Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1864 chữ

Hôm nay là ngày tựu trường của các học sinh trường Vĩnh Lâm. Vì trường cũng khá nổi tiếng nên rất nhiều học sinh tham gia thi vào trường này. Trường Vĩnh Lâm vào sớm hơn các trường trong thành phố, chỉ mới đầu tháng bảy là các học sinh đã phải học.

Hạ Nhược Vũ cô năm nay tròn mười sáu tuổi, nhan sắc tạm ổn, học lực tạm được. Cô cũng không hiểu sao mình lại được học ở trường này. Nhưng vì gia đình bảo cô, ép cô, dụ dỗ cô nên cuối cùng Hạ Nhược Vũ phải học ở đây a. Cô mang cặp đằng sau, đeo tai nghe nhịp nhàng bước đi vào lớp của mình cũng chính là 10a.

Học sinh nghe tiếng chuông thì ai vào lớp nấy, cô cũng vậy. Đứng trước lớp, cô hồi hộp đưa đầu vào liếc nhìn. Cả lớp đều chỉ lo nói chuyện mà không để ý cô. Hạ Nhược Vũ cũng vì vậy mà an tâm mấy phần. Cô liếc nhìn một hơi rồi đi vào lớp, từ bàn hai dãy đầu truyền đến âm thanh: “Tiểu Vũ, chỗ cậu ở đây này”

Nghe có người gọi mình, Hạ Nhược Vũ theo phản xạ quay lại nhìn. Đằng xa là một cô gái xinh đẹp mỉm cười nhìn cô. Đó là Tô Đinh Linh, bạn thân hồi cấp hai với Hạ Nhược Vũ. Cô gái với mái tóc dài mà đôi mắt bồ câu sáng ngời này, sẽ không làm cô quên được. Đằng sau Tô Đinh Linh, cũng có một cô nàng dễ thương ngoắt cô lại. Người này dáng người hơi nhỏ lại mỏng manh, đôi mắt to sống mũi cao tôn lên vẽ đẹp còn non nớt của nhỏ. Đây cũng là bạn thân của cô hồi cấp hai tên là Từ Thiên Hy.

Hạ Nhược Vũ gật đầu rồi từ từ tiếng lại bàn mình ngồi xuống, đặt cặp kế bên rồi nhỏ nhẹ hỏi: “Các cậu…. “

Tô Đinh Linh không chút xa lạ nhào đến ôm lấy cô nói: “A nhớ cậu quá, không ngờ cậu cũng học ở đây đấy! Tụi tớ nghĩ cậu xuống trường dưới rồi”

Hạ Nhược Vũ mỉm cười nhạt rồi vuốt lưng nàng an ủi: “Ai ya nàng ơi….tớ học ở đây mà không cần xúc động vậy. Mà các cậu sao biết là tớ vậy?”

Từ Thiên Hy đằng sau nhóng lên bàn trước rồi kể lại sự việc: “Là vầy nè a!!! tớ vào chả quen ai đâu cái nhìn lên bàn có ghi tên sắp sẳn chỗ ngồi á. Một hồi Đinh Linh vào tớ bảo lại hỏi chuyện không ngờ là ngồi trên tớ. Sau lại thấy bản tên của cậu nha”

Hạ Nhược Vũ: “À..thế các cậu vào lâu chưa? Biết ai chủ nhiệm hay bạn cùng lớp không?”

Tô Đinh Linh ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Ngốc gì thế này? Không phải trước cửa có dán bảng thống kê sao? Với trên bảng có ghi rõ chức vụ nữa đấy”

Hạ Nhược Vũ quay đến quay lui nhìn cả lớp, sau đó tự cảm than bản thân không hiểu gì. Cô bắt đầu cảm thấy trống rỗng, xa lạ với lớp này nhưng xung quanh lại có bạn cô ủng hộ. Hạ Nhược Vũ cô không còn gì thiếu thốn nữa.

“Oa~~~~ Đẹp trai quá a"

“Tạch tạch”

Thấy cả lớp hò reo lên, Hạ Nhược Vũ cũng quay xem có chuyện vì. Trong mắt cô nhìn thấy một nam sinh anh tuấn, mắt thanh mày mục, mũi cao thanh tú. Thân hình anh cao lại gầy, đôi mắt lạnh lùng không để ý đến ai mà vào chỗ ngồi. Đi lướt ngang qua Nhược Vũ cô, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy là lạ. Không dám nhìn thẳng anh, đôi mắt thủy chung nhìn xuống. Để rồi từ từ cảm nhận được người đấy không còn đứng đó nữa mà đi xuống bàn năm ngồi.

