Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu Dân Cư

Tiểu thuyết gốc · 2379 chữ

Thiên Bảo ngước lên bầu trời đầy sao, sau đó nhìn liếc phía sau nơi Khả Nhi đang tựa vào lưng hắn mà ngủ thiếp đi.

Sau khi có khiến thức về thế giới này, Thiên Bảo bình tĩnh suy nghĩ. Mặc dù nhớ gia đình nhưng chết cũng đã chết rồi, may mắn được xuyên không sống thêm lần nữa thì nên trân trọng.

Đặc biệt hơn, Thiên Bảo hứng thú với cái gọi là huyết thanh kia hơn cả. Đúng là bộ óc của con người, trong hoàn cảnh cũng có thể nghĩ ra một bước tiến.

" Hệ thống...cho ta chút thông tin của Khả Nhi." Thiên Bảo thầm ra lệnh, sau khi làm quen thì hắn biết được cách thức hoạt động và tùy ý sai khiến.

Âm thanh máy móc vang lên sau đó 3 giây, hệ thống đáp : " Khả Nhi giới tính nữ 24 tuổi, nghề nghiệp Chiến Binh Thực Tập, vũ khí 20 dao găm đặc chế, thể lực 12."

Thiên Bảo có chút bất ngờ về cái danh Chiến Binh Thực Tập. Ngay sau đó liền được hệ thống giải thích.

Chiến Binh Thực Tập là những người được đào tạo để trở thành Chiến Binh, họ có chế độ ăn riêng, lịch tập luyện hà khắc để thể chất đạt tới ngưỡng cực đại. Thường thì là khoảng con số 15, khi thể lực đạt tới 15 thì có thể sẵn sàng tiêm huyết thanh và trở thành Chiến Binh thực thụ.

Mức thể lực của Thiên Bảo ở mức 5 tương đương với một người bình thường không ốm đau bệnh tật không tập luyện gì cả.

Còn về vũ khí, mỗi người có một sở trường riêng và thông thạo vũ khí riêng, sở trường của Khả Nhi là dùng dao găm và phóng dao găm chuẩn xác, thảo nào trên người nàng đeo nhiều dao tới vậy. Thiên Bảo cũng chợp mắt ngay sau đó.

Bình minh ló dạng, Khả Nhi đánh thức Thiên Bảo dậy. Khi hắn mở mắt thì thấy gương mặt xinh đẹp của nàng đưa ngón tay lên chặn trước miệng ra hiệu im lặng.

Sau đó nàng nhìn xung quanh, Thiên Bảo cũng nhìn theo và thấy một hiện tượng lạ. Đám người biến dị tập trung tới mấy chục con xung quanh hồ nước và chúng dường như đang ngủ, chỉ thấy chúng cúi đầu xuống nhắm mắt bà bất động.

" Chúng chưa tỉnh, nhẹ nhàng rời khỏi đây thôi." Khả Nhi nói nhỏ với Thiên Bảo, sau đó từ từ chèo phao vào bờ.

Khi cả hai tới bờ, nhẹ nhàng dẫm chân lên mặt đất rồi né tránh những người biến dị mà lách qua. Khi đi qua Bảo nhìn thấy có một người biến dị có ngực to, tóc dài và phần bụng rất to, nhìn giống như một người phụ nữ đang mang thai vậy đó.

Cũng chỉ dừng lại ở nghi vấn, Bảo nhanh chóng lách người qua rồi cùng Khả Nhi rời khỏi đó.

Cả hai đi bộ thêm một đoạn đường thì thấy xa xa là tháp canh. Cuối cùng cũng đã tới được khu vực 89.

Lúc này trên tháp canh gác, hai Chiến Binh không có sao nào đang quan sát, đột nhiên thấy hai người xuất hiện thì đề cao cảnh giác.

" Nhìn kìa...là người."

" Cẩn thận là cái bẫy."

