Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bùng phát siêu năng lực

Tiểu thuyết gốc · 2241 chữ

Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng xuất hiện mà không hề báo trước. Chân tay của Nguyệt Anh cứng đờ như bị đá đè, chúng tê dại, đau nhức thấu tận xương tủy. Cô gồng mình cố gập người dậy nhưng bất thành. Nguyệt Anh không tỏ ra đau đớn, nhưng cô không thể giấu đi sự thật rằng cô đã đạt đến giới hạn của sức chịu đựng. Từng giọt mồ chảy xuống thấm ướt đẫm chiếc gối sau gáy, từng hơi thở đang vất vả bắt lại cho đúng nhịp, từng giây trôi qua chậm rãi kéo dài như vô tận. Tất cả tạo nên một khung cảnh méo mó khác xa thực tại.

Điều làm cho mọi thứ trở nên ám ảnh hơn chính là Nguyệt Anh không thể nhớ nổi cô là ai, nơi này là nơi nào, và tại sao cô ở đây?

Những hình ảnh xen lẫn những trải nghiệm mà cô chừng từng nếm trải vụt qua dòng suy nghĩ. Đồng hồ điểm đến giây thứ năm, những hình ảnh ấy biến mất ngay tắp lự. Đồng thời, Nguyệt Anh đã có thể di chuyển và lấy lại trí nhớ, cô bàng hoàng tự hỏi đã có chuyện gì vừa mới xảy ra.

Nguyệt Anh vẫn còn đang thất thần lắm, cô chưa thể ổn định lại tinh thần sau cơn ác mộng vừa rồi. Trong tình trạng lơ mơ, cô mò mẫm tìm điện thoại. Quanh đi quẩn lại một hồi, cơ mặt cô giãn ra. "Mình đâu có điện thoại, sao lại..."

Đúng là thế, sau khi đóng phí học đầu năm thì nhà cô đã hết toàn bộ tiền để dành, nếu thừa để mua điện thoại thì đã hay.

Cô sửa soạn quần áo cho chỉnh tề, xuống gác và nghe thấy tiếng Tivi. Đó là âm thanh từ một bản tin thời sự mẹ cô hay bật vào buổi sáng sớm.

"Đây là bản tin chào buổi sáng ngày 21/09/2019..."

Cô chăm chú nhìn vào màn hình, cô nghĩ có điều gì đó không đúng, điểm qua vài việc làm của cô hôm qua, xâu chuỗi mọi sự kiện lại. Thấy vẫn đúng, "Sai chỗ nào chứ?"

"Mày giờ chuyển sang thích xem thời sự hả con?"

"Đâu mẹ, con chỉ muốn xác nhận lại một số thứ thôi."

"Xác nhận gì?"

"Con không rõ lắm... Thực sự con thấy mọi chuyện đang diễn ra kiểu sao sao ấy... Tại sao bây giờ con mới lên lớp mười?"

"Ngủ mơ gì rồi..."

"Con không biết... con lớp mười một? Hay cao hơn nhỉ?"

"Đánh răng rửa mặt, ăn rồi đi học đi. Hay là con thiếu ngủ?"

Vì ít khi thấy Nguyệt Anh cư xử thấp thỏm lo sợ như vậy, trong lòng mẹ cô dội lên nỗi bất an không thể diễn tả bằng lời.

"Con ngủ đủ mà mẹ. Nhưng cảm giác này nó thật lắm, con không đùa."

"Thế có cần xin phép nghỉ một buổi cho khỏe không?"

"Dạ thôi, con đi học được."

"Mày bị gì thì nhớ báo ngay cho mẹ. Không được giấu bệnh, nghe chưa?"

"Vâng, con biết rồi..."

Nguyệt Anh thường xuyên đi bộ đến trường nhằm giữ vóc dáng, cải thiện sức khỏe và trên hết có tinh thần thoải mái. Tuy nhiên, cô đang hơi yếu so với mọi ngày, ngay cả chiếc cặp cũng cảm thấy nặng hơn dù vẫn chừng ấy sách vở.

Xe cộ trên đường chen chúc nhau những kẽ hở dù nhỏ nhất, người ta cố vượt qua nhau, thậm chí lấn cả vỉa hè để được đi trước. Họ lấy lý do vội nên mới làm thế, nhưng họ có thèm đoái hoài đến hậu quả? Con đường này rồi thể nào cũng bị tắc nghẽn, những người tuân thủ đúng luật sẽ là nạn nhân của những vụ kẹt xe như vậy.

Cô nữ sinh yêu thể thao này thường hay đi đường vòng, xa gấp đôi nhưng vắng xe, khi đi đỡ hít phải khói bụi. Chứ đi bộ mà toàn hít vào khí độc hại suốt thì chỉ tổ hại sức khỏe. Nay là ngoại lệ, do dậy trễ nên cô đành đi đường ngắn hơn, cũng không vui vẻ gì.

