Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạm trán dị nhân

Tiểu thuyết gốc · 3029 chữ

Tổ Chức Điều Tra Siêu Năng Lực là một tổ chức có hành tung bí ẩn. Những thông tin Nguyệt Anh tìm thấy trên mạng hầu hết là những thứ không liên quan. Cô đã thử tìm kiếm bằng các ngôn ngữ khác, nhưng vẫn chỉ chung một kết quả là “Không có gì”.

Ai là nhà sáng lập nên tổ chức? Mục đích thành lập? Ngày thành lập? Cô bỏ qua thông tin vô bổ ấy vì nó không giúp ích cho việc khám phá sự thay đổi thất thường của cô vài ngày gần đây.

Sáu ngày trước, Nguyệt Anh đã thoát nạn trong gang tấc nhờ vào năng lực làm chậm thời gian bất ngờ bộc lộ ra ngoài. Kể từ sau sự kiện đó, Nguyệt Anh không thể thực hiện điều tương tự được nữa. Ngẫm lại, trước thời điểm năng lực của cô được bộc phát, cô đã gặp một cơn ác mộng cực kì chân thực, cá nhân cô nghĩ trải nghiệm kinh khủng đó là thật chứ không phải là một cơn ác mộng đơn thuần. Vậy giữa hai sự kiện trên, liệu có uẩn khúc nào? Cô không thể tự tìm câu trả lời cho mình nếu không tìm hiểu những thứ liên quan khác. Đơn cử là tổ chức bí ẩn của tên Dũng chẳng hạn.

Bao nhiêu phần trăm tổ chức siêu năng năng lực tồn tại thật? Nguyệt Anh còn nhớ như in hôm đó cô tâm sự Dũng nhiều đến chừng nào. Cô giãy nảy lên vì sợ giao tiếp sai người, khi ấy tự nhiên cô có phần hơi nhạy cảm và yếu đuối nên “sổ” hết ra cho người lạ. Đến bây giờ khi tinh thần vững vàng trở lại, cô mới thấy hành động kia thật ngu ngốc.

“Cháu chào cô ạ!”

“Ừ chào cháu. Có việc gì không cháu?”

“Cháu là bạn trai của con cô ạ.”

Nghe xong, Nguyệt Anh hốt hoảng chạy rầm rầm ra chỗ cầu thang, ngó đầu xuống nói.

“Ai vậy mẹ?!”

“Không biết, thấy nó bảo nó là bạn trai của mày.”

Nguyệt Anh bước từ trên gác xuống dưới nhanh như chảo chớp, trừng mắt nhìn vào người lạ mặt. Là Dũng? Hắn biết địa chỉ nhà mình?

Mẹ cô nói thầm: “Thật à con?”

Cô lắc đầu nguây nguẩy, Dũng lên tiếng:

“Em khỏe chưa em, mấy nay anh nhắn tin quá chừng mà không thấy trả lời gì cả.”

Bị đẩy vào tình huống khó xử, Nguyệt Anh quay sang mẹ cười gượng gạo. “Đúng rồi, con quên mất nói mẹ là con có bạn trai rồi.”

“Ơ, hay nhờ? Có từ bao giờ? Sao không nói tao trời!”

Dũng cúi cúi.

“Cháu xin lỗi ạ, cháu cũng muốn nói cho cô lắm mà Nguyệt Anh không cho ạ. Nó cứ giấu giấu diếm diếm.”

Nguyệt Anh nghe xong liền tung một móc ngang mạn sườn của Dũng làm hắn đau điếng một phen.

“Cái gì cũng phải có thời gian đúng không anh. Em sợ mẹ bị bất ngờ ấy mà.”

“A… anh… hiểu mà.”

Mẹ Nguyệt Anh bắt đầu thấy thích thú. “Nếu là bạn trai do chính nó chọn thì chắc ổn nhỉ? Thế cháu có…”

“Dạ cháu có chuyện muốn nói chuyện với Nguyệt Anh, một phút thôi ạ.” Dũng vỗ vỗ vào tay Nguyệt Anh.

“Nhanh nhanh mình nói chuyện nào em.”

“Vâng, em ra liền nè.”