Hai người nhìn nhau, sau đó dùng ống nhòm quan sát kĩ hơn. Khả Nhi và Bảo càng tới gần thì càng đi nhanh hơn vì họ muốn mau chóng vào nơi an toàn. Khi họ cách tháp canh khoảng 100 mét thì hai Chiến Binh trên tháp liền phát loa cảnh báo.

" Người phía dưới nghe đây, mau chuyển hướng di chuyển trước khi quá muộn, nếu cố tiến lại gần trong bán kính 50 mét sẽ bị bắn."

Tận thế là vậy, mọi thứ đều phải đề phòng, chỉ cần sơ xuất nhỏ cũng có thể khiến mọi việc trở nên nghiêm trọng. Hai Chiến Binh này đang làm tròn trách nhiệm của bản thân mình.

Thiên Bảo hỏi hệ thống cách xử lý, hệ thống liền nói cho hắn. Hắn lập tức dừng bước khi cách tháp canh 60 mét và mở balo ra sau đó lấy ra một tờ giấy và cây bút, hắn ghi vào đó vài nét rồi đưa lên trên đỉnh đầu. Hắn viết một số chữ cái tạo thành một ký hiệu dùng để giao tiếp.

Nhìn vài chữ trên giấy, hai Chiến Binh kia lập tức nhận ra ngay đó là người giao hàng. Lập tức phát loa : " Chúng tôi đã nhận ra các bạn, hãy tiến về phía cửa để được kiểm tra."

Khả Nhi cũng không bất ngờ mấy về hành động của Thiên Bảo, nàng cùng hắn đi về phía cổng sắt. Càng tiến lại gần thì độ cao của bức tường rào thép càng lộ rõ. Với chiều cao 5 mét và phủ đầy gai thép sắc nhọn, đây là lớp phòng thủ kiên cố trước lũ người biến dị.

Có một cánh cửa thép nhỏ chỉ đủ một người đi, Khả Khi tiến tới rồi gõ lên cửa. Một cái khe ngang tầm mắt được mở ra đủ cho một đôi mắt nhìn qua, Chiến Binh kia dò hỏi : " Hai người từ đâu tới?"

Khả Nhi đáp : " Từ khu vực 34, chúng tôi tới giao đồ cho một người tên Nguyễn Gia Huy."

Nghe cái tên này, Chiến Binh kia lập tức giãn cơ mặt, sau đó mở cửa cho hai người tiến vào. Nhưng trước khi được hoàn toàn vào trong thì Khả Nhi và Thiên Bảo phải vào phòng khử trùng, cả hai phải cởi đồ chỉ để lại đồ lót. Đương nhiên điều này là hiển nhiên bởi chẳng ai dám khẳng định mình không đem theo mầm bệnh.

Tất nhiên nam và nữ sẽ có phòng riêng, sau khi khử trùng thì cả hai được hai Chiến Binh dẫn vào bên trong, vượt qua hàng cây bụi, sau đó vượt qua tiếp những cây cổ thụ lâu năm, họ cuống cùng cũng nhìn thấy nơi sinh sống của người dân khu 89.

Là một khu dân cư bình thường, nhà ở bình thường nhưng được phân chia chặt chẽ. Họ trồng rau và nuôi cá, mô hình tự cung tự cấp.

Lúc này Thiên Bảo và Khả Nhi vẫn chưa thể đi lại tự do, họ được dẫn tới một căn phòng. Bên trong có một Chiến Binh là nữ.

" Cho tôi xem món đồ hai người mang tới!" nữ Chiến Binh kia đề nghị.

Thiên Bảo liếc nhìn Khả Nhi, sau khi Khả Nhi gật đầu thì hắn mở balo lấy ra một chiếc hộp giấy nhỏ. Nữ Chiến Binh kia liền mở nó ra xem, sau đó thì là đỏ mặt vội đóng nó lại.

Món hàng đã được nhận, cả hai có hai sự lựa chọn một là ở lại đây 3 ngày để nghỉ ngơi và tiếp tế lương thực, hai là trở về ngay bây giờ.

