Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÓ CHÚT KÌ LẠ

Tiểu thuyết gốc · 7556 chữ

Làm việc tại công ty được hơn 2 tháng thì Nhu Khải đều thực tập tại phòng kinh doanh, đây còn lại là phòng mà Dịch Thần quản lý. Ngay khi biết tin này, Nhu Khải đương nhiên muốn kiến nghị xin chuyển phòng ban khác. Nhưng phòng nhân sự nói đây cơ hội để hắn có đa dạng thêm trải nghiệm, rồi lại than khóc việc thiếu nhân sự. Nên hắn cũng mềm lòng mà chấp nhận thực tại, dù sao hắn muốn đổi công ty khác thì cũng không kịp nữa.

Lúc này, phòng kinh doanh đang chạy loạn cào cào để làm kế hoạch cho một dự án lớn. Khách hàng này mọi người đã theo rất lâu mới có cơ hội lấy được một hợp đồng, nên ai ai cũng đều sốt sắng lên chuẩn bị.

Một sấp tài liệu xếp chồng cao như núi được đặt trước mặt Nhu Khải: “Em giúp chị tổng hợp lại số liệu hai năm trước nha. Chiều mai ông chủ Hoàng đến rồi, nên cần gấp trong sáng mai để sếp xem nhé.”

Nhu Khải chưa kịp nói gì thì đã có người khác chạy tới nhờ vả: “Anh phải đi gặp khách gấp bây giờ, nên em qua phòng khảo sát thị trường lấy tài liệu rồi gửi mail anh cái nhé.”

“À khoan, em nhớ đầu giờ đi với anh sang phòng Truyền thông để chốt lại các hạng mục lần cuối nhé.”

Nhu Khải dù có tài giỏi đến mức nào, nhưng trong thời gian ngắn ngủi mà phải lấn sân sang lĩnh vực khác, thì hắn cũng gặp nhiều khó khăn. Nhìn chồng giấy tờ trước mặt, rồi những việc vừa được giao khiến hắn khóc không thành tiếng. Thôi đã leo lên lưng cọp, phải chiến đấu thôi. Nhu Khải tự nhủ hắn phải hoàn thành tới nơi tới chốn, không thể để ảnh hưởng mọi người. Và hắn không muốn Dịch Thần có cơ hội chỉ ra lỗi sai của mình.

Nghĩ đến đây thì Nhu Khải liền phấn chấn tinh thần nói: “Dạ được! Em làm ngay đây.”

Đột nhiên nói lớn tiếng như vậy, cả phòng đều một phen hết hồn với sự nhiệt huyết của anh bạn trẻ này. Thái độ làm việc tốt, tinh thần trách nhiệm cao của Nhu Khải khiến mọi người rất tin tưởng. Hắn như một luồng năng lượng tích cực đến sạc pin cho phòng kinh doanh bọn họ vậy.

Lặng lẽ theo dõi từ phòng riêng, nhìn tất cả nhân viên trong phòng đều đang làm việc tích cực như vậy khiến Dịch Thần cảm thấy rất hài lòng. Hắn không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi cũng quay đi làm việc của mình.

Nhưng trả giá cho sự tín nhiệm của đồng nghiệp là Nhu Khải phải làm tăng ca suốt mấy ngày liền. Rất nhiều thứ hắn không biết, mà các anh chị lại quá bận rộn để hướng dẫn nên Nhu Khải đành phải tự tìm hiểu. Thành ra hắn luôn cần nhiều thời gian để làm xong việc so với bình thường.

Đang lăn lộn với đống số liệu đến hoa cả mắt, Nhu Khải nhìn đồng hồ thì cũng đã khuya rồi. Lúc này bụng hắn cũng đang cồn cào vì tới giờ vẫn chưa ăn tối. Nghĩ bụng nên đi tìm mì gói ăn cho đỡ mất thời gian, thì trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một túi đồ ăn nóng hổi. Vô cùng cảm kích, Nhu Khải liền quay sang muốn cảm ơn anh chị nào tốt như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy Dịch Thần thì hắn liền xụ mặt.

Dịch Thần buồn cười nói: “Sao thế? Đồ ăn thì thích những gặp mặt anh thì liền ghét vậy à?”

Thực tập cũng được một thời gian rồi, nên Nhu Khải cũng hiểu thêm nhiều điều về Dịch Thần. Đàn anh này nếu không làm ra vẻ cười cợt giả lả thì làm việc cũng rất bản lĩnh. Nhưng lại nghĩ đến vài chuyện cũ thì hắn vẫn thấy không nên thân thiết với Dịch Thần.

Lý trí đang rất muốn từ chối ý tốt của Dịch Thần, nhưng mùi đồ ăn đang toả ra khiến bụng hắn chiếm luôn quyền điều khiển của não bộ rồi. Nhu Khải thiệt tiến thoái lưỡng nan.

Dịch Thần thời gian qua cũng thấy rõ được đàn em này không những cứng đầu mà lại còn rất ham ăn. Chỉ cần có đồ ăn ngon, thì tâm trạng của Nhu Khải sẽ cải thiện rất nhiều. Hắn liền xem như không nhìn thấy thái độ của Nhu Khải mà bày đồ ăn ra: “Ăn đi rồi có sức chiến đấu tiếp. Anh đi pha café.”

Đồ ăn bày ra tới tận miệng rồi, mà Dịch Thần cũng không ở đây nên Nhu Khải không ngại mà hại bản thân nữa. Hắn nhanh chóng cầm đũa vào thưởng thức mỹ vị trước mặt.

Không lâu sau, Dịch Thần quay lại với hai ly café kèm theo một cốc mỳ gói. Nhu Khải thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Anh nấu mì cho ai vậy?”

Dịch Thần húp một miếng mì nói: “Em có phần anh chút đồ ăn nào đâu?”

Bỗng phát hiện ra Dịch Thần đương nhiên phải mua đồ ăn cho 2 người, chứ hắn đâu rảnh rỗi mà chỉ mua một phần đồ cho đàn em vào tối khuya như vậy. Nhu Khải cảm thấy mình thật quá tuỳ tiện, không biết giấu mặt đi đâu. Hắn vội nói: “Xin lỗi anh. Anh ăn gì nữa không? Để em chạy đi mua cho nhé.”

Dịch Thần cũng không tỏ vẻ gì là tức giận, hắn nói: “Không sao. Anh cũng ăn trước đó rồi nên không đói.”