Nguyệt Anh nắm cổ áo lôi Dũng ra ngoài, được đoạn, cô xoắn cổ tay lại.

“Ông đùa với tôi à? Tôi là bạn gái của ông lúc nào vậy?”

“Bớt nóng, bớt nóng. Làm thế em mới ló cái mặt ra nhanh được.”

“Ông có thể chọn cách khác, kiểu này gây hiểu lầm lắm đó biết không?!”

“Được rồi! Lỗi anh, lỗi anh! Cơ mà thằng nào chả muốn làm bạn trai của em.”

“Tchh… Vớ vẩn! Ông đừng tưởng tôi là đứa con gái lẳng lơ thích làm gì thì làm! Thế ông muốn gì?”

“Không có gì hết. Hôm nay anh được nghỉ, đang đi chơi thì tiện ghé qua thôi.”

“Ông… ông tính chơi tôi à? Thế quái nào ông tìm được đến đây? Ông theo dõi tôi à?” Nguyệt Anh sốc ngược cổ áo Dũng lên đe dọa.

“Anh biết em sẽ phản ứng như vậy mà. Và anh cũng không thích làm phiền người khác quá đáng, cho nên anh phá lệ một bữa, anh sẽ cung cấp một số thông tin cho em về tổ chức. Ngược lại em phải đi chơi với anh. Được không?”

Nguyệt Anh nhăn nhó, cô quanh qua quẩn lại một chỗ. Đây là cơ hội có một không hai để đi tìm sự thật về sự thay đổi trong cô những ngày gần đây. Nhưng nó rất mạo hiểm, đi cùng với người không quen biết như Dũng ngang dâng mỡ trước miệng mèo.

Cô không cho Dũng là kẻ xấu, cô từng “tin tưởng” hắn nên mới ngồi cả buổi sáng cùng hắn nói chuyện. Tuy vậy, đó là khi cô mềm yếu, tâm lý không ổn định lại. Bây giờ Nguyệt Anh đã tỉnh táo hơn, phán đoán tốt hơn. Chính vì thế cô chuyển sang nghi ngờ Dũng trở lại, tính cả cái tổ chức bí ẩn kia.

Đắn đo mãi thì không được.

“Vậy đi! Đợi tôi thay đồ cái đã.”

“Anh rốt cuộc là ai?”

Đó là một chiếc siêu xe đỗ trước đầu ngõ vào trọ, Dũng bảo chiếc xe là của hắn, hắn hiếm khi dùng nó vì không muốn trở nên nổi bật trước đám đông. Đặc thù nghề nghiệp nên phải thường xuyên kín kẽ với cẩn trọng.

“Thấy thế nào, đẹp không?”

“Đẹp, nhưng xe này ông cướp từ ai?”

“Ơ? Xe của anh thật mà, anh hơi đâu mà nói xạo. Lên hay không.”

“Tất nhiên không, làm sao tôi biết anh sẽ đưa tôi đến nơi khỉ ho cò gáy nào? Với lại ông bảo không thích nổi bật với đám đông, nay lại trưng xe đạp ra. Tính dụ dỗ tôi vào tổ chức lừa đảo của anh à? Buồn cười! Tôi thích nhà giàu thật đấy, nhưng tôi thích lý do vì sao họ có thể giàu như vậy. Chứ không phải thích khối tài sản của người ta.”

Nguyệt Anh lập tức rời đi, Dũng thấy thế liền đi theo.

“Cũng được, coi như anh hiểu sai em. Anh cứ nghĩ con gái nào cũng mê nhà giàu nên chơi trò này.”

“Im mồm, mấy thằng con trai tham tiền hơn thì có.”

“Đàn ông con trai mà không kiếm tiền, ở nhà vợ giàu, người đời lại chửi thằng này nó là Chó Chui Gầm Chạn.”

“Còn con gái chưa lấy thằng bạn trai nhà giàu, mới là người yêu, chưa là vợ chồng đã bị chửi là Con Đào Mỏ rồi.”

Dũng á khẩu, hắn gật đầu ra vẻ đồng tình. “Ừ nhỉ? Con nào cũng như nhau cả, không phân biệt, được chưa?”

Nguyệt Anh đổi tông giọng hơi gay gắt.

