Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ô mai lạnh

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Cái gọi là thèm chua là nam, them cay là nữ, nhìn người mà mình chuyên môn phái đi cửa hàng quả khô đầu thành tây trước mắt cho con dâu cả mua đường phèn ô mai trước mắt, Liêu thị liền cười không nổi. Vốn là muốn lấy ý tốt, ngóng trông Thôi thị quá chút thời gian nghén, muốn ăn đồ chua mới ba ba mua trở về, lại không thành tưởng bị Vu Linh kêu thành “Muội muội”

Quát lớn con dâu thứ hai, ô mai trong tay Vu Linh cách chóp mũi nàng càng gần, vị chua của ô mai gần nàng trong lòng, làm nàng xấu hổ mà không biết làm như thế nào mới tốt.

“Linh nhi, tới chỗ cô cô nào.” Là cô cô Vu Tang nói.

Vu Linh nghe, nghĩ thầm không biết cô cô muốn làm thứ gì, liền cũng không hề khó xử tổ mẫu đang xấu hổ tới cực điểm nữa, xoay người đi tới Vu Tang trước người.

“Cô cô ăn mai mai.” Nàng lại nói.

Vu Tang cười, nhìn ô mai nắm trong tay nàng dính dính , vừa định vươn tay lại không tự chủ mà rụt lại.

“Linh nhi, đây là quả mơ, không phải mai mai, biết sao?” Vu Tang dạy nàng.

Vu Linh gật đầu, dùng sức nhéo ô mai trong tay, làm cho nước sốt màu đen đều tràn ra tới, nhão nhão dính dính không ra bộ dáng gì.

“Linh nhi đút cho cô cô một quả mơ, quả mơ.” Nàng học quả mơ, tay trái đem hộp sứ đặt ở trên mặt đất, tay phải dùng sức giơ lên, ô mai bị nàng niết trong tay tựa bùn lầy liền thẳng tắp chọc tới trước mặt Vu Tang.

Lần này, sự ghét bỏ trên mặt Vu Tang muốn ngăn cũng ngăn không được, rụt cổ liền trốn, đẩy ra Vu Linh nói: “Ai, Linh nhi, dạo này cô cô ê răng, không thể ăn cái này.”

Nàng nhưng thật ra cơ linh, Vu Linh nghĩ trong lòng. Nhưng mà không quan hệ, không ăn cũng muốn đùa nghịch trên người của ngươi. Vu Linh gật đầu, nghe theo nàng đem quả mơ bỏ vào miệng mình, chua chua ngọt ngọt, thực sự ăn rất ngon.

Vu Tang nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó chân nàng lại đụng phải chân Vu Linh. Vu Linh lảo đảo, bò tới trên người Vu Tang, tay phải đen sì ấn ở trên ống tay áo màu hồng đào hoa văn vạn tự của Vu Tang. Vu Tang chưa kịp đại kinh thất sắc, lại nghe đang lang một tiếng, một mâm sứ đường phèn ô mai tràn đầy mới vừa rồi bị Vu Linh đặt ở trên mặt đất bị Vu Linh đá ngã lăn, ô mai tan đầy đất.

“Linh nhi! Thật không quy củ!”. Liêu thị giận dữ, đứng dậy gào lên.

Nhưng Vu Linh không thèm để ý, bởi vì Liêu thị vừa dứt lời, Vu Bỉnh Tổ liền liêu mành vào.

“Ngươi làm gì hô to vậy.” Vu Bỉnh Tổ mặt trầm như nước, nhìn lướt qua trong phòng mọi người, trầm giọng nói.

Trên mặt Liêu thị có chút không nhịn được, cũng may mọi người đều phải cấp Vu Bỉnh Tổ hành lễ, việc này liền che đi qua.

Vu Linh nhìn, đôi mắt long lanh xoay chuyển. Nàng cũng đứng lên hành lễ với Vu Bỉnh Tổ: “Tổ phụ.”

Vu Bỉnh Tổ gật đầu, đang muốn đi vào nội thất, lại nghe cháu gái ngửa đầu nói: “Tổ phụ, không trách tổ mẫu, là con muốn đút cô ăn quả mơ, vô tình vướng ngã, đánh nghiêng mâm.”

Nàng thanh âm thanh thúy, cũng không ủy khuất, ngược lại lộ ra ý dũng cảm gánh vác, Vu Bỉnh Tổ cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy cháu gái rất là không tồi, gật đầu ở trong lòng. Lại ngẩng đầu xem lão thê, thấy nàng một bộ dáng răng đau, nhíu mày nói: “Linh nhi còn nhỏ lại hiểu chuyện, như thế nào có thể hô to gọi nhỏ với nàng? Phải chậm rãi dạy dỗ mới phải.”

Hắn nói xong xoay người vào nội thất, lúc sau trong tay cầm hai cuốn sách ra tới, không để người khác nói gì đã liêu mành đi ra. Liêu thị thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn Vu Linh một cái, chỉ cảm thấy nàng từ lúc bệnh tốt, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều. Chẳng lẽ là té ngã thương đầu nên thay đổi tính tình sao?