Tô Đinh Linh nhìn thấy Nhược Vũ cạnh bên khác thường, liền vỗ vai quan tâm hỏi: “Sao? Cậu sao lại im lặng thế đừng nói để ý người ta nha”

Hạ Nhược Vũ ngượng ngùng cấu giận nói lại: “Tớ mới không phải vậy!! đẹp trai hay lắm sao, người con trai tớ thích phải là người tốt chứ đẹp trai cũng không ăn được”

Tô Đinh Linh: “Ồ? Vậy sao?”

Hạ Nhược Vũ chắc như đinh đống cột: “Đương nhiên!!!!”

Từ Thiên Hy: “Thôi nào a~~~ người ta tên Dương Nhất Thiên cơ, là nam thần đấy, muốn cũng chưa chắc không được. Học lực tốt, ngoại hình lại đẹp, ngoài ra gia thế còn rất lớn đây nha.”

Tô Đinh Linh: “Ha ha không phải Tiểu Vũ là thiên tài hay sao? Muốn ai chả được”

Từ Thiên Hy: “Linh Linh cậu nói hay ghê!!!”

Hạ Nhược Vũ: “Các cậu…..”

Một lúc sao cô giáo vào nói sơ lược về vấn đề của lớp. Sau đó thì dạy hai tiết học Anh Văn khó khắn. Các học sinh buồn ngủ sắp gục ngã nhưng vẫn cố nán lại nghe. Hạ Nhược Vũ tuy rất chăm chỉ nhưng dù sao cô chỉ là học sinh trung bình ở môn này nên sẽ không để ý lắm. Không tự giác, cô nhìn xuống bàn của Dương Nhất Thiên nhìn mãi. Rồi tự nghĩ mình ‘thích’ người đấy sao? Bỗng nhiên đỏ mặt, cô lấy tay che mặt lại cuối xuống bàn.

Ren ren ren

Tiếng chuông trường vang lên, các học sinh vui vẻ mà chạy nhanh ra ngoài. Còn cô vẫn úp mặt xuống, im lặng yên ắng. Từ Thiên Hy cầm theo hộp sữa đi đến gần bàn của Hạ Nhược Vũ hỏi: “Linh Linh, Vũ Vũ sao thế a? bị sốt à?”

Tô Đinh Linh: “Haizz ai mà biết a, từ lúc bắt đầu tiết học là vậy rồi”

Từ Thiên Hy: “À….. Đúng rồi cái bài văn hồi nãy chưa làm xong nữa. Cho tớ chép đoạn cuối”

Tô Đinh Linh nhìn người kia thảnh thơi, nên trêu vài câu: “Best tiếng anh đây mà cũng nhờ vã chép a, lo ngắm ai mà không viết bài a”

Từ Thiên Hy vẫy vẫy mấy cái tay nói: “Ha ha đùa hoài viết không kịp thôi, nhanh nào lớp trưởng đến tớ tử dẫn luôn”

Tô Đinh Linh hết lời nói được, đưa cuốn tập của mình cho người kia. Từ Thiên Hy cô liền nhanh chóng viết viết. Còn Hạ Nhược Vũ thủy chung nằm trên bàn mà ngủ mê mang, cô không hay biết chuyện gì cả.

Một lúc sau….

“Tiểu Vũ Tiểu VŨ!!!!”

“Vũ Vũ a.....”

..................

“HẠ NHƯỢC VŨ!!!!”

Tiếng quát của ai đó lớn quá khiến cô tỉnh giấc. Hạ Nhược Vũ cô tỉnh lại xoa xoa cái đầu, nhíu mày nhẹ rồi ngước lên nhìn mọi người xung quanh. Bao quanh cô gồm có Tô Đinh Linh, Từ Thiên Hy, và….Dương Nhất Thiên. Hạ Nhược Vũ khó hiểu nhìn mọi người mà hỏi: “Chuyện gì vậy? sao ai cũng nhìn tôi vậy?”

Dương Nhất Thiên lạnh lùng nhìn cô nó: “Nộp bài văn tiếng anh….trễ giờ” Đôi mắt lạnh lùng có đầy kiên nghị, không chút cảm xúc nào.

“Hơ….”

Dương Nhất Thiên tiến gần cô hơn: “Không có?” Hạ Nhược VŨ cô nào có quan tâm đến câu hỏi của anh mà là khi anh tiến lại bên cô. Không hiểu sao, tim của cô lại đập nhanh lên. Nó cứ dồn dập mà đập, ngột ngạt khó thở cô né ra nói: “Không…. Mà bài gì vậy?”