Thấy Dịch Thần không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ăn mì thì Nhu Khải lòng đầy bối rối, hắn thử kiếm chủ đề để nói. Nhu Khải tìm mà không thấy trên hộp có nhãn hiệu gì, hắn hỏi: “Đồ ăn anh mua rất ngon, nhưng anh mua ở đâu vậy?”

Dịch Thần nghe được thì khoé miệng nhếch lên: “Vậy à? Thế thì lần sau sẽ mua cho em ăn tiếp. Nhưng chắc phải mua 3 phần mới đủ.”

Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng hơn, chỉ còn nghe được tiếng húp mì và tiếng muỗng khuấy ly café. Dịch Thần đành lên tiếng phá vỡ không khí: “Em đang làm gì đấy? Đến đâu rồi?”

Đột nhiên bị cấp trên hỏi thăm tình hình, Nhu Khải có chút giật thót. Hắn nhanh chóng đưa tài liệu cho Dịch Thần rồi thành thật trả lời: “Em đang tổng hợp lại số liệu mấy năm trước. Nhưng có nhiều chỗ thuộc chuyên môn quá nên em xem không hiểu, nên em…”

Dịch Thần xem sơ qua xấp tài liệu rồi lên tiếng cắt ngang: “Ừ. Nhưng nếu bản thân em là khách hàng, là người bỏ tiền ra đầu tư thì em quan tâm gì về sản phẩm?”

Nhu Khải cau mày suy nghĩ rồi trả lời lấp lửng: “Số bán, lợi nhuận?”

Dịch Thần nghiêm túc nói tiếp: “Đúng vậy. Nên nhìn vào báo cáo này, anh thấy sắp xếp chưa logic. Em phải điều chỉnh lại chỗ này… chỗ này…”

Nhu Khải không ngờ vào lúc đêm khuya như vậy, mà Dịch Thần lại tốt đến mức mua đồ ăn rồi còn hướng dẫn cho một thực tập sinh như hắn. Dịch Thần giải thích rất chậm rãi từ tốn, thậm chí còn chỉ Nhu Khải những kiến thức có thể sẽ hữu ích cho công việc truyền thông của hắn sau này. Nhu Khải thầm đánh giá lại trong công việc thì Dịch Thần đúng là một người sếp tốt.

Thấy Nhu Khải mất tập trung, Dịch Thần cau mày gõ tay lên bàn nói: “Tập trung, đang làm việc mà ngẩn ngơ đi đâu thế hả?”

Nhu Khải giật mình lập tức điều chỉnh lại trạng thái rồi tập trung làm việc. Sau khi làm xong việc thì trời cũng đã sáng, Dịch Thần về nhà thay đồ để chuẩn bị gặp khách hàng. Còn Nhu Khải mệt mỏi quyết định không về nhà mà ở công ty ngủ một chút.

Giải quyết xong hết việc nên Nhu Khải như tháo bỏ được gánh nặng, hắn đang chìm sâu vào mộng đẹp thì đã có một tin động trời. Cả phòng Kinh doanh náo loạn lật tung hết tất cả chứng từ liên quan của dự án chuẩn bị đàm phán với ông chủ Hoàng ra kiểm tra.

“Chết rồi, số liệu 2 năm trước có sai số.”

Nhu Khải còn đang lơ mơ thì lập tức tỉnh ngủ. Hắn vội mở máy tính, nghĩ cách chỉnh sửa lại báo cáo để đưa Dịch Thần trước khi quá muộn. Nhưng lại nghe thấy bên ngoài báo khách hàng đã đến tận cửa rồi.

“Xui quá vậy! Lễ tân mới báo, sáng nay ông chủ Hoàng đến sớm.”

“Trời ơi! Sếp với ông chủ Hoàng vô phòng họp rồi. Tiêu rồi, tiêu rồi!”

Thôi rồi, đây là khách hàng tiềm năng lớn nhất năm nay, Dịch Thần và cả phòng đã hao tốn rất nhiều sức lực để lấy được hợp đồng này. Nếu phi vụ đàm phán này mà thất bại thì cả phòng kinh doanh sẽ phải đón nhận một trận cuồng phong bão táp.

Thân là người tổng hợp số liệu cuối cùng, Nhu Khải đành gấp rút nhắn tin báo với Dịch Thần. Nhưng Dịch Thần không để ý điện thoại nên không đọc tin nhắn. Cứ thế ba mươi phút đồng hồ dần trôi qua, cả phòng ai cũng tưởng chừng như ba thập kỉ. Phòng họp cách âm nên không nghe được gì, bên ngoài cũng nín thở trong sự sợ hãi.

Cửa phòng họp vừa mở ra, ông chủ Hoàng vội bắt tay Dịch Thần tươi cười nói: “Dịch Thần, cảm ơn cậu. Mong rằng sau này còn chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác nhiều dự án khác.” rồi nhanh đi ra thang máy về.

Ông chủ Hoàng đã nói vậy thì chắc chắn việc đàm phán đã thất bại rồi. Cả phòng không dám trông đợi gì thêm, ai cũng lặng lẽ thở dài mà suy nghĩ cách làm sao giải trình với cấp trên.

Thấy không khí phòng trở nên trầm tư quái đản, nụ cười trên mặt Dịch Thần liền biến mất, hắn hỏi: “Có chuyện gì?”

Cả phòng nín thinh, không ai dám lên tiếng trả lời. Lúc này Nhu Khải vô cùng ray rứt vì báo cáo do mình làm sai. Hắn hít một hơi lấy can đảm rồi lên tiếng: “Em xin lỗi. Do em không để ý lúc tổng hợp, nên không phát hiện ra số liệu bị sai.”

Nghe thấy thực tập sinh lại chịu hi sinh như vậy, các anh chị trong phòng cũng áy náy lên tiếng: “Thật ra việc này là quá sức của em ấy.”

“Mất khách này rồi thì tụi em cố gắng tìm thêm hợp đồng để bù số… được không sếp?”

Dịch Thần khoanh tay nhìn từng người với ánh mắt thăm dò sắc bén, rồi cười nhếch miệng cảm thán: “Ồ, đoàn kết quá nhỉ?”