Vu Bỉnh Tổ vừa đi, bọn nha hoàn trong trong chính phòng liền ba chân bốn cẳng thu thập đồ vật. Vu Tang mười phần không vui, khá vậy không thể làm cái gì, thế nên trong phòng trừ bỏ vật liệu may mặc cọ xát thanh âm, cũng không tiếng người. Vẫn là Thôi thị không phát hiện liếc nhìn Liêu thị một cái, ho nhẹ một tiếng, Liêu thị mới tựa như nhớ tới cái gì, nói: “Nhị tức phụ à, từ sau khi tẩu tử con có thai, tinh thần càng thêm vô dụng. Nhiều năm như vậy, ít nhiều nàng tận tâm tận lực, thức khuya dậy sớm mà chuẩn bị nội trợ trong phủ, hiện giờ lại nàng cố nén khó chịu mà bận rộn, ta thật sự không đành lòng. Đáng tiếc ta cũng lớn tuổi, nhiều sự tình vụn vặt liền không vui, liền muốn giao cho con làm một lần, ý của con như thế nào?”

Liêu thị nói lời này, Thôi thị liền một bộ không dám kể công bộ dáng, thừa dịp Trình thị bị tin tức thình lình xảy ra này làm không hiểu ra sao mới nói: “Biết đệ muội mang theo hai đứa nhỏ cũng không dễ dàng, nhưng…… Ai, đệ muội liền cố gắng nhiều chút.”

Ngay cả Thôi thị đều hảo ngôn khuyên bảo làm Trình thị càng kinh nghi bất định, Vu Linh nhìn mẫu thân do dự, cũng cảm thấy việc này không quá bình thường.

Quả nhiên, Trình thị cân nhắc mở miệng: “Này…… Nương, con rốt cuộc chưa chủ trì nội trợ bao giờ, nếu là ra sai, vậy không tốt.”

“Lời này như thế nào? Ai mà không từ không đến có? Có cái gì không được, ta làm Uông ma ma giúp đỡ con là được.” Liêu thị nói, lại gọi Uông ma ma tiến vào.

Việc này đến đây là không có chuyển cơ đường sống, Trình thị cũng không ngốc, để Uông ma ma ở bên mình khoa tay múa chân khiến nàng càng cảm thấy là không có sự tình gì tốt, còn không bằng chính mình tự làm.

“Uông ma ma tuổi cũng lớn, nơi nào tốt kinh động nàng, con dâu tự nhiên là sẽ tận lực làm, bên người cũng có Ngụy ma ma chỉ điểm, nếu thật sự không hiểu lại thỉnh giáo Uông ma ma không muộn.” Trình thị vội vàng nói.

Liêu thị biết nàng nhất định là không chịu, cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Hôm nay ta liền làm tẩu tử con đem tráp đối bài lấy tới, ngày mai con liền bắt đầu làm đi, nếu là quá nhiều việc lo liệu không hết, đem Linh nhi cho ta giữ cũng là giống nhau.”

Vu Linh vừa nghe, vội vàng ghé vào tai Trình thị kháng nghị, Trình thị tự nhiên không yên tâm, chỉ nói là không sao. Đợi trở lại Tây Khóa Viện, đem việc này nói với Ngụy ma ma, Ngụy ma ma cũng là chấn động.

“Ngày mai? Như vậy gấp gáp?” Nàng nói : “Ngày xưa, phu nhân cùng đại thái thái chỉ sợ ngài duỗi tay nội trợ, ngàn phòng vạn phòng, lúc này lại chắp tay nhường lại như là phỏng tay khoai lang. Thái thái, ta xem chuyện này không đúng rồi.”

Nhưng Trình thị chỉ có thở dài: “Ai mà không biết chứ? Không riêng như thế, cô muội phải chuẩn bị gả cho, ngay cả phòng bếp đều đẩy ra. Vốn dĩ phu nhân muốn cho Uông ma ma ở bên hiệp trợ, nhưng ta không dễ chịu, cự tuyệt.”

Ngụy ma ma cân nhắc một lúc, chỉ cảm thấy cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành phải trấn an Trình thị. Lại nói: “Đợi nhị gia trở lại, thái thái hỏi một chút sự tình xảy ra mấy ngày qua, lão nô đánh giá, việc nội trợ này cùng sự thể của lão gia trên quan trường phân không khai đâu.”

Trình thị nghe gật đầu, nhìn nữ nhi ngồi ở một bên ngoan ngoãn ăn quả tử, lại lộ gương mặt tươi cười.

“Ma ma không biết đâu, hôm nay Linh nhi chính là cho ta ra khẩu khí, thật là đại khoái nhân tâm.”

Trình thị nở nụ cười, đem hành động của Vu Linh ở chính phòng đều kể cho Ngụy ma ma nghe.

.

Bạn đang đọc Ngư Thủy Xuân Lai của Lộc Thanh Nhai

Truyện Ngư Thủy Xuân Lai tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy87051857
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.