Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liệu rằng người ấy sẽ trở thành tri kỉ của tôi?

Tiểu thuyết gốc · 3418 chữ

Nguyệt Anh ngồi ở dãy bàn cuối lớp mà ngáp ngắn ngáp dài. Triết học, kẻ thù của mọi sinh viên năm nhất. Ban đầu cô chẳng tin nó có tồn tại thứ năng lực ru ngủ đâu, thi thoảng khi lướt trên mạng xã hội, thể nào cũng dính mấy bài viết của mấy ông bà sinh viên than vãn về triết học hay toán cao cấp. Mỗi lần thấy mấy bài viết như vậy, Nguyệt Anh đều giữ trong đầu suy nghĩ: "Mấy người lười chảy thây ra, không học được là đúng rồi. Kêu ca cái đếch gì?"

Buồn cười thay, giờ đây chính cô lại là nạn nhân của nó, đôi mí mắt nặng trĩu như đeo tạ, gần như sụp hẳn xuống, sẵn sàng đưa cô vào giấc ngủ ngay tắp lự. Khéo đang ngủ gục trên bàn rồi cũng nên. Nguyệt Anh tự cấu vào tay một cái cho tỉnh táo, tự nhủ nếu có cơ hội gặp những người đăng bài viết than ca về môn học này ngoài đời thực, cô sẵn cúi đầu xin lỗi thật trịnh trọng, nói rằng em đã sai... em hối hận khôn tả xiết.

"Mẹ nó! Buồn ngủ thật." Sẵn đà, Nguyệt Anh dựa đầu vào vai người bên trái. "Ồi... Thảo này, ăn uống cho đầy đủ vào, gầy quá giờ tựa vào đau hết cả đầu."

"Ơ... ơ... tôi nặng bốn lăm cân mà. Nhưng... nhưng..."

"Lắp ba lắp bắp."

"Bạn đang dựa vào vai bạn khác rồi, có phải dựa vào tôi đâu..."

"Ủa? Vậy hả?" Nguyệt Anh hướng sang phải, rồi quay sang trái, người cô dựa vào là một sinh viên nam lạ mặt. Cô không biết cậu ta có học cùng lớp không, có thể là sinh viên ngành khác. Mặc kệ, vai nào thì cũng như nhau mà thôi.

"Đổi bên không bạn?"

"Thôi khỏi cần, ông này có nói tôi không được dựa đâu. Ê, có cho tôi dựa không?"

Người con trai lúng túng đồng ý, gặp đứa con gái tự nhiên thái quá nên cũng hơi sợ. Mà được ở chỗ nhỏ này nhìn xinh đáo để, nên thôi, bỏ qua được.

"Sau tiết này bọn mình được nghỉ, có đi chơi đâu không? Thảo?"

"Lần trước đến trọ bạn ăn cơm nhưng không thông báo cho bố mẹ biết, bị chửi quá chừng chửi. Thôi thì bữa khác vậy, nay về nhà tôi còn tập piano nữa."

Nguyệt Anh thở dài thườn thượt, "Sao cuộc sống của bà chán ngắt vậy? Trốn một buổi piano thì thế giới này không tận thế được đâu."

"Nhưng... tôi chưa từng nghỉ học bao giờ..."

"Ủa? Gì?!" Nguyệt Anh lật người ngồi thẳng, nghe xong lời Thảo nói mà cô hết buồn ngủ hẳn. Cô dí sát mặt mình vào mặt Thảo. "Bà đùa à?"

"Thật... thật chứ đùa gì?"

"Nhỏ này chán vãi ra! Thế trước giờ cũng không đi chơi với ai bao giờ à?"

"Giá như tôi có bạn thân. Mà, chẳng phải bạn cũng không có bạn bè giống tôi sao?"

"Không có bạn bè là một chuyện, nhưng tôi được nhiều người mời đi chơi á. Nhà của tôi thì gọi là không khá giả, bà biết rồi đó, nên tôi ít khi gật đầu đồng ý đi chơi lắm."