Chỉ một câu hỏi nhẹ mà gió lạnh như lùa qua từng ngóc ngách trong phòng, ai cũng cảm nhận được cơn buốt từ sống lưng của mình. Trên mặt toàn bộ nhân viên dường như không ai còn giọt máu, bọn họ đều im lặng nhìn nhau.

Nhu Khải cũng không dám nói gì thêm, bởi vì hắn biết hậu quả nghiêm trọng của sự việc lần này. Nhu Khải không hề tức giận khi thấy Dịch Thần tỏ thái độ như vậy, hắn cũng như mọi người mà im lặng nhận sai.

Quét một vòng thấy ai cũng đang căng thẳng, ánh mắt của Dịch Thần chợt dừng lại Nhu Khải lâu hơn một chút. Ánh mắt của hắn dần chuyển biến từ lạnh lùng sang ôn nhu, nhưng vô tình loé lên một tia sủng nịnh mà bản thân Dịch Thần cũng không hề hay biết.

Cuối cùng Dịch Thần cười phá lên: “Đoàn kết thế là tốt. Đặt nhà hàng đi, tối nay không ai được rút lui!”

Cả phòng vẫn kịp chưa hoàng hồn, mơ hồ nhìn nhau khó hiểu rồi rụt rè hỏi: “Là sao sếp? Tụi em vẫn chưa hiểu.”

Dịch Thần: “Kí được hợp đồng với ông chủ Hoàng rồi, phòng mình phải đi ăn mừng chứ sao nữa.”

Woww!!! Tiếng hét vui mừng chấn động của phòng Kinh doanh còn hơn cả pháo nổi ngày Tết. Mọi người điên cuồng ôm nhau, không tin vào sự thật.

Nhu Khải thở phào nhẹ nhõm, rồi hắn lại tò mò hỏi: “Nhưng không phải số liệu bị sai sao?”

Dịch Thần: “Trước khi họp thì anh đã phát hiện lỗi sai rồi nhưng gấp quá nên không kịp nói em biết. Cũng may là ông chủ Hoàng có việc bận, nên số liệu này chúng ta vẫn phải sửa gửi qua sau.”

Cả phòng nhốn nháo vui mừng: “Ông trời có mắt, ở hiền gặp lành đây mà.”

Thấy cả phòng như vậy, Dịch Thần cũng cảm thấy tự hào và biết ơn khi mọi người có thể cùng nhau sát cánh. Hắn lại tìm kiếm bóng dáng quên thuộc, thì thấy Nhu Khải đang đứng trong góc nhìn anh chị vui mừng. Bỗng có chút mềm lòng, Dịch Thần vô thức bước đến ôn nhu xoa đầu Nhu Khải: “Tối nay đi ăn mừng xong thì nghỉ phép một ngày đi. Em cũng tăng ca nhiều rồi.”

Hành động này khiến Nhu Khải đứng sững sờ, hắn ngạc nhiên tới mức ngẩn người ra. Nhu Khải mở to mắt nhìn Dịch Thần, nhưng hôm nay hắn lại không thấy khó chịu nữa. Nhu Khải đột nhiên thấy ngày hôm nay có chút kì lạ.

Vài tuần sau, Nhu Khải nhận được tin sẽ thuyên chuyển sang phòng Truyền thông theo đúng ngành học của hắn. Thời gian thực tập chỉ còn hơn 2 tháng thôi, nhưng đây cũng là cơ hội để hắn thực tập chúng chuyên ngành. Chứ không Nhu Khải cũng không biết làm sao viết báo báo để qua môn cuối kì.

Sau khi cùng nhau làm việc, cũng trai qua nhiều khó khăn thì mọi người trong phòng kinh doanh đều rất yêu quý hắn. Đặc biệt là các chị gái, ai cũng luyến tiếc than thở.

“Ôi thật buồn quá. Nhu Khải, mỗi ngày em phải qua đây thăm tụi chị đấy.”

“Chán cái công ty này ghê, cả anh Dịch Thần nữa. Sao lại để em đi thế này?”

Nhu Khải đành cười trừ, dỗ dành các chị: “Dạ em biết rồi. Có thời gian em sẽ qua thăm mọi người nha.”

Đang có việc gấp nhưng không thấy Dịch Thần đâu, Nhu Khải bèn đi hỏi đồng nghiệp: “Mấy chị có thấy Dịch Thần đâu không? Em cần nhờ anh ấy kí văn kiện.”

“Ủa, bình thường anh ấy đều báo em trước khi đi mà?”

“Đúng rồi, em không biết thì ai biết nữa.”

Nhu Khải giải thích: “Dịch Thần hay nói lịch trình cho em để em tiện báo mọi người thôi.”

Cả phòng ngạc nhiên nhìn nhau rồi đồng thanh trêu hắn: “Không dám đâu!”

Nhu Khải chỉ đành cười trừ và cũng không tranh luận thêm nhiều. Ngay lúc này, Dịch Thần gọi điện thoại tới bảo Nhu Khải nhắn mọi người trong phòng nghỉ trưa sớm và ra ngoài ăn.

Trước đây hắn không thích Dịch Thần nên thấy người này rất không vừa mắt, cùng lắm thì hắn chỉ công nhận trên phương diện công việc thì Dịch Thần làm việc dứt khoát, có tư duy bản lĩnh. Nhưng dạo gần đây, sau khi thử tháo bỏ sự bài xích để mở lòng hơn với Dịch Thần, thì mối quan hệ của bọn họ dần trở nên thân thiết hơn.

Vừa tới nhà hàng mà Dịch Thần đặt sẵn, thì đã thấy hắn đang ngồi tại bàn. Đặc biệt là bên cạnh còn có sự xuất hiện của một cô gái. Mọi người đoán hôm nay Dịch Thần đãi chia tay Nhu Khai, rồi tiện thể công khai bạn gái luôn chăng? Tuy cùng làm lâu rồi, nhưng chưa thấy Dịch Thần đề cập đến bạn gái bao giờ.

Thấy ánh mắt dòm ngó của mọi người, Dịch Thần nhanh chóng giới thiệu đây nhân viên mới mà phòng Nhân sự vừa tuyển vào. Dịch Thần mời cô ấy tham gia để cả phòng có thể làm quen nhau trước. Hắn cũng rủ thêm cả Mỹ Đình và Ôn Trạch - trưởng phòng kinh doanh khác của công ty, cũng là bạn thân của Dịch Thần.

