái, nuôi ra được một con sủng thú mạnh đi nữa thì cũng không nói lên điều gì. Quan trọng nhất phải là có thực lực mạnh.”

“Đúng vậy, sư huynh nói đúng.”

Tuy nhiên đám người Ngọc Vũ vẫn không lên tiếng. Bởi vì trước đó, hắn cùng đồng bọn đã lãnh chịu uy áp của Minh mà toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên vì thẹn mà không nói cho ai nghe. Vả lại, nhân cơ hội này, họ cũng muốn biết thực lực của Minh mạnh đến đâu, có đủ để làm chức đội trưởng được hay không.

Minh nghe thấy liền sửng sốt. Cũng lâu rồi hắn chưa dợt tay với ai. Đánh quái vật hoài cũng nhàm chán, đánh với con người mới có thể nắm bắt được thêm nhiều hơn về kỹ thuật chiến đấu.

Minh cũng bình thản đáp lại lời khiêu chiến.

“Cậu có mạnh lắm không?”

Đám đệ tử nghe mà ngả ngửa. Cái tên bám váy con gái này vậy mà còn còn dám khinh thường họ.

“Đừng có ngông cuồng, đợi tí nữa tôi đánh vào mặt cậu thì đừng có mà la.”

“Tôi nói thật đó, hay là mọi người lên cùng lúc đi. Để tôi xem, nắm đấm của tôi lợi hại hay võ cổ truyền của mấy người lợi hại.”

Vị sư huynh kia tức giận lao lên. Nói hắn này nọ hắn còn nhịn 2 phần, chứ dám khinh thường võ học, hắn không thể chịu đựng được nữa. Quan trọng là lúc này là lúc thể hiện ngầu nhất. Đại diện chính nghĩa, đại diện cho các đệ tử đứng ra đánh cái tên tự cao tự đại này.

Không biết Chúc Cơ có thấy mình soái ca không nhỉ?

Võ Tấn Kỳ bậc nhảy mạnh lên sàn đấu, sải chân vừa dài vừa nhanh, mỗi bước đều mang theo nộ hoả cuồng cuộn.

Hoả Quyền B!

Đòn Hoả Quyền này chính là kỹ năng mà Võ Tấn Kỳ mở ra được. Trong kỹ năng đã có lửa, mà thuộc tính của hắn lại là lửa, cho nên sức mạnh có tăng lên một bậc.

Nhưng sao nó lạ lắm!

Đòn đánh dũng mãnh, lửa cháy đỏ rực, thế nhưng khi chạm vào đích lại không có gì xảy ra.

Một cái bức tường bóng tối chặn đứng đòn công kích, ngọn lửa hung dữ dần dần bị thu xém, cuối cùng biến mất vô tung.

Sau cùng, Minh thu đi tường khiên, rồi tung một cú đá vào bụng Võ Tấn Kỳ. Đá xong, hắn còn giơ cao chân, giữ nguyên tư thế đá một lúc rồi mới thu lại.

“Ái chà, lỡ chân đánh hơi mạnh.”

Thanh Hương dưới này cổ vũ, mặc dù biết Minh thắng chắc. Nhưng em ấy chính là thích hùa cùng Minh.

“Anh Minh giỏi quá, anh Minh vô địch.”

Thấy người đẹp cổ vũ cho Minh, đám đệ tử ánh mắt long lanh nhìn Chúc Cơ, chỉ mong gỡ gạc được phần nào, thế nhưng đáp lại họ là cú ngoắt lạnh lùng của Chúc Cơ.

“Anh em, chúng ta phải đập thằng đó thôi.”

“Đúng, lên hết thôi.”

“Ngọc Vũ, sao các người lại không lên?”

Ngọc Vũ giật thót, sau đó viện cơ nói.

“Mọi người lên trước đi, tôi nghĩ mọi người dư sức đánh thắng hắn rồi.”

Tổng cộng có 38 người lên hội đồng Minh. Những người này đều là hệ hoả. Họ tấn công khắp nơi, Minh dựa vào tốc độ luồng lách qua họ. Thấy không ổn thì phóng ra năng lượng bóng tối nhằm hoá giải đòn đánh.

Sau một hồi inh ỏi, rầm rộ, lộn xộn, từng đệ tử Hắc Hoả Bang văng ra khán đài.

Tuy nhiên, Minh cũng rất chật vật, vì đây là đánh bằng tay đôi cho nên hắn không có nhiều lợi thế, chỉ có thể dùng năng lượng bóng tối lẫn tốc độ mà thôi.

“Mau lao vào khoá người hắn lại.”

“Cùng lắm là bị đánh bất tỉnh, chả lẽ hắn dám giết người hay sao.”

