Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2135 chữ

Tên Võ Đan đã bị bắt và bị trừng phạt thích đáng, Bạch Tiểu Ly trở về Thục quốc, nàng lại trở về với cuộc sống của trước kia, cuộc sống khi chưa gặp hắn .

Tại Đông Lâu Phủ

Lúc nàng về cũng đã là mùa xuân , hoa anh đào đều đã nở hoa, những cánh hoa theo gió rơi xuống mặt hồ tạo nên một phong cảnh vô cùng hữu tình.Lúc này, nàng khác với mọi khi, lại vận một y sườn xám màu đỏ càng làm nổi bật lên thân hình của nàng, lại có thể làm nàng trông tà mị hơn nữa . Nàng vừa ngâm thơ, vừa uống rượu , có lẽ như giải sầu, lại như chỉ có thể như thế mới khiến nàng cảm thấy tâm trạng tốt hơn. Rượu mạnh nên nàng càng uống càng say nhưng nàng vẫn uống. Đúng vậy, nàng muốn dùng rượu đế quên đi những nỗi đau buồn , dùng rượu đế thay những lời muốn nói. Nàng mệt mỏi rồi, chỉ hôm nay, nàng sẽ cho phép bản thân có thể yếu đuối, sống đúng với bản thân một lần .Sau ngày mai, nàng nhất định sẽ lại trở thành một Tiểu Ly vui vẻ như trước đây .

Bạch Tiểu Ly cứ trầm tư suy nghĩ mà không hề biết ở một góc nào đó, có người đang ngắm nhìn nàng. Thục Đông Hàn ngắm nhìn nàng từ phía sau.Khi lần đầu gặp nàng, hắn đã có một cảm giác rất kì lạ mà hắn chưa từng có khi ở với nữ tử khác, nàng rất đặc biệt, đặc biệt theo cách riêng của bản thân, nàng rất cá tính, rất mạnh mẽ . Nhưng có điều lần này gặp lại, nàng lại trong rất yếu đuối, mong manh tựa như chạm vào cũng đã có thể vỡ làm hắn tự hỏi rốt cuộc cái nào mới là tính cách thật của nàng.

Hắn nhìn nàng, nữ tử kia có lẽ đã say rồi, hắn nghĩ hẳn nên có chút lòng hảo tâm đưa nàng về.

Thục Đông Quân tiến tới phía nàng, chưa kịp làm gì, đã thấy nàng từ trên cành cây phi xuống.

-"Người có phải Thục Đông thái tử ?"Nàng bước loạng choạng đến chỗ hắn, do bước đi không vững nên nàng đã ngả vào lòng hắn.Hắn nhìn nàng như vậy mà cất tiếng nói.:

-"Ngươi say rồi.Ta sẽ sai người làm cho ngươi bát giải rượu, rồi đưa ngươi về. "

-"Ta không muốn. "Người nào đó nhất quyết không chịu, còn nắm chặt hắn quyết không buông khiến hắn không còn cách nào là cõng nàng về.

Tại Bạch phủ

-"Tiểu thư,người có sao không? ".Tiểu Đai lo lắng hỏi thăm, nàng không ngờ Tiểu Ly uống say đến như vậy nhưng điều nàng thắc mắc tại sao từ khi đi Yên Quốc tiểu thư lại thay đổi như thế.

-"Cũng không sao.Mau làm bát canh giải rượu, ta đưa nàng ta vào trong."

Hắn vội đưa nàng ta vào trong phòng, đặt nàng vào giường.Sau đó, khi canh giải rượu đã xong, hắn còn tự tay mình móm cho nàng.Ban đầu, nàng không chịu uống nhưng sau khi hắn dỗ, nàng cũng từ từ uống hết.Một lát sau, đợi khi nàng chìm vào giấc ngủ say, hắn đắp lại chăn cho nàng rồi dặn dò Tiểu Đại vài câu rồi mới lặng lẽ rời đi.

Nàng tỉnh dậy, liền đã thấy bản thân ở Bạch phủ , rặn hỏi Tiểu Đại thì nàng mới biết hắn là chính là người đưa nàng về.

-"Hắn chính là người đưa mình về?' Tâm nàng có chút xáo động, nàng cười khổ, tại sao những lúc nàng muốn che giấu nhất, nàng lại gặp hắn?.Nàng, liệu có nên đến gặp hắn để cảm ơn hắn hay không hay là..?

Sau một phút do dự, nàng đã quyết định gặp hắn.Dù cho thế nào, hắn đã giúp nàng, nàng cũng cần phải cảm ơn, như vậy thì mới phải phép.

Tại Cung Viên Phủ.