Dịch Thần gọi rất nhiều đồ ăn nhưng hắn lại chỉ ngồi tập trung nướng. Tay vẫn liên tục lật thịt, Dịch Thần thúc giục người đối diện: “Nhu Khải, mau ăn nhiều vào. Anh không muốn mang tiếng bạc đãi em đâu. Qua phòng Truyền thông nhớ đừng có cứng đầu với cấp trên không người ta trả em về đây đấy.”

Nhu Khải vừa nhai vừa muốn phản pháo, nhưng hôm nay Dịch Thần có lòng nên cũng phải chừa chút mặt mũi. Hắn vội nuốt rồi nói: “Anh yên tâm. Ngoài anh ra thì em thấy không ai muốn làm khó em đâu.”

Dịch Thần tay vẫn tiếp tục gắp đồ ăn còn miệng thì phân trần: “Anh làm khó em bao giờ. Có ai đời cấp trên ngồi nướng thịt cho cấp dưới như thế này không?”

Thịt nướng tuy rất ngon, nhưng Nhu Khải nếu còn ăn nữa thì chắc hắn sẽ sợ thịt đến mấy tháng sau mất. Hắn liền gắp thịt lại vào bát đối phương: “Dịch Thần, em no rồi. Anh cũng mau ăn đi, bớt nói lại.”

Mỹ Đình hầu như cả buổi cũng không ăn gì mà chỉ uống nước. Cô vẫn luôn nhìn theo hành động của Dịch Thần rồi cười nói: “Anh Dịch Thần chăm sóc Nhu Khải tốt ghê nhỉ?”

Các đồng nghiệp liền hùa theo trêu chọc: “Không phải tốt, mà là quá tốt luôn.”

“Em ấy là cục vàng của phòng Kinh doanh đó nha. Nhưng mà nhờ vậy, tụi mình mới được hưởng ké.”

“Hôm rồi Nhu Khải phải tăng ca, nửa đêm mà sếp còn mang đồ ăn khuya lên cho em ấy. Trước giờ có thấy sếp tốt với ai vậy đâu.”

Mỹ Đình nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhưng cô nhanh chóng che giấu bằng nụ cười như thể không hề để tâm đến những điều này. Cô cười nói: “Thấy chưa, anh Dịch Thần bị mọi người phàn nàn rồi kìa.”

Dịch Thần lập tức giải thích: “Em đừng nghe bọn họ, phòng anh toàn là diễn viên cả đấy.”

Nhân viên phòng Kinh doanh liền lên tiếng bất bình: “Sếp ơi, thế nướng thịt cho tụi em ăn với.”

Ôn Trạch lạnh lùng từ đầu buổi, đột nhiên đưa bát qua Dịch Thần nói: “Tao cũng muốn ăn thịt. Nướng đi.”

Dịch Thần méo mặt nhìn mọi người trong bàn ăn, hắn tưởng tượng cảnh này cứ như bầy cún cưng đang tranh sủng. Hắn buồn cười rồi thản nhiên đáp: “Tự thân vận động thì mới thấy đồ ăn ngon.”

Bỏ qua sự phân biệt đối xử của sếp Dịch, bầu không khí diễn ra rất vui vẻ, thoải mái không hề câu nệ. Đây chính là văn hoá mà cả công ty chỉ riêng phòng Kinh doanh số 3 mới có. Ngoài công việc, cả phòng không cần phân biệt cấp bậc.

Nhu Khải vui vẻ chụp hình lưu lại khoảnh khắc này. Hắn thấy mình thật may mắn khi lần đầu đi làm ở công ty lại gặp được những người bạn tốt như vậy.

Mới đó mà Nhu Khải đã qua phòng Truyền thông được một tuần rồi.

Ban đầu hắn có chút không quen với môi trường mới, vì nó hoàn toàn trái ngược với phòng của Dịch Thần. Mọi người ở đây làm việc rất yên tĩnh, nếu cần trao đổi thì họ sẽ nghiêm túc vào phòng họp. Dù bị ngộp với không khí lạnh lẽo này, nhưng từ từ Nhu Khải cũng đã quen dần. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thân thiết được với ai.

Nhu Khải được giao nhiệm vụ xuống dưới xưởng để thu thập thông tin sản phẩm chuẩn bị cho kế hoạch ra mắt sắp tới. Hắn rất hào hứng, vì đây được xem là công việc đúng chuyên ngành đầu tiên của hắn kể từ lúc đi thực tập.

Hắn đang cùng chú Quản lý đi tham quan một vòng công xưởng. Chú rất ân cần chỉ dẫn rồi giải thích tỉ mỉ từng công đoạn để Nhu Khải dễ nắm bắt. Từ việc sàng lọc café, rang cho lên mùi… tất cả đều phải qua từng quy trình phức tạp để tạo ra được một sản phẩm chất lượng.

Đến phòng trưng bày sản phẩm, trong lúc đợi Quản lý đi lấy mẫu sản phẩm hoàn thiện thì Nhu Khải tranh thủ ngồi kiểm tra và sắp xếp các thông tin để tránh thiếu sót.

Thật trùng hợp là Dịch Thần và Ôn Trạch cũng có việc xuống xưởng. Thấy Nhu Khải, họ liền lại gần nói vài câu. Dịch Thần vẫn là vẻ cợt nhả như bình thường: “Mới hơn một tuần không gặp mà nhìn em phờ phạc như vậy rồi sao? Ở phòng Truyền thông vất vả lắm hả?”

Ôn Trạch cũng lịch sử hỏi thăm: “Nhìn em trưởng thành hơn nhiều đấy, dạo này công việc ổn chứ?”

Dịch Thần trêu chọc: “Sống dưới môi trường băng giá của phòng Truyền thông thì phải trưởng thành chứ sao. Đâu ai nâng niu đàn em như anh đây được chứ.”

Lâu rồi không nghe Dịch Thần trêu ghẹo, Nhu Khải lại không giận mà có chút vui vì gặp người quen. Hắn cũng cố tình trêu lại nên ngó lơ Dịch Thần, quay sang lịch sự trả lời Ôn Trạch: “Cảm ơn anh. Em vừa qua là đúng ngay lúc phòng đang chuẩn bị kế hoạch ra mắt sản phẩm, nên tụi em có chút bận.”

Dịch Thần thấy mình bị bỏ ngơ, nên hời dỗi rồi vô tình liếc sơ qua máy tính của Nhu Khải. Hắn tò mò hỏi: “Em đang làm gì đấy?”