“Anh bám dai hơn cả đỉa.”

“Em đi theo anh đến đây chứng tỏ em muốn đi cùng anh rồi. Chối gì bé?”

“Tôi đồng ý đi chơi với anh vì tôi muốn tìm hiểu sự thay đổi tính cách phiền phức của tôi. Đừng nghĩ tôi muốn đi cho vui.”

“Vậy thì nghiêm túc hẹn hò với anh, anh sẽ làm theo yêu cầu của em.”

Dũng chộp vào tay Nguyệt Anh và đan ngón tay vào nhau, “Trước tiên nắm tay nhau mới gọi là minh chứng cho chúng ta là người yêu của nhau.”

Nữ sinh lớp mười đỏ bừng cả mặt, cô chưa từng nắm tay con trai, thì ra tay con trai thô cứng như vậy sao?

Cô rụt tay, tay còn lại giữ tay Dũng cho chắc.

“Anh tin tôi tố cáo anh tội quấy rối không?”

“Bỏ ra là không có câu trả lời, cho em chọn.”

Bất lực, Nguyệt Anh đành thả tay Dũng ra, “Nắm thì nắm. Cấm giở trò đê tiện.”

“Riêng khoản này em đừng lo.”

“Ai tin…” Nguyệt Anh ngừng bước, tay nổi hết cả da gà. Cô yêu cầu Dũng hãy dừng lại.

“Anh có cảm thấy gì không?”

Dũng nhìn vòng quanh, “Anh không…”. Hắn chuyển ánh nhìn sang Nguyệt Anh để đảm bảo cô không nói dối. “Con bé nó…”

“Né ra!”

Dũng ôm lấy Nguyệt Anh rồi xoay lưng lại, Nguyệt Anh đã thấy một thứ như mũi phi tiêu cắm giữa lưng Dũng. Cô dứt khoát giật phắt nó ra. Dũng ghé bên tai cô nói:

“Chúng ta phải trốn ngay. Đừng hỏi lý do, anh sẽ giải thích sau.”

Nguyệt Anh gật đầu, mặc dù không tin tưởng hắn lắm. Nhưng cái mũi phi tiêu kia có thể là một bằng chứng xác thực. Không, chưa vội kết luận, không được ngoại trừ khả năng đây là trò hề lừa gạt của Dũng. Trước mắt cứ chạy đi đã, tới đâu thì tới.

“Đã có chuyện gì xảy ra? Làm tôi hết hồn.”

“Anh chịu! Lo tìm chỗ ẩn thân trước đi.”

“Đừng nói đây là vở kịch của anh hòng lợi dụng tôi nhé.”

“Em nghĩ như nào cũng được, tìm chỗ trốn trước hoặc cả hai sẽ chết bây giờ.”

“Mở mồm ra chết với chóc, dễ dàng thế lên báo ầm ầm rồi.”

“Không đùa em, kẻ đó đang gần chúng ta lắm. Có thể hắn ngắm đến anh. Mẹ nó chứ! Vừa nãy ăn trung mũi gây mê rồi.”

“Chạy nổi nữa không?”

“Được, nhiêu đây chưa đủ đô với anh đâu.”

“Ừ, nếu không chạy được thì tôi mặc xác anh cho anh tự giải quyết đấy.”

Chạy đến một ngã ba, Dũng và Nguyệt Anh dừng lại.

“Hay là bọn mình tách ra ở đây đi.”

“Sao cũng được. Nhưng mà, tôi không có điện thoại nên khi nào chuyện ổn rồi thì gặp nhau ở đâu?”

“Nhớ anh đến thế à? Hạnh phúc ghê.”

Nguyệt Anh nổi nóng trả lời:

“Nhớ cái đầu… anh, bớt điên lại. Không có anh thì tôi cũng mất đi nhiều lợi thế. Tách ra nhanh đi.”

“Gặp nhau ở nhà em nhé! Anh sẽ chạy đến chỗ nhà hoang, em biết chỗ đó phải không?”

“Không được, gặp nhau chỗ nhà hoang.”

“Rồi!”

