Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

"Nhìn kìa, bảng xếp hạng điểm số thành tích toàn trường chúng ta đã có kết quả rồi đó."

Trong sân trường trung học phổ thông cấp 3 của một tỉnh nào đó nước Việt Nam, gần như toàn bộ học sinh cả trường đang tụ tập tại trước một tấm bảng đặt giữa sân trường mà bàn tán nghị luận.

"Thật tình, lần này tôi chỉ có 342 điểm, thứ hạng toàn trường cũng chỉ là 352, vậy mà tôi tưởng mình lần này có thể lọt top 300 cơ chứ!"

Một bạn học sinh nhìn thấy kết quả của mình thì thở dài thở ngắn phàn nàn với cô bạn đứng bên cạnh. Nghe xong, cô gái này bĩu môi không thèm trả lời, nhìn đến kết quả của mình, 577 điểm xếp thứ 99. Kết quả này cũng không ngoài dự đoán của cô gái ấy là mấy.

Trong khung cảnh ồn ào huyên náo này, có vui có buồn, có mừng phát khóc hay khóc vì thành tích không ổn, thì cũng có người lạnh lùng không quan tâm đến kết quả.

Một cậu thanh niên nhìn qua rất bình thường, không có gì gọi là đẹp trai, mặc đồ cũng chẳng phải là hàng hiệu. Cậu ta tay đút túi quần, xa xa dừng lại ngước nhìn kết quả một cái, năm giây sau ngoảnh mặt, tiếp tục bước đi bàng quan với mọi thứ xung quanh.

"Tuyệt thật. Ngô Niệm Mộc bạn lại đứng đầu toàn trường nữa rồi. Thành tích của bạn bây giờ gần như tất cả học sinh cả nước, thậm chí là những quốc gia khác cũng không sánh kịp."

Cô gái được 577 điểm kia không biết từ đâu chạy đến, vui vẻ hớn hở bắt chuyện cùng cậu thanh niên tên Ngô Niệm Mộc chuẩn bị rời đi này.

Thấy vậy, Ngô Niệm Mộc dừng bước chân lại, sau đó vẻ mặt không cảm xúc quay lại nhìn cô ấy nhẹ gật đầu một cái sau đó tiếp tục đi tiếp, để mặc cô gái này đang hai tay chụm lại trước ngực, vẻ mặt mong chờ nhìn cậu.

"Xuỳ, có gì ghê gớm, chỉ là đứng đầu trường vài lần thôi mà, có cần cao ngạo đến thế không?"

Lúc này cậu bạn cô gái kia đuổi kịp lại đây, tuy nhiên cuộc gặp của cô gái và Ngô Niệm Mộc chỉ khoảng vài giây là Ngô Niệm Mộc đã rời đi nên khi đuổi đến cậu ta chỉ có thể nói ra một câu như vậy cho bõ tức.

"Đứng đầu vài lần? Cậu thử đứng đầu một lần toàn trường cho tôi xem nào? Đừng có đứng đó mà ganh tị người khác không đâu vậy."

Vừa nói cô gái vừa dẫm lên chân cậu ta rồi chạy theo hướng Ngô Niệm Mộc.

Lại nói đến Ngô Niệm Mộc, cậu là một học sinh có thể nói là thiên tài cũng không đủ diễn tả. Sở hữu vẻ mặt bình thường, không đẹp trai soái ca, ném vào đám đông đều tìm không thấy. Thêm cả phong cách ăn mặc giản dị, quần áo trên người chắc cộng lại hơn hai trăm nghìn mà thôi. Nhưng bù lại, tất cả môn học cậu ấy đều max điểm. Ông trời đúng là không bất công với ai cả, không có thứ này thì bù thứ kia. Nhưng có thật vậy chăng? Tất cả những gì cậu ấy có bây giờ hoàn toàn là do bản thân mình lỗ lực tạo ra.

Tuỳ tiện bắt taxi bên đường cạnh trường học, Ngô Niệm Mộc cuối cùng cũng về tới nhà.

Cậu sống một mình trong một căn phòng cũng không tính là quá rộng. Nhưng bù lại nơi này rất gần với thư viện, cậu ấy có thể đến đó hàng ngày để tìm tư liệu tham khảo.

Tại căn cứ bí mật trong phòng mình, Ngô Niệm Mộc vẻ mặt lúc này không còn lạnh lùng, mặt không cảm xúc như trước nữa, thay vào đó là bộ mặt trịnh trọng, nghiêm túc.

"Hôm nay thôi, mình có thể hoàn thành thứ này rồi. Nếu hoàn thiện, văn minh nhân loại sẽ bước vào một thời kì hoàn toàn mới."

Chỉ thấy quanh khu phòng là dụng cụ, thiết bị máy móc thí nghiệm, trên tường thì phủ kín hàng trăm công thức, tài liệu khó hiểu. Nếu để một nhà khoa học hay các bậc giáo sư tiến sĩ các ngành vào đây, nhìn thấy cảnh này, bọn họ cũng chỉ có thể kinh sợ, bởi những công thức trên rất nhiều cái trên thế giới hiện tại vẫn chưa biết đến.

Chính giữa gian phòng thí nghiệm, vô số thiết bị nguồn điện kết nối với một chiếc hộp ở giữa. Chiếc hộp này kích thước không quá lớn, chỉ có thể bỏ vừa chiếc điện thoại. Tuy vậy, vẫn không thể coi khinh vật này, cứ nhìn thái độ của Ngô Niệm Mộc đối với thứ này thì sẽ hiểu.