Nhu Khải: “Kế hoạch dự định đánh mạnh vào quy trình sản xuất chuyên nghiệp, hình ảnh bắt mắt để thu hút người mua hàng. Nên em chụp nhiều hình chút để về cho mọi người tham khảo.”

Dịch Thần gật đầu, hắn suy nghĩ chút rồi trở nên nghiêm túc hơn. Hắn hỏi: “Nhu Khải, em uống cafe bằng miệng hay bằng mắt?”

Nếu ai chưa làm việc với Dịch Thần thì có thể sẽ bị ức chế vì dạng câu hỏi xóc óc như thế này. Nhưng Nhu Khải thì khá quen rồi, nên hắn không nghĩ nhiều mà đáp: “Bây giờ thị hiếu của khách là bao bì đẹp, giá rẻ hoặc là có người nổi tiếng sử dụng qua như vậy khách họ mới thấy hứng thú để mua về sử dụng.”

Ôn Trạch có vẻ không cùng quan điểm, nên hắn cũng lên tiếng: “Đúng là như vậy. Nhưng khách mua hàng sẽ không quay lại chỉ vì những điều đó. Đẹp thì cũng chỉ mua về một lần rồi ngắm là được, còn café thì chúng ta vẫn phải bán liên tục.”

Dịch Thần ngồi xuống từ tốn giải thích: “Mộc Kha đã thành lập khá lâu rồi, được xem như là công ty thâm niên trong ngành cafe. Điều khiến chúng ta tự hào không phải là môi trường chuyên nghiệp, hay quy trình hoàn hảo. Bởi vì những cái đó chỉ góp phần để giúp chúng ta tạo nên mùi vị cafe đặc biệt.”

Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Cái khiến Mộc Kha đứng vững trên thị trường bao năm chỉ đơn giản là hương vị café.”

Nhu Khải như hiểu ra được ý trong câu nói của Dịch Thần, hắn liền tiếp lời: “Bản chất của hương vị café, nằm ở hạt café.”

Ôn Trạch tỏ vẻ tán thưởng rồi tiếp lời: “Đúng vậy. Thương hiệu lâu năm đều có cái giá trị của nó.”

Chợt nhận ra suốt mấy tháng qua bản thân Nhu Khải chưa bao giờ thật sự tìm hiểu kĩ về công ty, về giá trị mà Mộc Kha theo đuổi suốt bao lâu nay. Đây là lỗi sai rất lớn của người làm truyền thông, Nhu Khải cảm thấy hơi hổ thẹn.

Thấy Nhu Khải trầm tư như vậy thì Dịch Thần liền ôn nhu xoa đầu hắn: “Em còn chưa tốt nghiệp, đây là lúc để học hỏi kinh nghiệm. Em cứ chậm rãi quan sát, không sao cả.”

Ngày càng kì lạ, Nhu Khải cảm thấy dường như Dịch Thần ngày càng có thể hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu. Người này thật sự hiểu hắn vậy sao? Trong lúc Nhu Khải vẫn đang khó hiểu với bản thân mình, thì Dịch Thần nói: “Sao nào? Có phải thấy anh đây rất ngầu không? Em đang rất muốn về lại phòng kinh doanh của anh đúng không?”

Nhu Khải lập tức kéo phắt cái tay đang xoa đầu mình xuống nói, lầm bầm nói: “Bản chất con người, đúng là cũng không thay đổi được.”

Chú Quản lý vui vẻ quay lại, trên tay bưng khay café đặt xuống bàn. Chú nhiệt tình chia sẻ với họ về vị café mới kì này, chú vẫn thao thao bất tuyệt cách thưởng thức một ly café ngon. Nhu Khải cũng có thể thấy được niềm tự hào của chú với công việc gắn liền với café này. Hắn quyết tâm phải làm nên bản kế hoạch quảng bá thật tốt.

Dịch Thần và Ôn Trạch phải tranh thủ đi gặp giám đốc xưởng để bàn về tiến độ xuất nhập hàng nên không ngồi lại lâu. Còn Nhu Khải, sau khi uống café xong thì lập tức chạy đi tìm hiểu một vòng nữa trong xưởng. Lần này hắn tập trung tìm hiểu triệt để về quá trình hạt café đi qua từng khâu sản xuất như thế nào.

Đến tầm chiều tối, Nhu Khải cuối cùng cũng thu thập đủ thông tin. Hắn mệt rã rời đứng đợi xe bus. Do tự ý đi ngược với kế hoạch ban đầu mà phòng Truyền thông dự định, nên hắn phải làm 2 bản báo cáo khác nhau để nộp lại.

Dịch Thần và Ôn Trạch cũng vừa đúng lúc họp xong, đang trên đường về thì thấy Nhu Khải. Dịch Thần hỏi: “Em chưa về à? Sao còn ở đây?”

Nhu Khải: “Em cũng mới làm xong việc nên em đang đợi xe về.”

Dịch Thần nhìn đồng hồ liền nói: “Vậy đợi lên xe về chung với bọn anh luôn đi. Giờ này mà đợi xe bus lâu lắm.”

Phòng Kinh doanh có đặc quyền được cấp xe đưa đón riêng. Xe vừa đến, Nhu Khải định lên ghế cạnh tài xế ngồi thì Ôn Trạch nhanh chân leo vào trước, mặt không biểu cảm gì giải thích: “Anh bị say xe.”

Nhu Khải cũng nghĩ ngợi gì, đành xuống ghế sau ngồi cạnh Dịch Thần.

Dạo gần đây gấp rút làm kế hoạch, hôm nay còn chạy quanh xưởng mấy lần nên Nhu Khải đã sớm mệt mỏi. Hắn nhanh chóng tựa đầu vào bên cửa sổ rồi ngủ quên đi. Nhưng đường ở xưởng ghồ ghề, nên xe chạy không được êm khiến Nhu Khải ngủ không được ngon giấc.

Thấy Nhu Khải nhíu mày liên tục, bỗng một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hắn rồi chuyển sang kê vào vai mình, tay lại nhẹ vỗ vỗ dỗ hắn ngủ. Nhìn qua kính chiếu hậu, mọi cử chỉ và ánh mắt dịu dàng của Dịch Thần lúc này đều lọt vào tầm mắt của Ôn Trạch. Nhưng hắn không nói gì mà lẳng lặng nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau khi đưa Nhu Khải về trước nhà. Dịch Thần và Ôn Trạch tiếp tục lên xe về nhà.

