Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thù hận

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Kiếp trước vì nhiều lần chịu sự thù hận, phải nói là sự thù hận sâu sắc của một số kẻ nên đối với Lý Trường Minh sự thù hận rất quen thuộc. Ban đầu chỉ là là chuyện cỏn con: hội trưởng hội học sinh kiêm hoa khôi trường nhờ hắn làm một số việc do cùng bàn nhưng Lý Trường Minh lại quên mất, rồi cô ta thẹn quá hóa giận mà tỏ tình với hắn ở giữa sân trường: nơi nhiều học sinh quá lại và đúng như cô ta mong đợi, rất nhiều kẻ chết mê chết mệt cô ta tai truyền tai nhau và cuối cùng là khiến thiếu chủ 2 băng đảng giang hồ lao như con thiêu thân giúp cô ta xử lý Lý Trường Minh, khiến hắn ngày qua ngày sống không yên ổn. Âm thanh cuối cùng hắn nhớ đến trước khi chết là giọng nói ngọt ngào của cô ta như rót mật vào tai “Hiện tại thì cậu đã biết nếu không nghe lời tôi thì sẽ có chuyện gì xảy ra chưa, tiếc là giờ hối hận cũng muộn rồi….”

Cảm nhận được cảm xúc đó, Lý Trường Minh nhanh chóng đảo mắt xung quang và dễ dàng phát hiện ra người toát ra sự thù hận đó: thủ hộ làng!

Trong đầu Lý Trường Minh hiện ra vô số câu hỏi và cuối cùng đã có đáp án: vì ghen ghét. Qua hôm nay Lý Trường Minh cũng biết được gã thủ hộ chỉ có Ngũ linh căn trung giai mà hắn lại có Tứ Linh căn cao giai, mà phần hận thù đối với Tần Quang có lẽ còn lớn hơn vì cậu sở hữu “Song linh căn”.

Nói đến thủ hộ làng thì lão cảm thấy lão cũng thật tội nghiệp: bình thường ngôi làng hơn 500 nhân khẩu này chẳng mấy khi có người có linh căn xuất hiện, ít nhất trong 23 năm thủ hộ của lão thì mới có 4 người xuất hiện linh căn mà thôi, mà tất cả đều chỉ là Ngũ linh căn, tuy nhiên hôm nay lại xuất hiện tận 8 kẻ có linh căn, mà có 2 kẻ trong số đó đạt được Tứ linh căn và Song linh căn. Mọi người thường ngày có gì thì đều vây quanh lão, đều ân cần hỏi thăm lão, nếu lão có gì không đồng ý thì kể cả trưởng làng cũng bó tay, dù có tức giận hay uất ức gì lão thì chỉ có thể nhịn, bởi trong làng này lão là tu chân giả duy nhất, vậy mà hôm nay lại có 2 kẻ uy hiếp quyền lực tuyệt đối của mình, mọi người vây quanh 2 kẻ đó là biểu hiện của quyền lực bắt đầu lung lay, nó giống như có kẻ đến dắt con chó của lão đi, lão tức không nhịn được!

Sau khi quan sát một lúc, lão bắt đầu di chuyển về phía Lý Trường Minh

Thấy vậy, ánh mắt của Lý Trường Minh liền dõi theo lão, cậu thấy lão ta đến chỗ mình.

“Hahaha, ngươi còn nhớ ta không, ta là thủ hộ làng Lý Diệp Khôn, thỉnh thoảng chúng ta còn gặp nhau đúng không, haha, chắc chắn là ngươi nhớ ta là ai mà nhỉ, sao ta lại ngu ngốc hỏi điều đó chứ, hahaha, à mà chúng ta cùng họ "Lý", biết đâu là họ hàng thì sao, hahaha”

Lão vừa cười vừa nói 1 tràng dài, còn trong lòng Lý Trường Minh thì mắng thầm “Lão già khốn khiếp”, quả thực cậu gặp lão khá nhiều lần, thậm chí có thể nói là thường xuyên bởi nguyên nhân sâu xa: cậu bơi rất giỏi nên mọi người thường gọi cậu là Tiểu Ngư Tử, cũng có người nhiều mua cá cậu bắt được, tất nhiên là qua một người trung gian, cũng là khách quen của cậu: thủ hộ làng Lý Diệp Khôn. Mọi người thường nghĩ nếu thủ hộ làng đã hạ mình xuống giúp chắc chắn mình sẽ rất cảm động, tuy nhiên với người trong cuộc sẽ khác, dù gọi là khách hàng và người trung gian nhưng lão chẳng khác nào một tên cường hào cả: mỗi lần bán thì tiền hoa hồng là của lão và tiền lãi chia 8-2 tuy nhiên là Lý Trường Minh 2 còn lão là 8, đến gian thương cũng không làm chuyện thất đức như thế! “Được, nếu ngươi đã thích diễn thì ta cũng diễn cùng ngươi một lát!” Lý Trường Minh tức giận thầm nghĩ rồi cố nặn ra nụ cười tự nhiên nhất .Nói về cười có lẽ hắn phải là đại tông sư a, suốt 4 năm trời tôi luyện đã giúp hắn có được rất nhiều kiểu cười khác nhau.