"Tôi không hiểu, mâu thuẫn... quá. Nếu nhiều người ghét bạn, làm sao họ lại mời bạn đi chơi được?"

"À... thì... mấy đứa mời, toàn đám đực rựa... đừng đánh trống lảng nữa, đi hay không?"

Đầu óc của Thảo quay cuồng, nên nghe theo Nguyệt Anh hay khiến gia đình phải thất vọng về mình. Phần lớn theo số đông thường chọn về nhà tập Piano. Nhưng tuỳ thuộc vào hoàn cảnh mà có thể thể chọn phương án còn lại.

Cô đã tập đàn suốt hơn mười năm qua và không nghỉ một buổi. Trong khi Nguyệt Anh là người bạn đầu tiên của cô, mấy khi lại đi chơi với nhau. Cho nên Thảo đã quyết định "cúp học". Thi thoảng nên trốn một vài tiết học đi chơi với bạn bè, những khoảnh khắc vui vẻ đó sẽ lưu vào trong kí ức và trở thành kỉ niệm đẹp, bởi sẽ không ai sẽ để ý đến việc bạn có đi học đầy đủ hay không. Rõ ràng những con số vô tri, nhưng dòng khái niệm khô khan sẽ không bao giờ trở thành một kỉ niệm đáng nhớ được.

Một lời khuyên nào đó Thảo đã đọc trên mạng xã hội...

"Ừ, đi!"

"Phải thế chứ! Đi nó mới mở mang tầm mắt được. Quan trọng nhất là điều bà muốn làm là gì? Tạo cho bản thân cái chính kiến riêng là tốt đấy."

"Bạn lấy đâu ra xe máy vậy?"

"Mới trộm."

"..."

"Đùa thôi! Xe này của mẹ tôi, chẳng qua cái hành lang chỗ trọ chật quá nên mẹ tôi phải gửi xe ở chỗ khác. Tháng tốn vài chục bạc chứ không đùa."

"..."

"Ghé đầu lại đây, tôi đội mũ bảo hiểm hộ cho."

"Tôi không phải trẻ con, Tôi tự đội được."

"Thôi đi tiểu thư, nhìn ngu ngơ vậy chắc là chưa đi xe máy bao giờ rồi, thế thì mũ bảo hiểm không biết đội chắc luôn. Nào! Cứ phải ngại."

"Tôi biết đội mũ mà!"

"Lẹ lẹ đi gái, tôi mỏi tay rồi à."

Bị thúc giục nhiều lần, Thảo đành chịu cúi đầu xuống cho Nguyệt Anh đặt mũ lên đầu, cài xong dây quai. Nguyệt Anh khúc khích cười, chẳng hiểu sao Thảo lại hơi bực dọc, "Cười cái gì?"

"Bà lùn lùn nhìn cute dễ sợ. Nói nghe này, tôi luôn ước tôi có em gái đó. Nếu bà chấp nhận làm em gái tôi, tôi đồng ý hai chân hai tay luôn."

"Đừng coi tôi là trẻ con nữa!"

Nguyệt Anh ôm bụng cười, cô trêu.

"Lên ngồi đi, có cần tôi bế lên xe không?"

"Không cần!"

Trải nghiệm ngồi trên xe máy cùng Nguyệt Anh là trải nghiệm khó quên với Thảo, cô bạn rồ ga phóng vù vù khiến Thảo mất bình tĩnh mà luôn miệng cầu xin Nguyệt Anh giảm tốc độ lại. Nguyệt Anh thì khoái chí cười, cô nghiêng đầu ra sau hỏi:

"Đã không?"

"Không đã gì hết! Chậm lại đi!!" Hai mắt Thảo nhắm nghiền, tay ôm chặt qua bụng Nguyệt Anh.

"Vậy là chưa đủ rồi."

"Là sao? Tôi không hiểu!"

"Chắc thế này thì hiểu, tăng tốc nào."

"Chậm lại! Không công an bắt đó!! Chậm lại!"

Tại mặt đường khu trung tâm thương mại...