Ôn Trạch đắn đo một hồi rồi vẫn quyết định hỏi thăm dò: “Dịch Thần, mày với Mỹ Đình dạo này sao rồi?”

Dịch Thần không hiểu sao đột nhiên bạn hắn hỏi chuyện này. Hắn thành thật trả lời: “Sao tự nhiên mày hỏi vậy? Bọn tao vẫn là bạn bè bình thường.”

Ôn Trạch hỏi tiếp: “Vậy mày có tính tìm mối quan hệ mới không?”

Dịch Thần: “Bây giờ tao không còn thời gian để ngủ nữa đây này. Tao thấy yêu đương thì cần phải yêu chiều, chăm sóc đủ kiểu. Nghĩ tới là tao thấy mệt rồi.”

Ôn Trạch nghe vậy thì bĩu môi lẩm bẩm: “Sao lúc đi với Nhu Khải không thấy mày than như vậy?”

Không nghe thấy Ôn Trạch nói gì nhưng Dịch Thần thấy có điều kì quái nên liền quay sang hỏi: “Gì đấy? Hay mày tính giới thiệu bạn gái cho tao à?”

Ôn Trạch lườm kinh thường, lạnh nhạt đáp: “Tao không rảnh.”

Phòng Truyền thông trước nay có văn hoá sếp chỉ sao thì lính làm vậy, mà Nhu Khải lại chỉ là một thực tập sinh không có người hướng dẫn nên hắn lại càng không có tiếng nói trong phòng. Sau khi hắn đề xuất ý tưởng mới, đồng nghiệp trong phòng không một ai hưởng ứng mà còn tỏ thái độ xem thường.

Nhu Khải cảm thấy ý tưởng xây dựng câu chuyện từ giá trị cafe thật sự không tệ, nên dù không ai hỗ trợ hắn vẫn quyết tâm tự mình hoàn chỉnh bản kế hoạch. Nhưng sức người có hạn, cuối cùng Nhu Khải vẫn không kịp trình bày ý tưởng với cấp trên.

Trong buổi họp với lãnh đạo công ty, Phúc Vỹ - Trưởng phòng Truyền thông vừa trình bày xong ý tưởng cho đợt ra mắt sản phẩm mới kì tới. Trong khi tất cả các phòng ban đang thảo luận sôi nổi, thì Dịch Thành – Giám đốc của Mộc Kha lại nhíu mày trầm tư.

Ông gõ bàn vài cái rồi nói: “Phòng Truyền thông làm ra bản kế hoạch này cũng được. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu gì đó.”

Nghe đến đây, hầu như ai cũng nhận thấy được Giám đốc chưa hài lòng với bản kế hoạch vừa rồi. Không khí trong phòng liền quay ngoắt 180 độ trở nên yên tĩnh. Dịch Thành thấy vậy liền cười lớn hào sảng nói: “Không cần căng thẳng thế. Chúng ta vẫn còn thời gian để chỉnh sửa đôi chút. Thế có ai có ý kiến gì góp ý không?”

Một vài quản lý trong công ty bị chỉ điểm để lên tiếng góp ý, nhưng đa phần họ cũng không hiểu rõ ý tứ của Dịch Thành nên chỉ đành nói hươu nói vượn cho qua chuyện. Càng nhiều người đứng lên nói, thì đôi mày của Dịch Thành càng cau lại.

Ông cười lạnh hỏi: “Có vẻ làm ở đây lâu rồi, nhưng các vị vẫn chưa hiểu rõ về Mộc Kha cho lắm nhỉ?”

Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng tựa như bão tố càn quét phòng họp. Tất cả người trong phòng đều ngồi thẳng tắp, mồ hôi lạnh lăn tăn vài giọt trên trán. Riêng đối với những người vừa phát biểu thì trong lòng đang gào thét hối hận vì sợ sau buổi hôm nay chức vụ của họ cũng bay màu.

Dịch Thành quay sang nhìn phòng Truyền thông rồi nói tiếp: “Phúc Vỹ, bản kế hoạch hiện tại khá ổn. Nhưng tôi chưa thấy có hồn của Mộc Kha trong đó. Cậu về xem lại thêm đi, 3 ngày sau chúng ta bàn tiếp.”

Tan họp, sau khi mọi người về hết thì Phúc Vỹ liền ôm đầu mệt mỏi. Thấy vậy thì Dịch Thần nán lại hỏi thăm: “Ổn không anh?”

Phúc Vỹ bất đắc dĩ trả lời: “Anh muốn nói ổn cũng không được. Kế hoạch này phòng anh đã chuẩn bị hơn 1 tháng trời, bây giờ Giám đốc chỉ cho có 3 ngày để chỉnh sửa. Thật sự là bất khả thi.”

Dịch Thần: “Kế hoạch không phải đã ổn rồi sao, chỉ cần thổi hồn vào thôi mà?”

Phúc Vỹ thở dài: “Cái hồn đây là chính là cái cốt lõi đó, mà nó là cái gì mới được? Còn có 3 ngày, làm sao mà nghĩ ra đây!”

Dịch Thần gật đầu đồng cảm rồi an ủi: “Một mình anh cứ gánh mãi thì làm sao được. Nhưng cả phòng gần chục người cùng nhau nghĩ sẽ ra mà.”

Mặt hắn lộ vẻ hơi gian cười nói tiếp: “Biết đâu ai đó đã có sẵn ý tưởng hay chờ anh duyệt rồi đấy.”

Thời gian chỉ có vỏn vẹn 3 ngày, Phúc Vỹ không muốn hao tổn thêm giây phút nào nữa. Hắn lập tức mang bộ mặt nặng như chì quay về phòng rồi yêu cầu tất cả nhân viên tham gia họp khẩn cấp.

Phòng Truyền thông trước nay đều quá ỷ y vào Trưởng phòng, nên mỗi khi họp đề xuất ý tưởng thì cả phòng đều im re không ai ý kiến. Nhiều lúc khiến Phúc Vỹ cảm thấy rất ức chế, nhưng mọi người lại nghe lời hắn vô điều kiện nên Phúc Vỹ cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Đứng trước cả phòng im ắng như vậy, hắn lạnh nhạt hỏi: “Có ai có ý kiến gì không? Thời gian 3 ngày rất ít, chúng ta không thể cứ ngồi đây im lặng thế này được.”