-"Ngươi đến đây để cảm ơn ta?Hắn không quay lại, đôi mắt của hắn luôn luôn hướng về phía cây Bạch đàn, ảnh mắt đầy sự ưu sầu và tiếc nuối. Nàngtừng nghe kể, hắn trồng cái cây này để tưởng nhớ người hắn yêu nhất nhưng người đó là ai thì không ai biết cả.Nhưng có điều chắc chắn người đó là người rất hạnh phúc khi là người hắn chọn yêu thương.

Nàng cất bước đến chỗ hắn, từng bước từng bước, cho đến khi khoảng cách của hai người gần như còn cách vài thước thì nàng dừng lại.

-"Đúng vậy, thật sự cảm ơn người vì điều đó.Nếu không có gì thì thần sẽ rời đi"Bạch Tiểu Ly mỉm cười nhàn nhạt,nói với hắn, định rời đi thì vô tình hắn đẩy nàng ra phía sau, tay chắn lên tường, nhìn chằm chằm vào nàng .

-"Ta luôn hiếu kỳ tại sao tên Yên Đan lại vì nàng mà hi sinh cả giang sơn mà hắn đã cất công xây dựng, thậm chí là mạng sống của bản thân chỉ đổi lại để ngươi được sống? Rốt cục lý do gì để hắn chết mê chết mệt nàng như thế? .

Hắn tự hỏi với hắn bởi lẽ Yên Đan mà hắn biết không như vậy.Hắn sẽ không vì một người nào đó mà có thể đánh đổi thứ gì cả .Nhưng từ khi gặp nữ nhân này, lại có thể phút chốc thay đổi đến như thế làm cho hắn cũng phải xem lại rằng rốt cuộc nữ nhân này có gì đặc biệt đến thế .

Mạng của nàng là do hắn vất vả lắm mới đánh đổi được

Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt thòáng chốc có chút buồn nhưng sau đó chỉ còn lại là sự quật cường.

-"Yêu thì cần phải có lí do ư?"Nàng bất giác thở dài rồi cất lời tiếp.

-"Nếu tình yêu mà có những lí do hay toan tính thì đó không còn gọi là tình yêu nữa. Tình yêu là hai con người như hòa làm một, không toan tính, không trục lợi , vì người đó mà có thể làm tất cả. Điều này có phải ngài là người nên biết hơn ta?" .'Nàng xoay đầu lại, quay lưng đi, không nói thêm lời nào nữa.

Hắn đứng đó, bất giác nhìn theo bóng dáng của nàng rồi lại chợt cười khổ.

-"Yến Nhi, có phải vì thế mà em rời bỏ ta."Những dòng kí ức về quá khứ lại ùa về trong hắn, có vui , có buồn , dần dần hiện lại trong tâm trí chàng.

"Ca ca, muội hi vọng chúng ta sẽ mãi mãi có những kỉ niệm tươi đẹp với nhau như vậ. ."

-"Ca ca hóa ra huynh chỉ coi muội như con cờ quân sự. Hóa ra tất cả là do huynh sắp đặt, việc ta gả cho Thẩm Liên Quân cũng là do huynh một tay sắp xếp .Ta bị lừa rồi, bởi chính người mà ta yêu nhau, ta thật ngu ngốc.Ca ca, muội thật không ngờ huynh vì an nguy đất nước, vì thiên hạmà huynh cũng có thể đẩy em gái mình vào bước đường phải lấy kẻ thù như vầy sao?Đông Hàn rồi sẽ có ngày huynh phải hối hận.

Lần cuối khi hắn gặp Phi Yến, nàng giờ đây ánh mắt vô hồn, người chằng chịt vết thương nhìn hắn, hơi thở rất yếu ớt, nàng nở nụ cười nhàn nhạt nói.:

-"

-"Ca ca, huynh hài lòng chưa? An nguy bá tánh trong thiên hạ được bảo toàn chẳng phải huynh nên vui cớ sao huynh lại tỏ ra buồn thế kia?

-"Yến nhi, ta thật xin lỗi, ta chưa bao giờ phụ người trong thiên hạ nhưng lại vì thiên hạ màphụ muội.Đời này, kiếp này, cho dù thế nào ta cũng không thể bù đắp hết cho muội được . "

-"Nếu muội bảo huynh có thể vì muội mà bỏ cả giang sơn, thiên hạ này để theo muội sống một cuộc sống bình yên, huynh có đồng ý hay không? ".

Nàng , ánh mắt bi thương nhìn hắn, thấy hắn im lặng thì bản thân nàng đã biết câu trả lời, bất giác trong lòng nàng lại đau đớn nhưng nàng vẫn cố giấu đi.

Hắn vẫn cố chấp chọn thiên hạ, chọn tiền tài địa vị , vậy thì cứ để hắn chọn

Hóa ra cuối cùng vẫn là nàng cố chấp vì một người mà có thể làm mọi thứ để rồi giờ đây nàng được gì?

Nàng mệt rồi, rất mệt .Giờ đây nàng chỉ muốn buông xuôi tất cả mà thôi.