"Tôi sẽ không bao giờ ngồi xe máy với bạn lần nào nữa."

"Phê gần chết ra còn bày đặt."

"Không có gì hay hớm cả. Lỡ gặp tai nạn biết nói với ai?"

"Dỗi à?" Nguyệt Anh khoác vai Thảo kèo sát lại. "Trời, tội nghiệp em tôi ghê."

"Nguyệt Anh này, làm thế nào bạn có thể cư xử như bọn mình là bạn lâu năm rồi vậy?"

Nguyệt Anh đứng trầm ngâm một hồi, lát sau, cô quay lại nói:

"Bọn mình từng gặp nhau rồi nhỉ?"

"Chưa gặp bao giờ... Nhưng nếu tồn tại kiếp trước, hẳn bọn mình phải là gì của nhau ấy nhỉ?"

"Ai biết! Mà tôi không phủ nhận chuyện này kì lạ thật, ngay từ lần đầu tiên tôi gặp bà, tôi đã cảm thấy sự gần gũi rồi."

"Hồi xưa bạn học trường nào?"

"Trường... Ấy! Tới rồi, chuẩn bị vô trong đi."

Hai người bạn đi đến trước cửa, Nguyệt Anh lấy một hơi thật sâu rồi thở ra chầm chậm.

"Ngửi thấy không? Mùi của sự mát mẻ đó."

"Bạn rủ tôi đến đây chỉ để hóng điều hoà?"

"Chứ còn mục đích gì nữa."

"Thế thì bạn đến đây nhiều rồi đúng không?"

"Ờm, nhưng khác một chút là tôi đi cùng với bà lần này, trước giờ toàn vào hóng một mình. Tầng hai thẳng tiến."

"Chịu bạn."

"Đây nó vắng khách nên thoải mái."

"Thế cũng được... may là ít người, chứ nhiều người dễ bị lạc lắm."

"Tha tôi đi má! Lạc thế nào được. Lên tầng luôn thôi, vừa đi vừa nói chuyện."

Nguyệt Anh chống tay bên hông, bảo Thảo bám vào. Cô nói đi cùng nhau kiểu vậy cho giống hai đứa bạn chơi thân lâu năm thực thụ, Thảo nghe thế mà vui vẻ ôm lấy cánh tay của Nguyệt Anh.

Họ đi lên tầng hai, khu chủ yếu bán bán quần áo và trang sức cho nữ giới, những người trên tầng này đa số là phái đẹp, lại còn ít người nên Thảo đỡ sợ hẳn. Mặc cho đôi lúc một số ánh nhìn hướng về phía cô và Nguyệt Anh.

Tại sao họ lại nhìn vào bọn cô, Thảo thừa hiểu. Người đi cạnh cô là Nguyệt Anh, một nữ sinh viên có nhan sắc trời ban, ai không nhìn mới gọi là vấn đề. Đấy là Nguyệt Anh để tóc ngắn, phần đuôi tóc chỉ phủ chưa hết nửa gáy, đeo khẩu trang, kính râm che kín mặt nhìn sao cho giống con trai. Nhưng người ta đâu có bị mù, họ vẫn dễ dàng nhận ra Nguyệt Anh là một cô gái thứ thiệt, cái dáng người đẹp như tranh vẽ như thế kia làm sao giấu đi nổi giới tính thật. Thành ra che mặt che mũi trở nên vô dụng.

Nguyệt Anh nói với Thảo rằng ngoại hình của cô gây phiền toái hơn là có lợi. Mỗi lần có ai nhìn vào cô, đặc biệt là con trai, hầu như chỉ thấy được những ánh mắt đáng khinh của chúng. Bọn chúng suy nghĩ như nào đố ai biết được, có khi bẩn thỉu hơn tất thảy những gì cô có thể tưởng tượng. "Phải chi xấu như Thảo thì sướng biết bao."

Đắng lòng cho cô sinh viên tên Thảo.