Mọi người nhìn nhau, nhưng vẫn không ai trả lời. Phúc Vỹ vừa thất vọng lại vừa tức giận khi nhớ lại lời Dịch Thần vừa rồi. Bỗng hắn thấy có người cứ ngồi cắm đầu vào máy tính, thì phẫn nộ hỏi: “Này cái cậu dưới kia, đang họp mà em đang làm gì đấy?”

Cả phòng thầm tiếc thương khi thấy thực tập sinh bị điểm mặt. Nhu Khải cũng giật mình khi Phúc Vỹ hét lớn như vậy. Nhưng nhanh chóng gạt qua ý nghĩ đó, Nhu Khải nắm bắt cơ hội tự tin cầm laptop lên nói với Phúc Vỹ: “Em có một ý tưởng, nhưng chưa hoàn thiện. Em có thể trình bày để anh nghe thử được không?”

Khá bất ngờ với câu trả lời ngoài dự kiến của Nhu Khải, bởi vì Phúc Vỹ ban đầu cũng đã gần như hết hi vọng rồi hắn chỉ muốn tìm ai đó để trút giận thôi. Phúc Vỹ tỏ ra hào hứng nói: “Được, em trình bày đi.”

Có sự đồng ý của Trưởng phòng, Nhu Khải liền bắt đầu chuẩn bị thiết bị thuyết trình trước khi những con mắt xem thường của dàn nhân viên trong phòng. Họ đều nghĩ Nhu Khải chỉ là một tên nhóc thực tập, thì làm sao làm ra được bản kế hoạch gì hay ho được.

Nhưng mặc kệ những ánh mắt đấy, Nhu Khải vẫn tập trung vào việc của mình. Hắn có khá nhiều kinh nghiệm khi đại diện trường tham gia nhiều cuộc thi rồi, nên lúc này tự tin bắt đầu trình bày ý tưởng: “Bản kế hoạch của em sẽ hơi khác so với định hướng ban đầu mà phòng chúng ta đề ra. Em chú trọng vào hương vị của sản phẩm, nói chính xác hơn là hạt café cái mà Mộc Kha luôn tự hào…”

Sau khi nghe bài trình bày của Nhu Khải, không chỉ Phúc Vỹ mà tất cả những ai đang có mặt trong phòng đều không khỏi bất ngờ. Phúc Vỹ trầm tư nhìn Nhu Khải rồi hỏi: “Bản kế hoạch này em làm cùng ai?”

Thấy thái độ của Phúc Vỹ có vẻ không hứng thú, Nhu Khải tự biết rằng hắn kinh nghiệm vẫn còn yếu kém, nên không làm nổi bật được ý tưởng này. Hắn đành gãi đầu nói: “Thật ra kế hoạch này là do em tự ý chuẩn bị cách đây vài ngày...”

Dù không biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng Phúc Vỹ đang thấy rất tò mò về Nhu Khải. Dù nói là kế hoạch chưa hoàn thiện, nhưng bài vở được trình bày khá mạch lạc. Thông tin được hệ thống một cách logic, thậm chí còn có thêm phân tích số liệu kinh doanh thực tế để tăng tính thuyết phục. Thực tập sinh năm 3 mà lại có thể một mình làm tốt được đến như vậy sao? Thời gian lại chỉ mới vài ngày?

Lúc này hắn chợt hiểu ra lời Dịch Thần nói, Phúc Vỹ cười nghĩ thầm: “Thì ra tên nhóc này là nhân tài, thảo nào phòng Kinh doanh nhất quyết dành người của mình suốt mấy tháng trời. Được lắm Dịch Thần!”

Đứng suy nghĩ thêm một hồi, Phúc Vỹ liền một mạch an bài công việc cho các bộ phận. Ý tưởng này nếu phát triển thêm thì có thể trở thành chìa khoá để mở “cái hồn Mộc Kha” mà Dịch Thành muốn nói đến. Tuy nhiên nó chưa đủ để thật sự nổi bật trong thời buổi thị trường đa dạng hiện nay. Hắn quyết định sẽ kết hợp cả hai bản kế hoạch nên cần phải điều chỉnh lại nhiều thứ để hoàn thiện nó.

Phúc Vỹ hùng hồn tuyên bố: “Chúng ta bằng mọi giá phải sửa cho xong kế hoạch này. Cuộc chiến 3 ngày 2 đêm của phòng Truyền thông chính thức bắt đầu!”

Thấy Nhu Khải vẫn chưa nhúc nhích đi làm việc, Phúc Vỹ lại nói: “Em làm rất tốt. Dự án này em qua làm trợ lý cho anh đi.”

Nhu Khải đang phấn khởi vì cuối cùng hắn cũng xem như được công nhận. Hắn nhanh chóng nghe theo sắp xếp của Phúc Vỹ rồi lao đầu vào làm việc. Thấy được sự tính nhiệm của Trưởng phòng dành cho Nhu Khải, các nhân viên trong phòng cũng dần thay đổi thái độ và cách làm việc với hắn.

Cả công ty đều biết việc phòng Truyền thông lao đầu vào dự án mà quên ăn quên ngủ. Ngoài cửa thậm chí còn dán chữ “Không phận sự miễn vào”. Trong phòng thì không khí vô cùng căng thẳng, ai ai cũng cắm đầu vào làm việc không dám lơ là một phút nào.

Dưới sự đốc thúc như ác quỷ Atula của Phúc Vỹ, cuối cùng phòng Truyền thông cũng vừa kịp chỉnh sửa xong bản kế hoạch quảng bá sản phẩm. Tất cả nhân viên đều tiều tuỵ hết sức sống, Nhu Khải cũng rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn cố gắng gượng đi pha café giúp mọi người tỉnh táo.

Nhu Khải đặt cafe lên bàn Phúc Vỹ nói: “Trưởng phòng, anh uống chút café trước khi đi họp nhé.”

Phúc Vỹ vẫn còn đang xem lại bài vở lần cuối, thấy Nhu Khải vào thì hắn vội nói: “Em cũng tranh thủ uống café đi cho tỉnh rồi đọc sơ lại tài liệu để chút nữa đi họp với anh.”