Chợt một tiếng hét thất thanh lấn át cả tiếng ồn xe cộ phát ra từ đằng sau.

"Tránh ra em gái ơi!!!"

Khi cô nhận ra lời cảnh báo đó dành cho cô, chiếc xe máy mất kiểm soát đã chỉ còn cách cô đúng ba mét.

Nếu va trúng nó, sẽ khó mà thoát khỏi thương tích. Đó là một chiếc mô tô phân khối lớn bị mất tay lái.

Trong tích tắc, người Nguyệt Anh bùng lên một trường lực khổng lồ quét sạch cả một khu vực rộng lớn, không, có lẽ nó quét qua cả Trái Đất... Cô còn nhìn thấy rõ luồng sáng màu tím bay xa tận phía bên kia trời mây và chưa có dấu hiệu dừng lại.

Mây trên bầu trời đều đứng yên, chiếc mô tô gần chạm cô dần chậm lại và gần như không di chuyển. Âm thanh xung quanh bị kéo dài dằng dặc, như tiếng con dao chà xát trên mặt kính thật chậm rãi, vô cùng chối tai.

Nguyệt Anh dụi mắt liên hồi. Toàn bộ sự vật, sự việc trước mắt cô như thước phim chiếu chậm.

"Cái quái gì đang xảy ra?!"

Cô không quan tâm đến nguyên nhân tay lái yếu hay hỏng phanh như nào. Thứ cô quan tâm là cái diễn biến sặc mùi hoang tưởng này đang diễn ra như thật. Cô tự tát mình một cái thật mạnh, đau rát đỏ cả mặt, "Vậy là thật...mình đã thoát chết trong ngang tấc..." Chỉ là cô hơi quá điềm tĩnh như thể biết trước chiếc xe sẽ tông vào cô vậy

Xoay một vòng quan sát, nhìn sang chiếc xe sắp va phải vào cô. Từ hướng chạy của chiếc mô tô, khả năng cao nó sẽ đâm cái cây lớn trước mặt cô.

"Nhưng còn người này..."

Chuyện này sẽ kết thúc trong bao lâu nữa? Nguyên nhân như thế nào? Tạm giác những câu hỏi đó sang bên, Nguyệt Anh sẽ tập trung tìm cách giúp anh chàng kia tránh đâm vào thân cây. Bằng không sẽ có thảm kịch xảy ra.

"Trước khi hành động, nên dành vài phút để phân tích thì hơn."

Thời gian bị chậm lại do cô đang ở trạng thái siêu tốc hay vì tác nhân đặc biệt gây nên? Cô không phải người hâm mộ dòng phim siêu anh hùng, nhưng cô vẫn biết có một anh hùng biệt danh là Tia Chớp. Trong phim, anh ta có thể cứu người gặp nạn ở tốc độ cao, nhưng thực tế lại rất khác biệt. Anh ta sẽ đâm nát người khác thay vì cứu người nếu như chạy ở tốc độ nhanh như vậy. Vì ngoài đời không có cái gọi là Tốc Lực như trong phim.

Giả sử ở trường hợp một, Nguyệt Anh đang trong trạng thái siêu tốc.

Để làm thời gian chậm đến mức này, cô bắt buộc phải đủ nhanh. Như vậy có thể cô đang di chuyển với tốc độ cực siêu vượt âm, theo đúng theo công thức vận tốc bằng quãng đường chia cho thời gian. Việc cô cần làm là thật thận trọng và từ từ kéo người kia khỏi xe máy, có thể việc chặn giữa chừng khiến anh chàng rạn xương hoặc bầm tím nặng, Nhưng thế còn hơn là bị đa chấn thương hoặc tệ hơn là mất cả mạng sống. Và đã như thế, đồng nghĩa Nguyệt Anh cũng có thể bị thương ở tay và bị bay giật về phía trước theo lực quán tính ngay sau khi trạng thái siêu tốc hết tác dụng. Thật lòng cô nghĩ, không có điều gì đảm bảo cả, kể cả cô có cẩn thận hết mức, tốc độ của cô so với người kia có thể chênh lệch ngoài sức tưởng tượng.

Trường hợp thứ hai, thời gian bị chậm lại do tác nhân đặc biệt.

Nguyệt Anh có thể di chuyển với tốc độ bình thường trong khi người khác bị chậm lại hẳn đã có một tác nhân nào đó giúp dòng thời gian của cô hoạt động độc lập với bên ngoài. Càng để ý kĩ, dường như có lớp khí màu trắng bọc xung quanh cô như lớp bảo vệ. Mỗi giây trôi qua, âm thanh ngoài môi trường càng trở nên nhỏ đi, những hình ảnh chuyển đổi dần sang những màu kì lạ. Có thể đây là hiện tượng xảy ra khi thời gian bị chậm lại, Nguyệt Anh cũng không biết, cô chỉ đang đoán mò mà thôi.