Họ bộ qua nửa vòng tầng hai, phía trước có khá nhiều người, có vẻ có một chương trình gì đó thu hút mọi người tụ họp.

Nguyệt Anh kiễng chân ngóng, "Gì hay vậy, đến xem thử đi."

"Khoan... đừng đi vội."

Không ngăn nổi, Thảo đành lũn cũn theo sau người bạn. Nguyệt Anh vẫy tay thúc Thảo khẩn trương. Đến khi gần với đám đông, Thảo đột ngột khựng lại, cô bứ bứ trong họng.

"Nguyệt Anh! Nguyệt Anh!"

"Sao? Có gì hả?"

"Mọi người đang nhìn bạn kìa, đáng sợ quá."

Vừa nãy Nguyệt Anh có gọi Thảo hơi lớn nên thu hút kha khá sự chú ý đám đông kia. Họ có thể tiếp tục tham gia trò chơi nhỏ đang dở dang nhưng không, họ đã không chịu rời mắt khỏi Nguyệt Anh, lại là cái ngoại hình phiền phức của cô. Thảo thì sợ đám đông, nên cô buộc lòng dừng lại nói lời xoa dịu cô bạn.

"Họ nhìn tớ mà cậu, cậu không việc gì phải lo."

Thảo rùng mình.

"Biết thế, nhưng ánh mắt của họ, tôi có thể thấy hết những suy nghĩ thầm kín bên trong nó."

Không nắm bắt được ý của Thảo, Nguyệt Anh hạ giọng hỏi nhỏ:

"Họ suy nghĩ gì về tôi? Bà nói thử xem?"

"Có người ngưỡng mộ..."

"Ngưỡng mộ sao? Tốt đó chứ."

"... nhưng ngưỡng mộ ít lắm... chỉ toàn là ghen tuông, đố kị."

"Thì người này người nọ mà. Mình đâu thể bắt họ suy nghĩ khác được."

"Không đâu bạn, có một người trong đó rất khủng khiếp." Hai vai Thảo run lên bần bật. "Cô ý muốn gi..."

Chưa hết câu, trần mắt Thảo mờ đi, người mệt lả. Cô không làm chủ được đôi chân nữa, gần như là mất hết cảm giác. Toàn thân cô muốn đổ rụp xuống sàn, tuy nhiên Nguyệt Anh đã đỡ cho người bạn không ngã xuống.

"Ôi! Sao thế?" Nguyệt Anh thốt lên. "Mệt phải không? Tôi với bà ra quán trà chanh ngồi nhé. Ở tầng trên thôi."

Không biết Thảo bị bệnh gì khiến Nguyệt Anh một phen lo sốt vó, cô gái nhỏ bé ấy đang bám chặt lấy tay cô như một người chết đuối đang bám lấy người khác để giành sự sống vậy. Bên trong khu trung tâm dù khá mát mẻ, nhưng mồ hôi từ đâu cứ chảy từ trên chán của Thảo xuống tận cổ, người cô nóng như vừa mới ra từ phòng xông hơi.

Cô ấy phải làm sao mới thành ra như thế, cứ xem nó là phản ứng thái quá của một người sợ giao tiếp với đám đông đi. Không thể trách Thảo được, đó là một hội chứng không ai muốn mắc phải. Một con người cứng ngắc như Nguyệt Anh ít khi có được thái độ mềm mỏng như bây giờ, cô hỏi Thảo có cần đến phòng y tế hay bệnh viện, Thảo lắc đầu và chỉ nhờ cô đưa đến chỗ vắng người.

Nhà vệ sinh hiện ngay lên trong đầu Nguyệt Anh, cô đưa tay trái ra kheo chân Thảo, tay phải đỡ sau gáy rồi dễ dàng nhấc bổng người bạn lên, thoăn thoắt đến khu nhà vệ sinh.

Bấy giờ, Thảo mới chầm chậm tỉnh táo trở lại. Nguyệt Anh ra vẻ nghiêm nghị, gặng hỏi:

"Chuyện này là sao?"

