Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người kính ta một thước, ta nhường người một trượng

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

Bốn người này thấy Lý Trường Minh liền sững sờ sững sờ vài giây rồi thi triển thế tấn công luôn. Một kẻ múa thương uốn lượn tấn công về phía Lý Trường Minh, đích đến có vẻ là tim hắn, hắn nhanh chóng dùng U Minh kiếm gạt cây thương đó ra, đúng lúc ấy trực giác mách bảo hắn cúi xuống, hắn liền làm theo, vừa cúi xuống hắn nghe tiếng gió vút qua trên đầu, tiếp đó là một thét kinh ngạc của tên cầm thương

“VŨ VI!!! Vậy mà ngươi lại hạ sát với ta”

Nói xong tên cầm thương đổ người ngã rầm xuống, ánh mắt vẫn còn sự kinh hãi. Tên vừa nãy đánh lén Lý Trường Minh cầm đao nhảy ra xa, nói trước ánh mắt nghi ngờ của 2 kẻ còn lại:

“Lý Trường Minh, ngươi dám hạ sát huynh đệ ta!”

Lý Trường Minh cũng chẳng nói nhiều, dùng Dạ Ảnh tiến đến tấn công tên cầm đao, bỗng có một lưỡi kiếm lóe lên, theo bản năng Lý Trường Minh giơ kiếm lên đỡ, tia sáng ấy bắn vào U Minh liền bật ra tia lửa điện, đó là một thanh phi đao.Khi hắn tiến đến tấn công tên dùng phi đao thì theo trực giác hắn bật xa 2 mét, ngay khi hắn nhảy ra khỏi cỗ đó, một tiếng “Uỳnh” vang lên, chỗ vừa nãy hắn đứng đã trở thành một cái hố. Tên vừa tạo ra cái hố đó đưa quyền lên, nói

“Tặc tử, đền mạng cho Tam đệ!”

Ba người tấn công vô cùng ăn ý, nếu thêm kẻ thứ 4 chắc Lý Trường Minh cũng chẳng thoát được, giờ hắn đã hiểu được hắn còn chưa đủ trình để đánh quần đả, đến 4 người còn không đánh lại. Càng đánh càng thiệt, Lý Trường Minh quyết định dùng sát chiêu, hắn thuấn di đến tên dùng phi đao, tầm xa là trở ngại lớn nhất của hắn, đông thời áp sát chiến đấu là khuyết điểm của tên này nên Lý Trường Minh cũng chẳng dùng Kim Nguyên Khí, trực tiếp một kiếm đoạt mạng.

Hai kẻ kia vừa thấy Lý Trường Minh biến mất, một giây sau thấy đầu tên dùng phi đao lăn lông lốc ở dưới đất. Tên dùng quyền mặt đỏ bừng bừng, liền lao đến, giơ 5 ngón tay dính chất gì màu xanh lục, hét lên:

“Ngũ độc trảo”

Nhưng hắn ta vừa dùng chiêu đó, một lưỡi kiếm màu vàng xuất hiện trước mặt, khung cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là màu vàng rực, đến lúc tên dùng đao kịp hiểu chuyện gì diễn ra, người tên dùng quyền đã thành 2 nửa!

Tên cầm đao sợ hãi, có vẻ định xin tha mạng, chỉ là có vẻ thôi vì đầu hắn đã lìa khỏi xác rồi.

Lý Trường Minh đứng dậy, vẩy thanh U Minh kiếm một cái, vết máu bám trên thanh kiếm liến bắn ra bụi cỏ bên cạnh.

Hắn vừa dùng liền 1 lần Thuấn di và 2 lần Dạ Ảnh

Đây là lần thứ ba Lý Trường Minh giết người, hiện hắn cảm thấy việc này không quá khó khăn, chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao. Nhưng có một câu hỏi lớn hơn nữa, là tại sao vừa gặp hắn bọn chúng liền tấn công, hơn nữa còn gọi “Lý Trường Minh”, chẳng lẽ hắn quen bọn chúng sao?

Lý Trường Minh đến kiểm tra từng người, hắn nhận ra đây là 4 kẻ nằm trong Thiên Tài Phụ Lục, tuy đều nằm ngoài 50 nhưng cả 4 người hợp công có thể chiến Trúc Cơ.

Đúng lúc này, một cảm giác cực kì nguy hiểm đến gần, Lý Trường Minh quay đầu lại, ở đó là một thanh niên mặc áo xanh nước biển, sau lưng là 12 thanh phi kiếm, đó là người của Vạn Kiếm Tông, không nói không rằng, hắn chỉ tay vào Lý Trường Minh, quát:

“ĐI”