Suy xét giữa hai trường hợp, trường hợp đầu tiên có vẻ đúng hơn vì nó liên quan đến công thức vật lý cơ bản bản mà cô từng học. Song nó lại bất khả thi hơn trường hợp thứ hai, bởi cô làm sao có thể tạo đủ năng lượng để có thể đẩy tốc độ của bản thân lên cao như thế? Đấy còn chưa tính sức ép mà cơ thể cô phải chịu đựng sau mỗi bước di chuyển và tác động của cô đến môi trường.

Trường hợp hai thoạt qua có vẻ phi lý, nhưng nó đúng với những gì đang xảy ra. Cô không thấy có áp lực nào đè nén lên người hay không khí bị bẻ cong mỗi lần di chuyển. Nó có thể xảy ra nhờ một thế lực bí ẩn nào đó khoa học chưa khám phá được. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, dù có vào trường nào đi chăng nữa thì nó vẫn trông phi thực tế. Trừ khi đây là giấc mơ, nơi Nguyệt Anh có thể hợp lý hóa mọi chuyện.

Nguyệt Anh đi bộ đến gần đến người ngồi trên mô tô. Lớp khí màu trắng trên người cô sát nhập vào đối phương. Chiếc xe bất ngờ vọt thẳng về trước kèm tiếng hét tránh ra. Cho đến khi chiếc xe ra khỏi bán kính lớp màng màu trắng, nó đột ngột dừng lại và tiếp tục trôi chậm.

"Ôi mẹ kiếp!!" Nguyệt Anh tay lên ôm đầu, ngỡ là chuyện không hay xảy ra. Thật may mắn.

Sau chuyện vừa rồi, cô mới hiểu sơ qua về lớp khí màu trắng quanh người. Nó không hề đơn giản như cô nghĩ, nó là thứ giúp cô tách biệt với thời gian bên ngoài. Khi nó lan đến một người khác ngoài Nguyệt Anh, người đó sẽ được trải nghiệm cùng thời gian với cô. Đó là lý do vì sao chiếc xe kia bất ngờ tăng tốc và suýt nữa lao thẳng vào cây.

Mọi chuyện thêm phần rối rắm.

Giờ đây chiếc mô tô đã tiến sát cái cây, cô không còn nhiều thời gian suy nghĩ cách giải quyết. Nếu không thể chạm vào anh ta, thì chỉ còn có một cách duy nhất...

Nguyệt Anh chạy thật nhanh đến cửa hàng bán đệm gần nhất. Được nửa chặng, đập vào trước mắt cô là biển người đang chen chúc nhau chặn kẹt cứng vỉa hè. Cô vội vã nhìn tứ phía tìm lối đi để luồn qua, thật không may, khoảng trống quá nhỏ để đi qua trong khi bán kính lớp khí trắng quá lớn. Cô không thể nhởn nhơ đi qua, để rồi tai nạn thảm khốc xảy ra.

Nguyệt Anh rã rời chân tay, cô xuống sức hơi nhanh. Liệu có phải vì việc làm chậm thời gian mà tiêu tốn thể lực, không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là thế rồi!

Diễn biến xung quanh cô có dấu hiệu nhanh hơn, nó không còn chậm như ban đầu nữa. Nguyệt Anh bắt đầu nhận ra cô sắp hết thời gian.

Phải rồi! Chắc mấy cửa hàng khác cũng có thứ gì đó êm êm thay thế cho đệm được. Anh chàng chạy xe kia đang lao vào cây với tốc độ hơn bảy mươi ki - lô - mét trên một giờ, thế thì ít nhất cũng phải cần hai đến ba lớp đệm chặn trước cây.

"Thấy rồi!"

Nguyệt Anh vắt hết sức lực chạy lên một phòng tập gym ở tầng bốn của tòa nhà chung cư. Cô thở gấp như người thiếu oxy, hai bắp chân căng cứng cảm giác như muốn vỡ ra bất cứ lúc nào. Thế nhưng ý chí của cô không cho phép cô bỏ cuộc.

Có hai tấm nệm cỡ nhỏ trong kho dụng cụ, Nguyệt Anh hai tay cắp lấy rồi kéo chúng khỏi kho. Đến cầu thang, Nguyệt Anh quăng chúng xuống thềm dưới rồi nhảy một phát xuống đầy dứt khoát. Và cứ như thế, Nguyệt Anh xuống dưới tầng một với tốc độ không tưởng.

Cô nghiến chặt răng, vận toàn lực bứt tốc kinh hoàng. Mồ hôi của cô dưới sức cản không khí mà bay ra sau, thoát khỏi lớp khí trắng rồi lơ lửng trong không trung. Nguyệt Anh chẳng mảy may ngoảnh lại nhìn hình ảnh tuyệt diệu kia mà cắm đầu cắm cổ chạy cùng hy vọng đến nơi kịp lúc.

Còn vài mét nữa...

Cố lên...

Bạn đang đọc Ngược Dòng Thời Gian sáng tác bởi BiBop290102
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiBop290102
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.