Thảo chỉ nói qua loa mấy câu nhằm đánh trống lảng, tiếp đến là một nụ cười đầy gượng gạo. Tròng mắt của Nguyệt Anh rung lên nhè nhẹ, cặp chân mày co lại, những nếp nhăn dần hiện trên sống mũi. Trông cô thật tức giận, nhưng rồi cơn xúc cảm dữ dội ấy dịu lại, hằn sâu lên khuôn mặt của cô lúc này chỉ là sự thương cảm. Cô siết hai bên vai Thảo, gằn giọng:

"Bà đừng có dở nụ cười giả tạo đó với tôi, bà đang giấu cái gì? Nói đi."

Thảo co rúm cả người, nước mắt cứ thể chảy thành dòng, vừa lấy tay dụi mắt vừa mếu máo.

"Làm ơn... đừng giận tôi... tôi... sợ lắm. Nguyệt Anh đáng sợ... quá..."

Nguồn cơn phẫn nộ thực sự chưa hề tắt bên trong Nguyệt Anh, nó chỉ đang bị nén lại một cách đầy cưỡng ép. Thảo có thể nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận thấy rõ sự giận dữ đang âm ỉ. Một nguồn cơn đủ sức thiêu rụi toàn bộ thế giới mà chỉ Thảo mới quan sát được.

"Nếu bà cứ như vậy, thật không ưa nổi."

Lời lẽ Nguyệt Anh vừa buông ra như cứa vào lòng Thảo. Bây giờ phải làm sao? Không lẽ nói ra sự thật, sự thật là Thảo không phải người bình thường. Nói Thảo là một linh lực gia? Cứ thế nói thẳng ra thôi sao?

Nhờ vào sức mạnh tâm linh, Thảo có thể đọc được dòng cảm xúc của đối tượng khác, mỗi lần khả năng này bộc phát quá mạnh, suy nghĩ của hàng trăm người xung quanh sẽ lọt vào và nghiền nát bộ não bé nhỏ của cô. Vì thế mà cô rất sợ ra ngoài nơi công cộng, lên trường học cô cũng phải tìm góc khuất vắng người mà ngồi.

Chuyện đang xảy ra vừa rồi là biểu hiện của năng lực bị "tràn ra" không kiểm soát, khiến cho khả năng nhận thức của Thảo bị suy giảm trầm trọng. Càng không ổn khi cô đứng gần nhiều người, những dòng cảm xúc trong đầu họ sẽ hợp lại tạo thành một thứ sức mạnh vô hình có sức công phá não bộ cực lớn.

Cô không thế tâm sự điều này với người thân, vì họ sẽ nghĩ cô bị bệnh tâm lý. Lại càng không thể nói ra với người lạ, kẻ nào tin câu chuyện này chứ? Nghe có khác gì mấy năng lực siêu nhiên từ hoạt hình hay truyện tranh đâu?

Đứng trước mặt Thảo là Nguyệt Anh, người mới quen được vài ngày. Liệu sau khi tiết lộ sự thật này, Nguyệt Anh có xem cô như một đứa dị hợm, một đứa bị hoang tưởng nặng, hay như một đứa bị tâm thần không? Nguyệt Anh sẽ còn xem cô là bạn nữa không? Thảo hoàn toàn rối bời, sự đắn đo hiện tại đang khiến tâm trạng cô ngày càng tệ hơn.

"Nguyệt Anh đang bực bội vì thái độ lập dị của mình. Vậy nghĩa là cô ấy không còn ưa mình nữa, nếu như nói ra thì cũng chỉ vô nghĩa. Sự thật này về sau mãi mãi bị chôn vùi, có lẽ như vậy tốt nhất."

Thảo nắm tay trước lồng ngực, cô đang nếm trải qua thứ cảm xúc hỗn độn nhất cô từng thấy. Nghĩ bụng sẽ tiếp tục im lặng, để mọi chuyện diễn ra như cũ. Nhưng thẳm sâu trong tâm trí cô là một sự giằng xé nội tâm khủng khiếp, sự nuối tiếc tột cùng, không nỡ rời bỏ đi những gì cô phải vất vả hàng năm trời mới đạt được.