Cả hai quyết định ở lại đây 3 ngày, sau đó được xắp xếp cho một căn phòng nhỏ với một giường tầng. Tại tận thế, việc nam nữ chung phòng hoàn toàn bình thường, miễn là không đi quá giới hạn là được.

Khả Nhi chọn nằm bên trên, Thiên Bảo vui vẻ nằm bên dưới. Cả hai cũng được tắm rửa sạch sẽ và ăn bữa trưa. Sau khi tắm và ăn xong, Thiên Bảo tò mò về cách mà con người sinh hoạt khi tận thế.

Hắn đi ra ngoài, nơi có bãi cỏ xanh mơn mởn. Phía trước là cánh đồng ngô rộng lớn nơi đang có những người nông dân thu hoạch. Xung quanh đám trẻ đang nô đùa, chúng chạy ngang qua và ném cho Bảo ánh nhìn tò mò lạ lẫm.

Người lớn thì làm việc, trẻ con thì rong chơi, đây cũng không khác là mấy so với lúc trước tận thế.

3 ngày nhanh chóng qua đi, Thiên Bảo cùng Khả Nhi đã đến lúc phải trở về, trước khi đi họ được cấp lương thực đầy đủ.

Quãng đường trở về cũng nguy hiểm chẳng kém lúc đi, vì để tránh quái vật nên hai người đã chọn cách đi trên những con đường nhựa vì nơi vắng vẻ này ít khi có quái vật.

Sau vài ngày đi đường, cả hai cũng đã trở về với khu cực 34. Nơi này cũng có tháp canh, lớp phòng thủ giống như khu vực 89 nhưng nhỏ hơn. Vì quy mô dân cư ở đây không nhiều, chỉ có khoảng 5000 dân thường cùng 200 Chiến Binh.

Các quá trình kiểm tra, khử trùng cũng được lặp lại y hệt, tất cả vì an toàn.

Sau khi vào khu dân cư, Thiên Bảo theo trí nhớ trở về nhà của mình. Nói là nhà chứ thực chất đây là một thùng xe cũ được cải tạo thành nhà. Tại đây thì Khả Nhi và Thiên Bảo cũng chia tay nhau, nàng về khu trung tâm còn hắn thì ở lại khu dân cư.

Với việc là cháu của Chiến Binh 3 sao duy nhất tại đây thì chẳng khó để Thiên Bảo đoán ra thân phận cao hơn người của Khả Nhi, nàng xuất thân từ tầng lớp cao hơn hắn, nơi những người có bộ mã gen ưu việt sinh sống.

Khu dân cư chia làm 3 phần, ngoài cùng là nơi cho dân thường củng đất đai trồng trọt chăn nuôi, ở giữa là nơi sinh sống của tầng lớp cao hơn, cuộc sống tiện nghi hơn, còn ở trung tâm là khu vực giành cho các Chiến Binh và thân nhân của họ, cũng là nơi đặt bộ máy cai trị của khu vực.

Thiên Bảo xuất thân thường dân, nhà hắn ở gần bìa rừng nhất. Để dễ hình dung thì bước tường rào cùng tháp canh luôn là ở ngoài cùng, sau đó sẽ tới khu vực cây cối, thường sẽ rộng khoảng 100 mét, vừa là bức tường che chắn tầm nhìn của quái vật vừa để lấy gỗ xây nhà. Sau đó là tới đất nông nghiệp, chuồng trại, ao cá, rồi tới nhà của những người nông dân.

Nhà của Thiên Bảo hướng thẳng ra một ao cá. Hắn đi vào trong nhà thấy một người đàn ông gầy gò râu ria xồm xoàm ngồi xe lăn đang ngủ gật. Hắn liền lên tiếng chào to : " Chú Trần."