Đôi trai gái chia nhau ra từ đây, mục đích của hai người khác nhau. Không biết đúng là có kẻ bám đuôi như Dũng nói không, Nguyện Anh đời nào thèm để tâm. Vì những phút vừa qua cô như bị Dũng khống chế, đây là cơ hội giúp cô thoát khỏi hắn tạm thời. Hắn đã biết địa chỉ nhà cô, cho nên sẽ có kế hoạch tẩu thoát dài hạn sau.

Còn về phần Dũng, hắn đã làm điều gì để bị truy đuổi như thế. Với cái thân thế ít người biết, làm trong một tổ chức vô danh, sẽ không có gì ngạc nhiên khi ngay cả cái tên của hắn cũng là giả. Nguyệt Anh vẫn chưa có cơ sở đủ để xác nhận con người thật của hắn. Nhưng có một điều cô dám chắc chắn một điều về Dũng là hắn có tài nắm thóp suy nghĩ người khác. Việc hắn có thể nói chuyện được với người khó gần như cô trong thời gian ngắn chứng tỏ hắn không phải dạng vừa. Tự hỏi trong tổ chức còn nhiều kẻ khác như hắn? Nếu có thì tổ chức này còn hơn hai chứ “nguy hiểm”. Nguyệt Anh sẽ đào sâu vào tổ chức của hắn bằng được vì cô cho những thay đổi của cô có thể liên quan đến nó. Chẳng hạn chúng đã tiêm nhiễm cho cô thứ chất hóa học nào đó khiến cô trở thành dị nhân chẳng hạn.

Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.

Dũng và Nguyệt Anh đã tách nhau được mười phút. Nguyệt Anh dừng chân giải lao, chạy bấy nhiêu chưa thấm là bao, nhưng cô vẫn dừng chân. Cô chưa vội về nhà đề phòng có kẻ truy đuổi theo sau, ảnh hưởng đến mẹ của cô.

Điểm lại những sự kiện kì lạ gần đây, cuộc sống bình thường của cô đã không còn. Giờ nó giống như đang diễn tả lại những thước phim hành động ngớ ngẩn, Nguyệt Anh có siêu năng lực và phải đối đầu với phản diện. Diễn tả cảm xúc của cô khi này sao cho đúng? Phải là… một chút sợ hãi kèm một chút tức giận, đập thêm vài quả “bối rối” rồi trộn vào máy xay, trước khi xay nhuyễn ra thì cho thêm mấy hạt bột “lo lắng”. Xong hết thì nuốt vào ừng ực. Ngày một ngày hai còn chịu nổi, uống hoài uống mãi cầm chắc “cơ hội” hóa thành đứa tâm thần phân liệt

Ôi, con gái gì đâu nó phức tạp thật. Nếu Nguyệt Anh mà là con trai, cô đã có thể xem đây như trong một chuyến phiêu lưu kỳ thú dành cho riêng cô rồi, cho dù có nguy hiểm. Đây cũng là lý do vì sao nam giới tuổi thọ thấp hơn nữ giới nhỉ?

Nguyệt Anh nép vào ngách nhỏ tối, dựa lưng vào tường chờ đợi cho hành động tiếp theo.

Phía bên Dũng, hắn vẫn tích cực tìm chỗ ẩn nấp. Hòa vào dòng người đông đúc, hắn trông căng thẳng hơn hẳn. Hắn sợ kẻ truy đuổi sẽ ra tay với hắn và gây hại đến người vô tội, nên hắn vội rẽ vào khu nhà bỏ hoang rồi dừng chân.

“Không trốn được rồi, đành…”

Dũng thu năm ngón tay vào lòng bàn tay, ngọn lửa xanh lá gần như trong suốt bốc lên phừng phừng trên hai nắm đấm nổi đầy gân xanh. Hắn bước chân trái lên trước, hai tay chắn trước mặt, vai khóa thật chặt, vào thế thủ sẵn sàng chiến đấu. Hắn phòng thủ ngay cả khi trước hắn không có một ai, như thể hắn đang đối đầu với một bóng ma vậy.

Vì khu nhà bỏ hoang này có diện tích khá lớn, dân cư xung quanh cũng thưa thớt. Những âm thanh nhỏ nhất vẫn có thể lọt qua tai, trông hắn thật tập trung, nhắm mắt để cảm nhận môi trường qua đôi tai.