Mất đi cuộc sống đại học trong mơ, nhưng nó không phải thứ mất mát lớn nhất. Nguyệt Anh, phải, Nguyệt mới đích thị là mảnh ghép quan trọng nhất lấp đầy đi trái tim trống trải và lạnh lẽo của cô. Chỉ tưởng tượng đến cảnh Nguyệt Anh không bao giờ quay mặt nhìn cô nữa, thì thà chết còn hơn.

Nhưng...

Nhưng...

Nguyệt Anh hô lớn tên Thảo, bàn tay siết chặt vai người bạn hơn:

"Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Đối mặt với sự thật và nói hết ra cho tôi đi! Bà còn xem tôi là bạn nữa không?"

"Bạn sẽ nghĩ... tôi bị điên mất!"

"Đâu? Đâu? Làm cái gì mà bảo bị điên?"

Thảo lấy hết dũng khí, buột miệng hét thật to.

"Tôi có khả năng nhìn thấu cảm xúc của người khác!!!"

Bao trùm căn phòng vệ sinh, bầu không khí nặng nề mỗi lúc một dày đặc. Phủ đen kịt từ mặt sàn đến trần nhà, ngay cả hình ảnh Nguyệt Anh trước mắt Thảo cũng bị che lấp. Cô hoàn toàn không nhìn thấy gì ngoài thứ hắc khí độc hại, sự lạnh buốt nó đem lại cảm giác tê tái đến tận xương tuỷ.

Cô há hốc mồm, hít hà liên hồi như con vật bị đuối nước, tròng mắt co lại hết mức, kinh hãi tột cùng. Cô muốn kêu cứu, nhưng thứ khí đen ấy chặn cả đường thở lẫn thanh quản của cô. Cô càng vùng vẫy, cơ thể càng đau đớn.

Chết mất...

Lòng bàn tay ấm áp xuyên thủng bức tường khí dày đặc và áp lên hai bên má nhợt nhạt của Thảo. Rạch một lỗ nhỏ lập loè màu vàng, từ đó, tia sáng chói chang loé lên, đẩy lùi toàn bộ thứ khí chết chóc xung quanh. Một ánh sáng lung linh huyền ảo, mờ mờ sau nó là khuôn mặt tươi tắn của Nguyệt Anh, tỏa ra ánh dương hi vọng, trần đầy sự sống, giải thoát cô khỏi địa ngục.

Có phải Nguyệt Anh đang toả sáng không? Hay đó đơn giản chỉ là tưởng tượng của cô?

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Nguyệt Anh khi này thật đẹp, thực sự đẹp...

"Đấy... nhẹ nhõm hơn chưa? Tôi nào có quan tâm đến lý do này nọ, thứ tôi quan tâm là bà đã nói được ra tiếng lòng của bản thân. Nhìn vào trong gương thử đi, bộ mặt u ám của bà biến mất rồi đó."

"Thật... thật sao?"

"Ừ! Mà... nó không giúp bà đẹp hơn đâu, bà nhìn vẫn xấu lắm!"

"Bạn độc mồm độc miệng, quá đáng." Thảo vung tay đập liên hồi trước ngực cô bạn, "Bạn nói thế làm tôi buồn lắm đó!"

"Buồn gì mà mặt cứ tươi như hoa thế kia! Haha."

"Bạn bè xấu tính, nhưng như thế mới là Nguyệt Anh tôi biết."

Nói xong, cả hai cùng cười phá lên. Cảm xúc của con người giống như tàu lượn siêu tốc, lúc vui lúc buồn đột ngột không biết đằng nào mà trông. Đây chính là chuyến tàu lượn siêu tốc đầu tiên mà Thảo được trải nghiệm, và người mời cô lên chuyến tàu này không ai khác ngoài Nguyệt Anh.

Bạn đang đọc Ngược Dòng Thời Gian sáng tác bởi BiBop290102
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BiBop290102
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.