Chưa kịp nói gì vì quá ngạc nhiên, Nhu Khải không nghĩ là thực tập sinh mà cũng được tham gia họp. Hắn liền nghe Phúc Vỹ cười nói: “Kế hoạch có một nửa là ý tưởng em xây dựng, thì em cũng phải tham gia cùng anh đánh trận này mới phải.”

Chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi mà có thể kết hợp hai bản kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, Nhu Khải cũng rất khâm phục Trưởng phòng. Hắn thấy rất may mắn khi mình có cơ hội học hỏi kinh nghiệm từ người là một người rất nhạy bén và tài giỏi như vậy. Phúc Vỹ lại còn tạo cho hắn cơ hội quý giá như vậy, Nhu Khải vui vẻ liền đáp: “Dạ! Cảm ơn anh, để em đi chuẩn bị ngay.”

Quả nhiên, cuộc họp của các lãnh đạo mang đẳng cấp khác hẳn so với họp nội bộ của các phòng ban. Nhu Khải dù ngồi ở sau, nhưng hắn cũng cảm nhận được sức ép mà các vị chức cao khác mang lại. Ở phía xa, hắn cũng nhìn thấy Dịch Thần cùng Ôn Trạch đang yên lặng chăm chú đọc tài liệu. Từ ánh mắt đến thần thái của Dịch Thần đều vô cùng lãnh đạm, cách nói chuyện cũng khôn khéo dè chừng khác hẳn mọi khi. Đàn anh hôm nay trông rất ngầu.

Một lúc sau Giám đốc đến thì cuộc họp liền bắt đầu. Sau khi Phúc Vỹ trình bày xong bản kế hoạch mới thì ông vô cùng hài lòng. Dịch Thành cười lớn, vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ trong 3 ngày mà Phúc Vỹ có thể làm ra bản kế hoạch hay như vậy. Rất tốt, rất tốt.”

Lời khen này như phá vỡ ngọn núi đè lên tinh thần trong suốt những ngày qua, Phúc Vỹ cuối cùng cũng có thể thở phào, hắn vui vẻ nói: “Em cảm ơn, đây cũng là nhờ Giám đốc chỉ điểm và sự cố gắng của anh em trong phòng.”

Thấy Giám đốc vui vẻ như vậy, thì mọi người cũng đều thở phào rồi đóng góp vài ý kiến vô thưởng vô phạt. Cuộc họp lần này xem như là kết thúc trong thắng lợi cửa phòng Truyền thông.

Dịch Thành lúc này bỗng chú ý đến sự hiện diện của Nhu Khải. Ông rất thích tài năng trẻ tuổi, nhưng không nói gì liền rời ra khỏi phòng. Dịch Thần cũng cùng những người khác đi theo sau, nhưng trước khi ra khỏi cửa hắn cũng nhân lúc Nhu Khải chú ý mà gật đầu tán thưởng.

Thấy được hành động của Dịch Thần, dù chỉ là động tác khích lệ bình thường thôi, nhưng Nhu Khải lại thấy rất vui như mình đã đạt được huy chương gì lớn trong cuộc thi vậy.

Phúc Vỹ quay sang vỗ vai Nhu Khải: “Cuối cùng cũng qua ải này. Nhu Khải, em cũng vất vả rồi.”

Nhu Khải gãi đầu ngại ngùng: “Dạ em cảm ơn anh. Cũng nhờ anh và mọi người nên phòng chúng ta mới có thể vượt qua được.”

Nghe vậy thì Phúc Vỹ liền sướng đến nở mũi, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ điềm đạm: “Ừ, khiêm tốn vậy là tốt.”

Đến cuối tuần, Nhu Khải muốn cảm ơn Dịch Thần và Ôn Trạch đã giúp hắn thông suốt để tìm ra được mấu chốt của kế hoạch, nên đã điện thoại mời bọn họ đi ăn cơm. Nhưng Dịch Thần đột nhiên nổi hứng muốn trổ tài làm bếp, thế là kéo Ôn Trạch đến nhà Nhu Khải nấu lẩu ăn mừng.

Vừa bước vào nhà, Dịch Thần liền quét một vòng xung quanh rồi bắt đầu càm ràm. Từ việc dọn dẹp, đồ ăn trữ trong tủ, những vật dụng bình thường… cái gì hắn cũng có thể nói được. Cũng may là tay nghề của Dịch Thần rất tốt, đồ ăn nấu lại hợp khẩu vị nên Nhu Khải đành ém giận trong lòng mà bỏ qua việc muốn tiễn khách.

Đang hào hứng ăn uống, thì Ôn Trạch bỗng dưng nói: “Sau khi đợt sản phẩm này tung ra thị trường, tao sẽ nghỉ việc.”

Dịch Thần nghe xong thì vẫn bình tĩnh như thể đã biết trước việc này. Hắn ung dung gắp đồ ăn vào bát Nhu Khải rồi hỏi: “Ừ, sớm vậy à?”

Nhu Khải thì ngược lại, hắn giật mình khi nghe Ôn Trạch nói vậy. Nhưng hắn lựa chọn việc im lặng, vừa ăn vừa nghe 2 người nói chuyện.

Ôn Trạch nói tiếp: “Tao muốn tự mở công ty.” Hắn đi làm cũng được vài năm rồi, nên muốn thử sức để có sự nghiệp riêng của mình.

Dịch Thần tán thành: “Ờ. Cần giúp gì thì nói tao.”

Ôn Trạch trả lời: “Cần tiền.”

Nghe câu trả lời hết sức thản nhiên này, Dịch Thần liền muốn nghẹn đồ ăn ở cổ: “Đây là thái độ kêu gọi đầu tư đấy hả?”

Một lúc sau, Dịch Thần nghiêm túc nói tiếp: “Tao đã hứa với chú sẽ phụ giúp Mộc Kha thêm một thời gian nữa. Để tao tính toán lại rồi hôm nào mình nghiêm túc nói chuyện tiếp.”

Nghe đến đây, Nhu Khải trợn tròn mắt hỏi: “Vậy Mộc Kha là công ty của nhà anh à? Chú anh là ai vậy?”

“Ông già gian nhất công ty. Người đang ngồi chức Giám đốc đó.” - Dịch Thần vừa nói vừa thản nhiên tiếp tục ăn.

Bạn đang đọc Người Canh Gác Trái Tim sáng tác bởi Thachhoadau

Truyện Người Canh Gác Trái Tim tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thachhoadau
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.