Bầu trời lặng gió, không khí oi bức ngột ngạt ít nhiều giảm đi sự tập trung của Dũng. Hắn không thấy thoải mái cho lắm, mà không chỉ không thấy thoải mái, hắn còn hoang mang nữa. Hắn im thin thít , cũng không dám thở mạnh. Hắn đang đối đầu với ai? Có ông trời mới biết được. Hoặc có khi ông trời cũng chưa chắc đã biết.

Có sự hiện diện của kẻ địch, nhưng không biết hiện diện ở đâu. Giống như một người biết có đồ vật nằm trong vali, nhưng không biết thứ trong vali là gì.

Đối phương đang đến gần Dũng, rất gần rồi. Đó có phải hơi thở của hắn?

Dũng gào lên như gã điên vung một đòn móc ngang vào không khí. Một đòn tấn công vô dụng vì nó đánh không vào đâu. Dũng ngó vào thắt lưng, ngay từ đầu hắn đã không đùa giỡn với Nguyệt Anh, hắn đang trong thời gian nghỉ phép nên không có vật dụng nào cho chiến đấu. Đáng lẽ như những ngày làm việc bận rộn, trên thắt lưng hắn phải cài đủ thứ dụng cụ trên đời, chủ yếu là có thể gây thương tích.

Giờ đây nhìn vào thắt lưng chẳng giải quyết được gì. Chi bằng đổ dồn sự tập trung của các giác quan từ trước đã được mài dũa khắt khe vào đánh giá tình hình.

Lại là tiếng thở, lần này nó đằng sau lưng. Dũng xoay người, tung đòn đá xoay đầy thô bạo, vẫn chỉ vào không khí. Nuốt cục tức vào, Dũng thu về thế thủ. Hắn rất tin vào bản năng của hắn, không thể nào hắn sai được, rõ ràng có kẻ nào đó đang đứng gần hắn.

Không thể nhìn thấy, không thể chạm vào. Không lẽ hắn đánh nhau với ma? Dũng mau chóng dẹp qua giả thiết trên vì hắn không tin vào ma. Đối phương là kẻ có năng lực gì? Đó mới là mấu chốt. Hắn cần đánh giá sơ qua sức mạnh của kẻ thù mới có thể hành động tiếp.

“Chết mẹ mày đi!”

Dũng khua đại tay ra trước, lập tức nguồn lực cực mạnh trong không khí đâm thẳng vào mặt hắn.

Một tiếng “Rắc” như xương bị gãy kêu lên ngay chỗ sống mũi của Dũng, mắt hắn trợn ngược, cái đầu muốn bay khỏi cổ kéo toàn thân ngã ngửa xuống mặt đất bê tông gồ ghề.

Máu từ mũi hắn chảy ròng ròng xuống gần khóe miệng, hắn ho khụ khụ như người bị lao phổi. Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt hắn ép lại vào nhau như cố ngăn dòng lệ chảy ra. Dũng lấy tay chắn trước mũi, văng tục đủ thứ trên đời.

Hắn định trở mình ngồi dậy, song, bị thứ gì đó chặn trước ngực và cổ họng, hắn dãy dụa điên cuồng, mặt đỏ phừng phừng vì không thở được. Sau một phút, hắn lịm dần rồi bất tỉnh. Chuyện chưa dừng tại đó, cổ của hắn vẫn bị lõm vào trong dù hắn đã ngất. Dường như kẻ đó muốn giết bằng được Dũng vậy.

“Thôi đi mày, mày giết nó thì phiền lắm.”

“Tao nhẹ tay rồi đó, mày kiểm tra xem nó sao rồi.”

“Chết cụ nó rồi! Thằng ngu này, tý nữa nói với Bố kiểu gì đây?”

“Mày nói ổng hộ tao. Tại tao nghĩ thằng này mạnh dữ lắm. Ai dè nó phế vãi chưởng. Chắc Tứ Đại không mạnh như Bố nói. Làm tô phở cho ấm bụng không mày?”

Bạn đang đọc Ngược Dòng Thời Gian sáng tác bởi BiBop290102
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiBop290102
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.