Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Dạ Các

Tiểu thuyết gốc · 948 chữ

Ra khỏi thông đạo tối tăm, tầm mắt Lăng Dạ chợt sáng. Một tòa thành nhỏ hiện lên trong tầm mắt hắn. Nơi đây chính là tổng bộ của Hắc Dạ Các – Tội Ác chi thành. Chính giữa Tội Ác chi thành, một tòa tháp lớn như đột ngột mọc lên, cao lớn và hùng vĩ.

Lăng Dạ tiến vào thành mà không gặp cản trở nào, các hắc y nhân xung quanh dường như bận rộn với công việc của bản thân mà không phát hiện hắn tiến vào vậy. Nếu như bất kì kẻ nào có ý nghĩ như vậy thì sẽ lập tức chết mà không hiểu tại sao. Tội Ác chi thành nhìn như lỏng lẻo nhưng bản thân nó lại có một hệ thống phòng ngự và quy tắc cực kì chặt chẽ. Bất kì kẻ ngoại lai nào có ý đồ xâm nhập sẽ lập tức gặp phải đả kích mạnh mẽ nhất.

Lăng Dạ không nhìn bất kì ai, tiến thẳng về tòa tháp cao nhất ở trung tâm, nơi các chủ Hắc Dạ các cũng chính là nghĩa phụ Lăng Sơn của hắn ở lại.

Giấu mình sau lớp áo choàng đen cùng mặt nạ kim sắc, Lăng Sơn chưa một lần lộ mặt thật với bất kì kẻ nào, kể cả Lăng Dạ.

- Trở về rồi, xem ra ngươi không để cho ta thất vọng. Đúng không?

Giọng nói khàn khàn giống như tiếng kim loại ma sát không mang theo tình cảm vang lên dưới lớp mặt nạ kim sắc.

- Vâng, không người sống sót.

Không biết tại sao khi nói đến đây, Lăng Dạ lại nhớ đến Hạo Vân và Hạo Nhật. Cùng là phụ mẫu bị người chém giết, hắn thì may mắn có nghĩa phụ nhận nuôi, Hạo Nhật thì sẽ ra sao?

Hắn hiểu lòng thù hận của Hạo Nhật sẽ lớn đến thế nào, nhưng lúc đó hắn vẫn không chút do dự mà tha cho nó. Có lẽ một ngày hắn sẽ đối mặt với một kẻ thù kinh khủng do chính hắn tạo ra nhưng có một điểm chắc chắn rằng hắn sẽ không hối hận . Bất giác giọng nói của Lăng Sơn vang lên kéo hắn trở về thực tại :

- Mười lăm tháng này Vạn Bảo các mở đấu giá hội thường niên, lần này đấu giá để lộ tin tức là có Trúc Cơ Đan xuất hiện. Ta không tiện lộ diện, ngươi hãy đi một chuyến, giành lấy Trúc Cơ Đan, chuẩn bị cho lần Trúc Cơ của ngươi lần này. Trúc cơ thành công, sớm ngày hiểu được tâm nguyện của phụ mẫu ngươi, ngày mai ta sẽ để Ám Nhất đi cùng ngươi.

- Vâng, nghĩa phụ.

- Không còn chuyện của ngươi nữa, lui đi.

- Vâng.

Sau khi Lăng Dạ lui khỏi phòng, Lăng Sơn ngồi trở về bảo tọa trên cao, cả người rơi vào trầm tư.

- Vì hắn ngươi đúng là chịu bỏ vốn, bất quá , đáng giá sao?

Trong góc tối căn phòng, 1 hắc y nhân bước ra, giọng nói trung tính khó phân ra nam hay nữ.

- Đáng giá sao?

Lăng Sơn ngước mặt lên nở nụ cười nhỏ giọng như tự hỏi, một tia lãnh lẽo hiện lên nơi khóe mắt dưới chiếc mặt nạ kim sắc.

Hắc Dạ tháp trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

……

Lăng Dạ trở về phòng, trong lòng như có điều suy nghĩ.

- Cũng sắp đến ngày dỗ của phụ thân và mẫu thân rồi.

Bỏ qua tạp niệm, hắn bắt đầu luyện công .Từ lúc hiểu chuyện đến bây giờ, thứ hắn biết chính là tu luyện, tu luyện và tu luyện. Hằng ngày hắn đều chịu đựng sư huấn luyện tàn khốc của Lăng Sơn. Trong lòng hắn vẫn nuôi mối thù ấy. Lăng Sơn nói, hắn chưa đủ mạnh. Lăng Dạ cũng biết mình còn chưa mạnh, khao khát báo thù được hắn chuyển thành động lực tu luyện, một ngày nào đó hắn sẽ lấy đầu kẻ thù để tế điện phụ thân, mẫu thân. Vì thế, hắn chưa bao giờ để bản thân mình buông lỏng dù chỉ một giây, một phút. Nghĩ đến kẻ thù còn đang sống tốt ngoài kia khiến hắn càng thêm cố gắng mạnh mẽ hơn.

Nguyệt quang từ cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ khiến nó có thêm chút sinh khí.

- Phụ thân, mẫu thân, các ngươi yên tâm, ta chắc chắn để bọn chúng hối hận.

Ngoài cửa, tiếng bước chân chậm rãi vang lên

- Thiếu chủ, ngài đã trở về.

Phúc bá mở cửa đi tới, nhìn thấy hắn, ánh mắt lóe lên tia vui mừng. Phúc bá là người chăm sóc hắn từ bé đến lớn, cũng coi như nửa cái gia gia.

- Thiếu chủ ngài ăn chút gì không ? Ta đi chuẩn bị.

Khuôn mặt băng lãnh của hắn bỗng nhiên tan chảy, nụ cười nhẹ nở trên môi

- Phúc bá, đã muộn rồi, người nên đi nghỉ ngơi đi, ta có thể tự lo được mà.

Vừa nói, Lăng Dạ vừa đứng dậy đỡ lấy lão nhân.

- Ôi, thiếu chủ chê lão nhân gia ta già cả mắt mờ nên đuổi ta đi sao?

Phúc bá mở miệng than thở, giống như bản thân rất vô dụng vậy.

- Sao lão lại nghĩ vậy? Ta chỉ lo lắng cho lão mà thôi.

- Thôi được rồi, lão già ta mau mau đi ngủ cho thiếu chủ ngài bớt phiền phức.

Phúc bá rời đi để lại 1 bóng lưng xiêu xiêu.

Lăng Dạ chỉ biết cười khổ,ngồi xuống nhắm mắt tiếp tục tu luyện.

Bạn đang đọc Nghịch Thần. sáng tác bởi Viemhoang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Viemhoang
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.