Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dấu hiệu hóa yêu

Phiên bản Dịch · 1597 chữ

Phong Thanh An đưa tay đè lên cái đầu lông xù của Hắc Sơn, dùng tích lũy ngày càng hùng hậu, sắp ngưng tụ được hồn khế hồn lực đầu tiên, dẫn dắt linh khí chỗ nào cũng có kia.

Vì là lần đầu tiên nên Phong Thanh An rất là cẩn thận, cũng ít dẫn dắt linh lực so với lần đầu cậu thử. Vì thế chuyện này cũng làm cho bình tĩnh, càng muốn gì được nấy hơn.

Đến khi linh lực dung nhập vào người của con chó con thông minh trong lòng cậu. Tinh thần của Phong Thanh An cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm biến hóa tiếp theo.

Cậu đã thanh trừ sạch sẽ luân phiên trên người gà vịt trong nhà mình một lần rồi. Thông qua luyện tập lặp đi lặp lại số lượng lớn thì đã phát hiên không phải con nào cũng chịu được linh khí từ lâu. Dù là cưỡng ép dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể cũng không chắc chắn có thể chứa được.

Mà dù kết quả không liên quan tới linh khí, thử hỏi thử mấy con gà con vịt đều đi ra khỏi chỗ ngũ cốc luân hồi, bổ dưỡng khắp nơi là biết.

Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân lúc đầu Phong Thanh An không hiểu linh khí. Đến khi cậu luyện tập nhiều lần, sau đó quen dần, cậu có thể bảo vệ tính mạng của gà vịt và những thứ không liên quan tới linh khí được rồi. Không đến mức làm cho chúng nổ tung hoặc là chết bất đắc kỳ tử.

Cho dù là giữ lại được mạng nhưng mấy con gà bị ép dẫn linh khí vào cơ thể cuối cùng cũng sẽ tiêu tán, không thể nào giữ lại được.

Có chịu giữ lại được linh khí, có thay da đổi thịt hay không, chỗ quan trọng chính là thay da đổi thịt. Mà đây dường như là chuyện được định trước rồi, đây là một kiểu tư chất.

Kiểu tư chất này quan trọng vô vùng, không có thì có nghĩa là không thể nào thay da đổi thịt, nghịch thiên cải mệnh được. Cho dù là có, dường nhuhư cũng không thể bắt đầu được. Vì thế nên gia súc được nuôi trong lồng gà chuồng vịt cũng có nhiều con có tư chất này.

Vì chưa từng thí nghiệm loại lên sinh linh thứ ba trừ gà và vịt nên Phong Thanh An cũng không biết những chủng loại khác cũng có tình trạng tương tự như thế không, nhưng mà cậu đoán chắc có lẽ là như thế.

Có điều, Phong Thanh An dùng hồn lực thăm dò tình trạng con chó con trong lòng thì thần kinh căng thẳng cũng thả lỏng. Trên mặt là nụ cười thật lòng từ tận đáy lòng.

Linh khí dung nhập vào rất thuận lợi, thậm chí còn có hơi vượt qua tưởng tượng của cậu, còn tốt hơn những trường hợp thành công mà cậu quan sát được.

"Ha ha, không hổ là chó tao chọn, giỏi lắm Hắc Sơn!"

Chẳng cố gì bất ngờ, Phong Thanh An vui vẻ cười lớn vì thú cưng dự bị của mình hoàn thành lần dẫn linh luyện huyết đầu tiên. Giơ con chó choai choai trong tay lên thật cao bày tỏ sự vui vẻ trong lòng.

Con chó được giơ giữa không trung thấy Phong Thanh An vui vẻ thì cũng phấn khởi kêu "gâu gâu".

Đợi đến khi hơi bình tĩnh, Phong Thanh An cũng không vội tiến hành dẫn linh luyện huyết lần thứ hai cho Hắc Sơn. Mặc dù sức chịu đựng và thân thiện với linh khí của Hắc Sơn mạnh hơn những gà vịt mà cậu dùng thí nghiệm trước đó nhưng mà chuyện này không thể vội được.

Con chó này là do đích thân cậu chọn nuôi, quan trọng là siêu phàm thoát tục. Phong Thanh An chắc chắn không có sự bất ngờ nào xảy ra giữa chừng mà nguyên nhân là do bản thân cậu được.

Cậu quyết định ngày nào cũng chỉ tiến hành dẫn linh luyện huyết với Hắc Sơn nhiều nhất là một lần thôi, Hơn nữa còn quan sát tỉ mỉ biến hóa của con chó con này.

Tối nay Hắc Sơn biểu diễn biến hóa sau khi nó kết nạp, hấp thu linh khí cho Phong Thanh An xem... Ăn nhiều cơm hơn, ăn được lắm.

Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng Phong Thanh An đã tự tay nuôi con chó con này hơn hai tháng rồi sao mà không phát hiện được?

Biến hóa như thế cũng làm cho Phong Thanh An yên lòng, cũng hơi hưng phấn. Ăn được cũng có bản lĩnh đó, có thể Hắc Sơn đang trong thời kỳ trưởngt hành, ăn càng nhiều thì đại biểu sau này vóc người của nó càng lớn.

Có điều, ngày nào Phong Thanh An cũng tu hành từng bước, dẫn linh luyện huyết cho Hắc Sơn. Cậu cũng không vui vẻ nổi vì con chó này đang tiến hóa thành thánh ăn.