Người đàn ông tên Trần giật mình tỉnh ngủ, khi nhận ra thằng cháu nghịch tử đã về thì liền càu nhàu : " Về rồi ư, tao còn tưởng mày chết mất xác ngoài đó rồi chứ thằng ranh."

Trước sự cọc cằn ấy, Thiên Bảo cười khổ lấy ra một chai thủy tinh nhỏ nói : " Chú bớt giận, cháu có quà cho chú đây."

Chú Trần thấy món quà kia, lập tức hai mắt sáng lên rồi nói : " Hừm, mày cũng biết điều đấy. Kể tao nghe xem mấy ngày qua thế nào."

Thiên Bảo lấy ly rót chất lỏng ra rồi đưa cho chú Trần, chú Trần đưa lên miệng một hơi hết sạch sau đó sảng khoái nói : " Rượu ngon!"

Qua kí ức của thân chủ, Thiên Bảo có một người thân duy nhất là chú Trần. Chú Trần cũng từng là Chiến Binh Thực Tập, trong một lần làm nhiệm vụ bị mất hai chân kể từ đó phải ngồi xe lăn tạm biệt ước mơ Chiến Binh.

Kể từ đó chú Trần trở nên cọc tính, ghét bỏ mọi thứ. Dần dần hàng xóm xung quanh xa lánh chú, chú cũng không quan tâm.

Thiên Bảo kể cho chú Trần nghe về cuộc hành trình của mình, hắn còn nhắc tới hình ảnh mình nhìn thấy, một người biến dị nữ có cái bụng to.

Chú Trần nghe xong thì tròn hai mắt, sau đó hỏi kĩ lại : " Có đúng mày nhìn thấy thế không?"

"Cháu đảm bảo!" Bảo gật đầu.

Chú Trần giọng run run : " Vậy là....nó có thật!"

Thiên Bảo cũng đã biết hết, nhưng vẫn giả vờ tò mò hỏi chú Trần. Chú Trần tỏ ra thông thái và đáp : " Năm đó khi tao còn khỏe mạnh cũng từng gặp, hơn nữa còn gặp cảnh người biến dị sinh con nhưng không ai tin. Con mẹ nó lũ ngu ngốc, người biến dị nếu không thể sinh sản thì làm sao có số lượng lớn như vậy được, bọn chúng vẫn ngu ngốc tin rằng người biến dị là do người biến thành và không thể tự nhân giống nếu không có con người."

Sau đó chú Trần nhìn thằng cháu trời đánh rồi mói : " Mày...tham gia Chiến Binh Thực Tập đi."

" Làm gì ạ?"

" Còn hỏi, để đổi đời chứ làm gì. Bây giờ nói ra chẳng ai tin cả, mày phải trở thành Chiến Binh, bắt người biến dị đang mang thai về đây chứng minh cho lũ lãnh đạo ngu ngốc kia biết được. Tới lúc đó mày sẽ được thưởng rất nhiều tiền, mà chú của mày đây cũng được thơm lây hahaha."

Chú Trần cười khằng khặc sảng khoái, mơ về bản thân nằm trong một đống tiền, xung quanh bao vây bởi rượu ngon và gái đẹp. Nhưng ngay sau đó mộng tưởng bị đá bay bởi câu nói của Bảo.

" Nhưng cháu sợ chết lắm!"

Chú Trần tức muốn hộc máu : " Thằng ranh, tao nghe nói mày đi cùng con nhỏ Khả Nhi gì gì đó. Mày cũng có phúc đấy con ạ, cỡ con gái như vậy mày có mơ cũng chẳng với tới."

Thiên Bảo biết chú Trần đang kích đểu mình, hắn bèn nhún vai : " Cháu chẳng cần, ở vậy vui hơn."

Chú Trần tức giận gõ vào đầu của thằng cháu, hai chú cháu như vậy nhưng rất thương yêu nhau.

Bạn đang đọc Ngôi Vương Thời Mạt Thế sáng tác bởi HiepLion
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiepLion
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.