12 thanh phi kiếm nhận được lệnh liền bay đến, Lý Trường Minh dùng Dạ Ảnh múa lượn thoát khỏi phi kiếm nhưng 12 thanh phi kiếm ấy như có linh, chúng liền quay ngược lại tấn công hắn, sau một hồi tránh né, Lý Trường Minh bị dồn vào góc chết, nhưng hắn đâu đơn giản thế, hắn liền dùng Dạ Ảnh đẩy đến cực hạn, tiến đến gần tên tu sĩ áo xanh kia, giơ kiếm chuẩn bị chém một đường. Tên áo xanh thể hiện vẻ mặt sợ hãi, chợt hắn cười lên một kiểu quái dị, nâng tay áo lên, Lý Trường Minh chợt nghĩ ‘Không ổn’, nhưng 12 thanh phi kiếm xuất hiện từ tay áo hắn kèm 12 thanh phi đao liền đâm vào người Lý Trường Minh, trước sau không lối thoát, Lý Trường Minh liền không tránh được, khi chết, hai mắt vẫn còn mở to ra. Tên đó đến gần thi thể Lý Trường Minh, nói với giọng cảm khái

“Lý Trường Minh a Lý Trường Minh, nếu không phải ngươi dám cướp Tô Minh Nguyệt, ta cũng chẳng cần giết ngươi làm gì”

Kẻ này là Du Vũ Minh, người đứng thứ 9 trong Thiên Kiêu lần này tham dự, đồng thời là người thầm thương trộm nhớ Tô Minh Nguyệt

Rồi hắn đến vuốt 2 mắt Lý Trường Minh xuống, đúng lúc này, hắn cảm thấy sai sai, nhưng chưa kịp định hình vấn đề, một tiếng nổ “bùm” , Du Vũ Minh nhảy ra, vừa rồi sát thương lá phù nổ không lớn lắm, chỉ là bom khói mà thôi. Đột nhiên hắn cảm thấy nguy hiểm đến gần liền bật không, ngay khi hắn bật đi, một lưỡi kiếm quét đến, chém vào vị trí hắn vừa đứng, lưỡi kiếm ấy toát ra một tia hàn mang màu đen, đó là U Minh kiếm, người vừa chém là Lý Trường Minh

Vừa rồi” Lý Trường Minh” mà Du Vũ Minh thấy chỉ là một con khôi lõi gỗ có gắn phù tạo bụi, ở trên Lý Trường Minh dùng Huyễn Dạ Ảnh phủ lên.

Lý Trường Minh liền biến thành một đạo hắc ám, nhanh chóng tiếp cận Du Vũ Minh. Du Vũ Minh thấy nguy không hoảng, điều khiển 24 thanh phi kiếm đến hộ giá, khi Lý Trường Minh đến gần hắn 2 mét, 24 thanh khi đao liền tiến vào sát người hắn và tấn công Lý Trường Minh, nhưng điều hắn không lường được là, Lý Trường Minh phất tay, mấy chục đạo phong khí bắn ra xung quanh làm 24 thanh phi kiếm cửa hắn bị bật ra, tất nhiên chỉ cần vài giây là ổn định lại như cũ, nhưng trong sinh tử chiến, một giây sơ xuất cũng có thể trả giá bằng mạng sống, Lý Trường Minh chém một đường, Kim Nguyên Khí kết hợp với Ngụy Long Chân Hỏa thành một lưỡi kiếm bóng tối, lưỡi kiếm ấy khiến Du Vũ Minh đầu lìa khỏi xác. Để chắc chắn, Lý Trường Minh khiến U Minh rực lên hắc hỏa, bồi thêm mấy kiếm nữa, cả người Du Vũ Minh chìm vào trong ngọn lửa đen. Còn 24 thanh phi đao từ lúc Du Vũ Minh chết liền ảm đạm quang mang, rơi xuống đất.

Sau khi xác định tất cả đều chết, Lý Trường Minh thu thập cả 5 kẻ kia, chôn xác chúng, rồi quay đi.

Lý Trường Minh là kẻ có thù tất báo có ơn tất trả, hắn quan niệm rất đơn giản mà ở thế giới này có thể nói là “Người kính ta một thước, ta nhường người một trượng”, phạm hắn tất kết thù!

Vì vừa nãy hắn dùng hai lần Thuấn di khiến cơ thể quá tải nên hiện Lý Trường Minh đang rất yếu, tụt xuống Luyện Khí tầng 9, thất khiếu vẫn đang rỉ máu

Khi hắn vừa quay đầu lại định rời đi, hắn thấy một người mặc áo trắng phiêu phiêu như tiên nữ giáng trần, nhan sắc có thể nói là không tì vết, đó là Phượng Thiên Kiêu Phượng Vũ Linh!

Cả 2 người đều rất ngạc nhiên khi gặp nhau ở đây, trợn tròn mắt nhìn nhau, nhưng trái với suy nghĩ khi gặp chắc chắn sẽ là một trận chiến khinh khủng, họ chỉ nhìn nhau mà thôi, vì lúc này chẳng hiểu sao từ tận sâu trong trái tim của 2 người xuất hiện một cảm xúc kì lạ

Ở một nơi sâu thẳm, nơi có 5 sợi xích đen đang bọc lấy một tiểu cầu nọ, bỗng có một tiếng “tách” nhè nhẹ vang lên, nếu ai tinh mắt có thể thấy, có một sợi xích xuất hiện vết xước ngang thân, chỉ như cái móng tay thôi, nhưng đó thực sự là lý do của tiếng "tách" ban nãy…

Bạn đang đọc Nghịch Thế Thành Tiên sáng tác bởi KoketsuGara
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KoketsuGara
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.