"Thành bại tại lúc này."

Ngô Niệm Mộc nghiêm túc thì thầm một câu, sau đó tay bấm công tắc, lúc này các nguồn điện từ các thiết bị truyền vào chiếc hộp, sau đó một màn thần kì xảy ra. Chiếc hộp phát sáng, ngoại trừ bảy sắc cầu vồng thông dụng nhất ra, nó còn đang toả ra cả ngàn màu sắc khác nữa. Không chỉ dừng ở đây, nó còn đang tăng thêm, có vẻ như cả trăm triệu màu sắc trên thế giới đều đang được hội tụ tại nơi này.

Hiện tượng này xảy ra, Ngô Niệm Mộc không khỏi chấn kinh, sắc mặt tái nhợt, điều này cậu không nghĩ đến, cứ như này cả thành phố này, không, phải nói là cả tỉnh, cả nước Việt Nam sẽ bị cảnh tượng này thu hút mất.

Quả nhiên như thế, dù là phòng thí nghiệm trong căn phòng kín của cậu, nhưng nó vẫn không thể cản được hiện tượng này. Trên bầu trời, màu sắc trên thế giới bốn phương tám hướng hội tụ xuất hiện trên không trung căn nhà của Ngô Niệm Mộc.

"Thứ gì vậy?"

Lúc này cô gái gặp Ngô Niệm Mộc ở trường cũng đã theo được đến nhà cậu, có thể là bạn cùng lớp hay đại loại cái gì đó mà cô ấy biết nhà cậu.

Trong phòng thí nghiệm, chiếc hộp lúc này cử động, nó từ từ bay lên không trung, sau đó các dây truyền điện bị đứt ra khỏi hộp, sau đó nó lấy tốc độ chóng mặt bay lên trời, bay vào trung tâm vùng hội tụ sánh sáng, sau đó phát ra hào quang chói loà, tạo thành cổng không gian vòng xoáy ánh sáng, cuốn mọi thứ bên dưới vào trong rồi biến mất, chiếc hộp cũng theo đó mà không còn.

Ngày hôm sau, truyền hình báo đài toàn thế giới đều đưa chung một tin tức: "Hôm qua, cư dân một tỉnh của Việt Nam, toàn bộ biến mất. Bên cạnh đó, rất nhiều người già cao tuổi trở lại tuổi trẻ, rất nhiều người đã mất đột nhiên trong quan tài sống lại, trẻ con mới sinh đã biết đi biết nói biết cười. Cư dân hỗn loạn, trật tự thế giới mất cân bằng."

Năm 939, Ngô Quyền lên ngôi, trở thành Tiền Ngô Vương, ông không xưng Đế mà vẫn lấy hiệu Vương như các vị vua trước. Bên cạnh đó, Ngô Quyền lên ngôi đã phá bỏ chế độ Tiết Độ Sứ các Châu Quận, thay vào đó là các vị Thứ Sứ cai quản các châu quận này. Cũng ở đây, quan phẩm và màu sắc cấp bậc quan phục cũng hình thành.

Ái Châu, nơi mà Ngô Quyền từng cai quản khi được Dương Đình Nghệ gả con gái là Dương Như Ngọc cho ông. Lúc này, trong nơi hẻo lánh của phủ Thứ Sử Ái Châu, một xác chết bất ngờ mà cử động, không lâu sau người này mở mắt, từ từ ngồi dậy.

"Đây không giống phòng thí nghiệm của mình."

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Ngô Niệm Mộc kẻ cầm đầu tạo ra chấn động thay đổi văn minh thời hiện đại.

Nhìn nhìn xung quanh, vẻ mặt cậu ấy cau có lại, nhưng cũng không hốt hoảng là mấy.

"Dựa vào khung cảnh lạc hậu này, xem ra mình có khả năng trở về quá khứ hoặc đến trong thế giới cậu chuyện cổ tích nào đó rồi."

Ngô Niệm Mộc đứng dậy, khắp nơi di chuyển đánh giá nơi này, đứng trước hồ nước nhỏ, nhìn thấy là khuôn mặt xa lạ, Ngô Niệm Mộc thầm nghĩ:

"Hẳn là linh hồn du hành, nếu là cả thể xác, thì không phải là bộ dạng này."

Đứng lặng trước ao hồ nhỏ, ngắm nhìn bộ dáng thoạt nhìn cũng chỉ là học sinh cấp 3 như mình, nhưng có vẻ đẹp trai hơn chút, chỉ là mái tóc dài này làm cậu khó chịu.

"Kỳ quái nếu là linh hồn du hành thì hiện tại phải nhận được ký ức của người này rồi chứ? Vì sao lại như vậy?"

Cơn đau đầu xảy ra với cậu, Ngô Niệm Mộc lảo đảo một cái, sau đó lại ngất đi.

Mà đúng lúc này hiện tượng lạ cũng xảy ra, một chiếc hộp đột nhiên xuất hiện, nó toả ra ánh sáng chói loá, vô số vật thể sinh vật con người được phóng ra, bay về nhiều phía. Sau đó chiếc hộp rơi xuống, nhập vào người Ngô Niệm Mộc.

Bạn đang đọc Ngô Triều Vạn Thế sáng tác bởi Thande9999
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thande9999
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.