Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế Mặc Liên 【33】

Phiên bản Dịch · 979 chữ

Tống Mịch nói: “Chờ hắn trưởng thành, tự nhiên hiểu được khống chế lực lượng này như thế nào. Huống hồ sức mạnh cường đại như vậy, ta muốn phong ấn một bộ phận của hắn, chờ ta thuần phục hắn, tự nhiên sẽ phóng thích hắn.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Khi Phong, Tống Mịch từ nạp giới lấy ra bốn căn gậy gộc đen nhánh cổ xưa, trong hoa văn thần bí lộ ra một loại áp chế sức mạnh cường đại.

Tống Mịch bế lên Lưu Triệt lên, kéo tã lót bao vây lấy hắn ra, trong tay kết ấn, bốn căn gậy gộc cùng nhau bay lên, theo ngón tay hắn, tiến dũng mãnh vào xương sống Lưu Triệt phía sau lưng!

Cường thế phong ấn!

Trong nháy mắt, hai mắt Lưu Triệt bỗng nhiên trở nên thực trong sáng, giống một dòng nước suối giống nhau!

Khi Phong trợn mắt há hốc mồm, Tống Mịch cười một tiếng, mềm nhẹ mà vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ Lưu Triệt, nói: “Bé ngoan, sau này, chỉ có ta chăm sóc ngươi.”

Áp chế lực lượng, hắn cũng không e ngại nhìn đôi mắt Lưu Triệt.

Khi Phong ha hả cười hai tiếng, không biết là trào phúng gì, miệng ào ạt chảy ra huyết, nàng biết thực mau sẽ nhìn thấy Lưu Dịch, đến lúc đó, giải thích thế nào với hắn?

Nàng trong lòng tràn ngập hận ý, hận nghiến răng đối với Tống Mịch, càng là hận thấu xương đối với hài tử chính mình,.

Bọn họ huỷ hoại hết thảy của nàng, cả đời này, liền huỷ hoại như vậy, không chỉ có nàng, còn có Lưu Dịch, còn có Tống Quốc……

Nàng cúi đầu, nắm ngón tay chính mình, hận ý trào ra, trên vòng tay, một cỗ nguyên khí màu đen cũng tùy theo mà ra.

Đôi mắt nàng nháy mắt biến thành nùng mặc đen nhánh, nâng lên gắt gao trừng mắt Tống Mịch.

Tống Mịch hoảng sợ, lông mày thoáng nhíu một chút, trong lòng bỗng nhiên dâng lên bất an mãnh liệt.

Mà Khi Phong đã cười ha hả, nâng lên tay, chỉ vào Tống Mịch cùng Lưu Triệt, thanh âm thê lương hô: “Ta Tử Khi Phong, lấy huyết nhục cùng sinh mệnh nguyền rủa các ngươi, đời đời kiếp kiếp không thể yêu ai! Mặc kệ yêu ai, nàng sẽ vì các ngươi mà chết! Mà cuối cùng, các ngươi sẽ chết ở trong tay người thân nhất! Tống Mịch! Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được”

Thanh âm thê lương quanh quẩn ở trên không cung điện, đồng thời, vòng mặc ngọc trên cổ tay Khi Phong phát ra hắc quang mãnh liệt, sau đó vòng tay từ huyết nhục hiện ra, hóa thành hai đạo quang mang, phân biệt bắn về phía Tống Mịch cùng Lưu Triệt.

Tống Mịch cực lực trốn đi, vẫn bị quang mang đánh trúng ngực!

Mà Lưu Triệt không chỗ trốn, hắc quang kia đánh vào phía dưới mắt trái của hắn, khối bớt vốn màu đen nhàn nhạt, bỗng nhiên hiện ra, chậm rãi biến hình, cuối cùng nở thành một đóa Hoa Cát Cánh màu đen.

Tống Mịch ngẩn ra, lúc nhìn Khi Phong, thấy nàng đã ngã trên mặt đất, thất khiếu đổ máu, chết ở bên người Lưu Dịch.

Chú văn Cát Cánh màu đen ……

Hắn cau mày, che lại ngực chính mình, trong mắt hiện lên một đạo hung quang, cúi đầu nhìn thoáng qua Lưu Triệt.

“Không nghĩ tới, Khi Phong có năng lực như vậy.” Hắn lạnh lùng mà nói, ngay sau đó không để bụng mà lạnh lùng cười, “Đời đời kiếp kiếp không thể yêu ai? Hừ, Khi Phong, xem như ngươi lợi hại!”

Có điều nàng có thể độc ác hạ nguyền rủa cả Lưu Triệt, có thể thấy được, trong lòng nàng có bao nhiêu hận a!

Tống Mịch khom lưng, bế Lưu Triệt lên, một lần nữa dùng tã lót bao lấy hắn, nhàn nhạt mà nói: “Hai mắt ngươi không nhìn thấy, thật tốt a, không cần thấy cừu hận xấu xí này.”

“Triệt Nhi, về sau chỉ có ta và ngươi, nàng nguyền rủa chúng ta chết ở trong tay người thân nhất, là nguyền rủa chúng ta giết hại lẫn nhau sao? Rốt cuộc trên đời này, người ngươi thân nhất chỉ có ta, ha hả……”

Dù cho biết nguyền rủa này, Tống Mịch vẫn cười đến vô tư.

Không quan hệ, nhân sinh hậu thế, luôn là phải chết.

Hắn từ khi rời khỏi vương cung Tống Quốc, không bao lâu, vương cung bị một hồi lửa lớn đốt thành tro tàn.

Tống Quốc quốc quân cùng vương hậu song song qua đời, Lưu Dịch hùng tài đại lược, chưa hoàn thành chí nguyện to lớn, liền ôm hận mà chết.

Sau khi hắn chết, Tống Quốc không ai có ánh mắt rộng lớn như hắn kế nhiệm, bởi vậy, không nhiều năm sau, Tống Quốc bị diệt vong trong chiến tranh giữa nước Nam Dực cùng nước Bắc Diệu.

Cùng năm, hai nước Nam – Bắc nghị hòa, hai bên trao đổi con tin.

Nước Bắc Diệu đưa Cửu hoàng tử Phong Liên Dực năm ấy sáu tuổi sang, một khắc hắn đi vào Nước Nam Dực, Thành Tu La cũng tái hiện nhân gian.

Một năm này, Bắc Nguyệt quận chúa năm tuổi, là nữ hài thiên chân được nuông chiều từ bé.

Mặc Liên bốn tuổi, đã là Mặc Liên tôn thượng ở Điện Quang Diệu mà ai ai cũng sợ hãi, nhưng rất ít người biết, hắn đã từng là vương tử Tống Quốc, tên là Lưu Triệt.

Triệt, là sạch sẽ, ý tứ tốt đẹp.

Sinh mệnh bọn họ, chưa bắt đầu giao thoa……

Bạn đang đọc Ngoại truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ (Dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 122

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.