Từ Thiên Hy thở dài nói: “Trời ơi! Vũ Vũ ơi Vũ Vũ nãy giờ cậu có học không? Bây giờ lại không có bài a?”

Nhược Vũ: “A?”

Dương Nhất Thiên không còn kiên nhẫn nữa, tự nhiên mà rời đi. Nhưng khi đi đến cửa thì quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét: “Chép lại 50 lần”

- WoW – Tiểu Linh + Tiểu Hy

Hạ Nhược Vũ nghe câu này như sét đánh ngang tay, cô ghét nhất là phải chép phạt. Mà lần này chép đến 50 lần, tay cô còn đâu? Nhưng cô vẫn im lặng không nói gì, bởi vì cô biết mình sai cộng với người ta là người ở trên cao còn cô, chỉ là người bình thường nào có thế đấu lại?

Hai người bạn xung quanh chỉ biết đau thương hai cô, cũng chả dám cãi lại.

Lại vào học, tiết học này qua đi lại đến tiết học kia. Hạ Nhược Vũ cô bực bội khó chịu, đến khi ra về sắc mặt của cô đen như đấy lọ!!!

Từ Thiên Hy và Tô Đinh Linh đi theo bên cạnh câu vào cổ cô nói: “Thôi nào a!!! hai tớ sẽ chép hộ cậu 10 lần. Có nghĩa là 20 lần”

Hạ Nhược Vũ bất ngờ nhưng lại mỉm cười: “Cảm ơn hai cậu, cũng chỉ có hai người mới giúp tớ a”

Tô Đinh Linh thì nhìn cô rồi hất mắt một cái như xem đó là chuyện đương nhiên. Còn Từ Thiên Hy thì cười gượng không nói gì. Trời bỗng đỗ cơn mưa lớn, mây đen che lấp đi những ánh sáng ban chiều cũng chẳng còn cái gọi là hoàng hôn. Cây lá quanh đó như bị từng cơn gió lớn đánh vào nên cứ xiu nghiêng.

Từ Thiên Hy thế là xin về trước để đón xe buýt sớm. Cứ thế là còn lại Đinh Linh và NHược Vũ.

Hạ Nhược Vũ cầm lấy điện thoại của mình mà lơ đãng gõ số mẹ, điện thoại nhanh chống đáp lại tín hiệu

[Alo…]

[alo…là con mẹ ạ]

[À….Tiểu Vũ phải không?]

[Dạ]

[Mẹ xin lỗi nhưng hiện tại mẹ phải đi xa một thời gian, con đừng lo nhé bởi mẹ đã nhờ người bạn thân rồi con ở lại đó thời gian ngắn. Vui vẻ nha chút con hạnh phúc mẹ tắt máy]

Hạ Nhược Vũ chưa kịp nói gò thì máy đã tắt, hụt hẫn cất máy vào cặp cô thở dài nói: “Linh!”

- Tô Đinh Linh: “Sao?”

- Hạ Nhược Vũ: “Không gì không gì a, nói cũng không hiểu đâu haizz”

Tô Đinh Linh nhìn cô gật đầu lia lịa, rồi lại mỉm cười chỉ đằng xa. Là chiếc ô tô hãng BMW, có màu đen lại mới toan sáng bóng. Hạ Nhược Vũ nhìn rồi ngạc nhiên nói lớn: “Wow, không ngờ ở trường cũng gặp được chiếc xe này!!!!”

“Ừa”

Chiếc xe đó chạy nhanh đến gần chỗ của hai người, kín trước mở xuống bên trong có người tài xế nói: “Xin chào….Ai là Hạ tiểu thư? Mẹ Hạ tiểu thư đã nhờ đến gia đình phu nhân nên mời cô lên xe về nhà sớm”

Tô Đinh Linh: “???”

Hạ Nhược Vũ như hiểu vẫn đề nên vâng lời chạy đến: “Vâng cảm ơn bác ạ” sau đó cô liền mở cửa xe ở phía sau. Điều bất ngờ xảy ra, khiến cô giật thốt mà hô lớn: “Là cậu………”

                                                            Hết Chương 1
Bạn đang đọc [Ngôn Tình] Yêu Cậu Là Điều Tuyệt Vời Nhất - Trần Dĩ Tịnh sáng tác bởi Tran_di_tinh_30
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tran_di_tinh_30
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.