“Haha, quả thực ngài thật ngu ngốc mà”

Sau khi nghe xong, khuôn mặt của lão thủ hộ trở nên cứng lại, giọng nói trở nên cứng chắc tràn đầy quyền lực

“Hừ, một kẻ hậu bối không có phép tắc, cha mẹ người không dạy ngươi cư xử với tiền bối phải như thế nào sao, chưa kể các ngươi có thể sống yên ổn đến bây giờ là nhờ công của ta hết!”

“Có chứ, cha mẹ tôi dạy phải cư xử lễ phép với 1 tiền bối, nhưng với 1 tên cường hào cướp của thì cần gì phải lễ phép?” Vẫn giữ nụ cười trên môi, Lý Trường Minh nói

“CÂM MỒM!!!”

Lão già kia bắt đầu có vẻ tức giận lộ hẳn ra mặt, lời nói như dùng toàn lực để nói ra

Lý Trường Minh khinh bỉ nghĩ “Kém cỏi, quả thực kém cỏi, mới có 1,2 lời mà đã tức thế này, haizz, đến đứa trẻ 10 tuổi còn kiên nhẫn hơn ngươi”

Thực ra Lý Trường Minh không hiểu được rằng: khi ở quyền lực ở trên cao kèm với đó là thời gian dài không có người dám sỉ nhục thì cảm giác này vô cùng ức chế, khó chịu tới cực điểm, như là một vị vua bị một tên thường dân xúc phạm vậy! Cũng phải thôi, quanh năm suốt tháng lão luôn ở quyền lực đỉnh cao ở cái làng này, các tu chân giả cấp cao thì khinh thường cùng hắn trò chuyện nên chỉ bay vài vòng xem có dịch hạch hay có vụ tàn sát nào khác không rồi rời đi, mà ở đây thì phàm nhân nào dám đụng vào lão, phàm nhân nào dám sỉ nhục lão, hôm nay chỉ có Lý Trường Minh là ngoại lệ.

Sở dĩ hôm nay Lý Trường Minh dám sỉ nhục lão là do có rất nhiều người quanh đây, mà quan trọng nhất là có Tần Quang ở đây! Nếu lão giết Lý Trường Minh và Tần Quang thì lão sẽ phải chết vì cô gái sáng nay có vẻ rất hứng thú với Tần Quang, mà cô ta lại là thần tiên, thủ đoạn của thần tiên phàm nhân sao hiểu được, kèm với đó là kiểu coi mạng người như cỏ rác thì giết lão cũng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi, nên nhớ dù là người tu chân nhưng lão Lý Diệp Khôn còn chưa bước qua cánh cửa trở thành thần tiên. Nếu lão chỉ giết Lý Trường Minh mà tha cho Tần Quang thì với tính cách và thiên phú của cậu ta thì sớm muộn lão già kia cũng tan xương nát thịt. Bên cạnh đó nếu đã là người tu chân thì Lý Trương Minh tin rằng không có kẻ nào ngu ngốc cả, nên biết lão cũng hơn 60 tuổi rồi nên chắc chắn 9 phần là lão cũng biết được điều này nên hôm nay lão sẽ không dám giết 2 người, cùng lắm kiếm cái gì đó để trút giận thôi.

Tuy nhiên khi Lý Trường Minh vừa nghĩ thế thì lão rút ra một con dao đâm tới phía cậu. Không kịp tránh né hoàn toàn, cậu bèn lách người qua một bên tránh chỗ hiểm yếu. Một tiếng “Phập” , con dao đâm vào cánh tay trái của Lý Trường Minh

“Aaaaaaaaaa”

Lý Trường Minh đau đớn hét lên, cậu cũng không ngờ lão dám động thủ, nếu không phải chịu đòn nhiều nên biết cách né thì giờ con dao đã cắm vào tim cậu rồi!

Ai mà biết lão già này tên Lý Diệp Khôn mà chẳng “khôn” tí nào, lão lại trực tiếp động thủ! Có lẽ qua vụ này thì cậu sẽ xem xét lại về trí tuệ của tu chân giả kĩ hơn, tất nhiên là nếu cậu còn sống.

Bỗng một tiếng “vút” và kế đó là”phập” nhẹ nhàng phát ra ăn ý trong không trung, rồi khi nhìn lại, Trường Minh thấy 1 con dao, à không phải nói là 1 thanh phi đao đang cắm giữa trán của lão thủ hộ Lý Diệp Khôn và cơ thể lão đang dần ngã ngửa ra đằng sau!

Bạn đang đọc Nghịch Thế Thành Tiên sáng tác bởi KoketsuGara
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KoketsuGara
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.