“Đậu, có cần chơi lớn vậy không?” Minh đổ mồ hôi hột. Tụi nó sợ ăn đòn thì còn dễ đánh, chứ nếu ồ ạt lên một lượt thì biết làm sao? Cũng không thể chạy ra khỏi khán đài được.

Thua thiệt đủ đường, Minh 1 mình cân cả đám. Đám người lao vào ôm lấy Minh, đứa này bị đánh thì đứa kia xông lên. Liên tục như vậy, Minh cũng bị ăn đòn kha khá.

Nhiều lúc bí quá, hắn phóng tính năng lượng bóng tối ra tạo thành một quả cầu ngăn chặn. Đám người kia cùng lúc không phá được.

Nhưng cứ thế này không phải là cách, Minh không thể trốn trong vỏ bọc hoài được, vì vậy hắn thu lại năng lượng, vừa thu lại tung một cước đá văng một tên xuống khán đài.

Một màn này Chúc Cơ đều thấy. Ánh mắt em ấy dõi theo từng hành động một. Đâu trong đó, ánh mắt lại múa máy cùng nhịp theo từng cú phản đòn của Minh.

Bán Bộ Song Phi!

Là một đòn cước song phi lợi hại bậc nhất của võ cổ truyền, đám người đã ôm chặt lấy Minh, số còn lại thì song phi vào bụng, vào mặt.

Bụp! Bụp!

“Đánh trúng rồi, anh em lên.”

Thế nhưng Minh trâu bò hơn họ tưởng. Thể chất của một người cấp 3 đâu phải bình thường. Đau thì có đau, thốn thì có thốn nhưng như vậy đòi nốc ao hắn thì còn xa.

Quả thật đánh nhau thế này còn khó hơn giết người mà.

Vừa nghĩ tới xong, Minh bị một nguồn sức mạnh vô hình nào đó tấn công, khiến hắn bị choáng đôi chút.

Trong tiềm thức vang lên âm thanh của ai đó nói, giọng nói này vừa ma mị vừa ghê rợn vô cùng.

“Giết! Giết chúng đi!”

Nhưng đám đệ tử tấn công liên tục, rất nhanh đã giúp Minh lấy lại tỉnh táo.

Không kịp nghĩ nhiều, Minh cho rằng Mình bị đánh đến ngây người mà thôi.

Thấy khó chịu khi bị bám vào tay chân, Minh rống lên. Vừa rống vừa tung tay chân ra.

Aaaaa!

Đám đệ tử không giữ nỗi bị ngã lăn ra. Minh thừa thế đánh thêm mấy tên nữa văng xuống sàn.

Số lượng đệ tử giảm thiểu, vì vậy nên Minh dần dần chiến thắng.

Sau một giờ đại chiến, cuối cùng người đứng trên sàn đấu chính là Minh. Hắn mồ hôi đầm đìa, quần áo lấm lem, rách rưới đủ chỗ.

Thanh Hương chạy oà lên khán đài ôm lấy Minh.

“Anh Minh giỏi quá.”

“Giỏi vậy có thưởng gì cho anh không?”

“Có chứ.” Thanh Hương vừa nói vừa thơm vào má của Minh một cái.

Tự dưng hai người đỏ mặt nhìn nhau, hình như thấy có gì đó hơi quá lố.

Dưới khán đài, Chúc Cơ thấy một màn cẩu lương càn thêm khó chịu. Em ấy hứ một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Sau hôm đó, chức đội trưởng thuộc về Minh.

Tuy nhiên các thành viên của tổ đội đều do Minh lựa chọn lại hết. Nếu tất cả đều là hệ hoả thì khi gặp đối thủ mạnh, không thể tận dụng hết tất cả thuộc tính được.

Giống như lần đánh nhau với thụ yêu. Nếu có thuộc tính hệ hoả, chắc chắn sẽ giúp ích rất lớn trong việc tiêu diệt nó.

Vì vậy mà tổ đội của Minh được sắp xếp lại như sau.

Ám, Minh.

Băng, Hương.

20 Hoả, Chúc cơ, Tấn Kỳ, Ngọc Vũ cùng các đệ tử khác.

10 Thổ, người ở Hắc Hoả Bang. Những người này chuyên về phòng thủ.

8 Phong, người ở Hắc Hoả Bang, chuyên về tốc độ.

Để đảm bảo công bằng cho cuộc thi, 3 bang hội định vào ngày diễn ra mới công bố. Sẽ do 3 Hội Trưởng của 3 Bang hội ý đưa ra đề thi.

Và tất nhiên người thông minh sẽ biết rằng, đề thi này chắc chắn bất lợi cho Hắc Hoả Bang.

Bạn đang đọc Người Chơi Mạnh Nhất sáng tác bởi Llxizmenaxll
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Llxizmenaxll
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.