Nàng nhìn hắn, khẽ vuốt ve khuôn mặt của hắn:

-"Huynh biết không, ta rất thương huynh nhưng cũng rất hận huynh.Huynh quên ta cũng được, ta bây giờ, không quan tâm gì cả,cũng không muốn yêu ai, ta chỉ muốn nghỉ ngơi, ta mệt rồi. Nhưng ta muốn hỏi huynh liệu huynh có từng bao giờ quan tâm tới ta thật lòng chưa?.

Giờ phút này, nàng chỉ muốn nghe câu trả lời của hắn thôi, cho dù là thật lòng hay giả dối gì cũng được,it nhất trong một khoảng khắc, nàng cũng sẽ cảm thấy thật hạnh phúc.

Phi Yến dần nhắm mắt lại, lúc đò nàng chỉ nghe thấy tiếng nói khe khẽ:

-"Ta có."

Trong khắc ấy, nàng bỗng dưng cũng cảm thấy hạnh phúc, nàng có thể ra đi rồi chỉ có tiếc một điều là, những kỉ niệm đẹp của hắn và nàng, hắn đã quên rồi .

-"Tạm biệt ca ca , muội đi đây."

Hắn cảm thấy bản thân có chút kích động mỗi khi nhớ lại chuyện xưa, hắn cảm thấy xót xa lại như có nỗi dằn vặt trong tâm.

Tội lỗi ?

Hắn cảm thấy tội lỗi vì những điều mình đã làm với Phi Yến. Giang sơn này mất rồi còn có thể kiếm được, còn nàng đi rồi mãi không thể tìm lại nữa .

Hắn có hối hận?

Đương nhiên, hắn hối hận, rất hối hận rồi nhưng có lẽ đã quá muộn rồi, hắn không còn có thể sửa sai được nữa.

Là do hắn quá cố chấp luôn cho bản thân mình là đúng, đã đẩy Phi Yến phải tự sát.Để rồi giờ đây, hắn luôn sống trong dằn vặt, mãi mãi không thể thoát ra được.

Hắn sai rồi?!

Lời Tiểu Ly nói quả không sai, hắn quá tính toán, đa mưu. Giờ đây, hắn càng cảm thấy bản thân mình có lỗi nhiều hơn.

Khi con người nhận ra giá trị của một người nào đó, thì đó cũng là lúc họ đã rời đi.

Nàng rời đi rồi cùng biết bao tiếc nuối của tuổi trẻ và những kỉ niệm của hai người họ, cảtình thương dành cho hắn. Hắn trách bản thân vì đã quên đi lời hứa năm xưa.

Nhưng chuyện xưa đã qua rồi. Trách

ai đây?

---------------------------------------------------------

Nàng về Thanh Lâu phủ, cố khôi phục lại tâm trạng của mình , nàng cười vui vẻ nói với Tiểu Đại :

-"Tiểu Đại, sắp tới đây là ta đã đủ mười tám trăng tròn rồi, khi ta đủ tuổi, ta sẽ gặp lại tên Chu Tước đó.Tới lúc đó, hắn sẽ dẫn ta đi ngao du, còn nữa, hắn hứa sẽ kể cho nàng nghe chuyện thiên hạ. "Nàng liên tưởng rất nhiều tình huống khi nàng gặp hắn khiến nàng cũng không giấu được sự hào hứng.

-"Tiểu thư vui vậy là tốt rồi.Có điều .."

-"Điều gì? "Nàng ngạc nhiên, còn điều gì mà nàng không biết hay sao?

-"Tiểu thư sau bữa hôm đó, thể trạng chưa được tốt nên cần phải uống thuốc để bồi bổ thêm. "

-"Lại thuốc. Tiểu Đại ,ta rất sợ thuốc, có thể không uống được không? ."Nàng lắc đầu, nhìn về phía bên bàn, có biết bao nhiêu thuốc thế kia khiến nàng cũng sợ hãi .Nàng nghĩ thầm nàng thà chết cũng không uống thuốc đâu, nàng sợ lắm."

-"Không được, tiểu thư phải uống hết thì mới mau khỏe được,mới có thể đi ngao du chứ.Tiểu thư, xin người cố uống để bình phục sức khỏe ạ. "

-"Ta...ta."Nàng nhìn thuốc, đây là thuốc bắc, nhìn màu nàng đã biết nó rất đắng rồi.Bạch Tiểu Ly nâng bát lên uống hết tất cả, tự hỏi liệu sau khi nàng uống xong,liệu có chuyện gì xảy ra không?.

Nhưng sau đó, nàng mặc kệ, nâng bát lên uống sạch tất cả .

Nàng mặc kệ , mặc kệ moi thứ luôn, tới đâu thì hay tới đó thôi vậy

Bạn đang đọc Ngũ Quốc Tranh Phi- Tiểu Ly, nàng đừng trốn nữa sáng tác bởi BạcHà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BạcHà
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.