Sức ăn ngày càng lớn, thậm chí còn hấp dẫn sự chú ý của cha mẹ cậu. Nhưng cũng may là không có chú ý nhiều lắm, dù sao cũng là chó có nguồn gốc trong sạch, lai lịch rõ ràng.

Nhưng mà trong lòng Phong Thanh An vẫn hơi nóng nảy, vì làm cho cha mẹ cậu kinh ngạc cũng chỉ là mặt nổi Hắc Sơn ăn cơm thừa, đồ ăn thừa thôi. Trong tối, cậu còn phải nghĩ đủ cách thêm bữa ăn cho con chó này.

Nhưng dù như thế, cũng chỉ có thể giải quyết trong nhất thời mà thôi, cũng không phải là kế lâu dài. Dù sao tuổi tác của cậu cũng chỉ như thế thôi, cho dù cậu có kho bạc nhỏ cũng không thể lấy ra được.

"Hắc Sơn à! Mày ăn nhiều quá rồi đó!"

Phong Thanh An sờ đầu chó Hắc Sơn đã lớn rõ ràng so với tháng trước, không nhịn được bùi ngùi. Ảnh hưởng của linh khí với vật phàm rõ ràng quá đi mất.

Gâu!

Phong Thanh An có vài phần bất đắc dĩ cảm thán, Hắc Sơn ngồi bẹp xuống đất nghiêng đầu chó, cọ cọ Phong Thanh An chẳng cao hơn nó bao nhiêu. Sau đó chợt đứngg lên, chạy ra khỏi nhà trong cái nhìn chăm chú của Phong Thanh An.

"Hắc Sơn!"

Phong Thanh An căng thẳng vội vàng đuổi theo. Nhưng thể trạng hiện tại của cậu thì quả thật không đuổi kịp con chó con mới lớn có ba tháng này. Mà đến khi Phong Thanh An đuổi ra tới cửa thì đúng lúc thấy Hắc Sơn ngậm một con gì đó ngoẹo cổ nhảy từ trên cây hòe cao ngất xuống.

Gâu!

Thấy Phong Thanh An đuổi theo, Hắc Sơn vội vàng vọt tớii trước mặt cậu. Sau đó há miệng há miệng phun cái thứ đang ngậm trong miệng ra. Sau đó ngồi chồm hổm há miệng, vẫy đuôi rất nhanh. Đã vẫy ra tàn ảnh, vẻ mặt đắc ý kia lộ ra.

"Cu cườm!"

Thấy chim dưới chân này lông màu xám đã bị dính máu rồi. Phong Thanh An vừa nhìn đã nhận ra, sau đó kinh ngạc nhìn con chó sói nhỏ trước mặt, cười lớn đưa tay xoa nắn đầu chó:

"Được lắm Hắc Sơn, xém chút nữa tao quên mày là chó săn rồi, mày có thể tự săn thú được mà. Có điều là một con chó, leo cây bắt chim có hơi rời xa chuẩn mực rồi đó!"

Nghe được lời của Phong Thanh An, Hắc Sơn đang dương dương tự đắc thoáng chốc cúi đầu xuống, lỗ tai cũng rũ xuống. Vẻ mặt tủi thân kia làm Phong Thanh An hơi sợ hãi.

"Mày hiểu được lời của tao à?"

Phong Thanh An biết loài chó có chỉ số thông minh cao nhưng mà loài chó chắc chỉ hiểu vài câu nghe được nhiều lần thôi, câu nói phức tạp thì không hiểu. Biểu hiện của Hắc Sơn đã vượt qua phạm vi bình thường của loài chó rồi.

Gâu!

Hắc Sơn nâng đầu chó lên, cái đuôi lông xù sau lưng vẫy nhanh chóng, dường như đang thể hiện sự khẳng định nào đó.

"Nếu như mày có thể hiểu lời tao nói thì tối nay mày tự giải quyết vấn đề ấm no của mày đi!"

"Gâu~"

"Nghe tao nói hết!"

Thấy con chó bò lổm ngổm trên đất, thậm chí còn chuẩn bị lộ ra cái bụng với cậu, cơ bản Phong Thanh An đã xác nhận:

"Đợi đến tối sau khi cha mẹ tao ngủ hết thì mày leo tường ra ngoài đi. Mày có thể lên cây bắt chim, bắt chút gà rừng, thỏ hoang gì đó. Chắc là vấn đề nhỏ mà đúng không?"

Gâu!

Hắc Sơn đứng lên ngay, thậm chí còn hưng phấn xoay vòng vòng, dường như đã mong đợi ra ngoài đi săn lâu lắm rồi.

"Mày chỉ được bắt thú hoang, không được bắt gà vịt nhà người ta nuôi. Nếu không bị người ta kiếm tới thì tao cũng không thể bảo vệ mày được!"

Phong Thanh An mặt đầy nghiêm túc cảnh cáo dặn dò. Hắc Sơn còn hiền lành yên phận hơn cả cậu. Mặc dù thích ăn thịt nhưng chưa bao giờ bắt gà vịt trong nhà.

Bạn đang đọc Ngự Thú Sư Duy Nhất Tu Tiên Giới của Thụy Huyết Phong Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi takenoko
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.