Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân thế Mặc Liên 【23】

Phiên bản Dịch · 764 chữ

Tiểu Mai đi ra ngoài sai người dọn thi thể cung nữ, Khi Phong chậm rãi ngồi xuống, trong chốc lát thất thần, liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tống Mịch.

“Vương gia, thực cảm tạ ngươi chiếu cố mẫu tử chúng ta nhiều như vậy, trì hoãn ngươi lâu thế, ta thật sự băn khoăn.” Gần một năm, từ lúc nàng gả cho Lưu Dịch, đến bọn họ hài tử sinh ra, tên nam tử này vẫn luôn như thần bảo hộ canh giữ ở bên người nàng.

Nàng cảm kích rất nhiều, cũng dần dần cảm thấy không gánh vác được.

Không ai có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người, nàng từ nhỏ liền thiện lương đơn thuần, không lòng tham, biết đồ vật không thuộc về chính mình, là không thể tâm tồn tham niệm.

Điểm này, nàng cùng Mặc Liên cơ hồ hoàn toàn tương phản, nàng biết một vừa hai phải, tham niệm rất ít.

Mà Mặc Liên, sẽ bởi vì chấp niệm mà liền tánh mạng đều không cần, một khi có tham niệm, liền vĩnh viễn vô pháp rút ra, chẳng sợ thiêu thân lao đầu vào lửa.

Hắn như vậy tính cách, không phải di truyền Khi Phong, chỉ sợ, là di truyền từ Tống Mịch.

Lòng tham, chấp nhất.

Tống Mịch nhìn nàng rũ khuôn mặt nhỏ, nói được thực uyển chuyển, nhưng hắn vẫn cười, nói: “Khi Phong, ngươi muốn đuổi ta đi?”

“Không phải!” Khi Phong vội vàng ngẩng đầu, liên tiếp mà lắc đầu, “Ta như thế nào sẽ vong ân phụ nghĩa như vậy chứ? Ta, ta chỉ là……”

“Ta sẽ không đi.” Tống Mịch nói trực tiếp, lúc nói xong thậm chí còn có chút thần bí mà cười, “Ta đi rồi, Triệt Nhi làm sao bây giờ chứ?”

“Ngươi tỉ mỉ chiếu cố hắn như vậy, ta đời này cũng chưa có biện pháp báo đáp ngươi a!” Khi Phong nói, nàng không nghĩ thiếu nhân tình lớn như vậy, hắn đã giúp nàng quá nhiều!

Tống Mịch nhẹ nhàng cười, nói: “Ngươi không cần nghĩ báo đáp ta, ngươi đã cho ta báo đáp tốt nhất, ngược lại là ta thiếu ngươi.”

Khi Phong khó hiểu mà nhìn hắn, không hiểu ra sao, nghĩ mãi không rõ ý tứ trong lời nói của hắn.

Tống Mịch cũng không giải thích, cười cười, hạ giọng nói: “Nhớ kỹ, đừng nhìn đôi mắt Triệt Nhi.”

Khi Phong ngẩn ra, muốn hỏi minh bạch vì cái gì, nhưng Tống Mịch đã không cho nàng cơ hội đặt câu hỏi, xoay người đi ra ngoài.

Nghi vấn này vẫn nối tiếp nhau ở trong lòng nàng, nàng nghĩ không rõ, chậm rãi đi đến bên người Lưu Triệt, nhìn hài tử ngủ say trong nôi, càng xem, càng cảm thấy không thích hợp.

Vì cái gì? Đôi mắt này sau khi mở ra là bộ dáng gì?

Nàng vẫn luôn không gặp qua đôi mắt Lưu Triệt, đứa nhỏ này ngủ sẽ không chịu trợn mắt, đói bụng liền khóc hai tiếng, cho ăn lại tiếp tục ngủ.

Khi Phong cảm thấy thực không thích hợp, mẫu thân của nàng cũng không rõ, hài tử sinh ra vì sao liền không mở mắt chứ?

Chẳng lẽ, là bởi vì bảy tháng sinh ra, cho nên không giống hài tử khác sao?

Có một tối, nàng ngủ ở bên cạnh Lưu Dịch, không nhịn được đem nghi vấn trong lòng nói cho hắn.

Lưu Dịch cười an ủi hắn: “Đây là hài tử của ta và ngươi, trải qua gian nan mới sinh ra tới, mặc kệ hắn có khuyết tật gì, ta đều sẽ yêu hắn giống như ngươi.”

Khi Phong thở dài, chậm rãi tiến vào trong lòng ngực hắn, dựa vào ngực hắn, muốn nói chuyện, lại không biết mở miệng như thế nào.

Nàng biết Lưu Dịch sợ nàng lo lắng hài tử bọn họ có khuyết tật bẩm sinh, không đủ hoàn mỹ mà lòng áy náy, cho nên mới nói như vậy.

Nhưng là, nàng căn bản không lo lắng cái này!

Triệt Nhi là hài tử nàng, liền tính sinh hạ kỳ quái thế nào, nàng cũng vẫn yêu thương trong lòng, huống chi Triệt Nhi đáng yêu như vậy.

Nàng chỉ loáng thoáng có cảm giác điềm xấu.

Cung nữ kia chỉ thấy hắn mở to mắt, liền chết, mà Tiêu Dao Vương lại là thái độ thần bí này, nàng như thế nào có thể không lo lắng chứ?

Bạn đang đọc Ngoại truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ (Dịch) của Lộ Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienthanh188
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.