Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nàng làm sao có thể nói như vậy?

Phiên bản Dịch · 516 chữ

Long Phù Nguyệt lui về phía sau hai bước. Cười lạnh một tiếng: “Phượng Vương gia, ta không muốn nghe những lời tâm tình của ngươi. Ta hiểu được tính cách của ngươi. Không chiếm được là tốt nhất. Cả đời chỉ đuổi theo cái không chiếm được đó, một khi đoạt lấy, lại tuyệt không quý trọng. Ngươi hiện nay đặt trái tim trên người của ta, chẳng qua là vì ta bị thương nhưng không chết lại sống vô cùng thoải mái vui vẻ, cho nên ngươi liền cho rằng ta chưa bao giờ đem ngươi để ở trong lòng, như thế mới có trận dây dưa này. . . . . ."

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nhất thời tái nhợt như tờ giấy!

Nàng làm sao có thể nói như vậy? ! Làm sao có thể? !

Hắn liền giữ lấy cổ tay của nàng, trong mắt cũng có sự tức giận: “Phù Nguyệt, nàng đúng là hồ đồ hay giả vờ hồ đồ? Nàng nói ta đây hai năm qua để cho nàng tự sinh tự diệt là vì ham hư vinh? !Phù Nguyệt, nàng không thể đem toàn bộ lòng mình gạt bỏ được……..”

Long Phù Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: “Không gạt bỏ thì phải làm thế nào đây? Phượng Thiên Vũ, ta nói cho ngươi biết, ta đã không còn thương ngươi!”

Thân mình Phượng Thiên Vũ run lên, túm lấy cổ tay nàng, bàn tay trở nên khẩn trương, căng thẳng: “Phù Nguyệt, đừng nói như vậy, nàng yêu ta. Phù Nguyệt, ta biết ban đầu ta thực có lỗi với nàng, khiến cho nàng chịu rất nhiều uỷ khuất, nàng muốn đánh ta phải không, nàng cứ đánh đi. Nhưng mà__Đừng bỏ ta mà đi, đừng nói không thương ta………….”

Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng biết là mình yêu hắn. Hai năm trước bị hắn mê hoặc đầu óc choáng váng. Hai năm sau lại vẫn nằm trong tay của hắn. Tất cả chính là oan nghiệt. Nhưng vết thương cũ hai năm trước đã để lại trong lòng nàng một vết rách. Khiến nàng muốn quên cũng rất khó.

Nàng không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn, ít nhất, hiện tại không nghĩ cứ như vậy mà tha thứ hắn!

Nàng thoát khỏi hắn, dậm chân xuống đất nói: “Ta chính là không thương ngươi. Tuyệt không yêu nữa! Ta không muốn nhìn thấy……Ngươi nữa! Không bao giờ muốn!”

Nhìn sắc mặt của hắn càng ngày càng trở nên trắng, nàng có chút khoái ý của trả thù. Nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy đau.

Nàng không dám nhìn mặt hắn nữa, sợ mình một khắc nào đấy sẽ mềm lòng.

Liền quay đầu chạy ra ngoài!

Phượng Thiên Vũ không nghĩ nàng sẽ đào tẩu như vậy.

Thân hình chợt loé, đã túm được một tay áo của nàng: “Phù Nguyệt nàng không thể đi! Ta tuyệt đối sẽ không để nàng đi!”

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng, dùng sức đánh lại, vừa ra tay một cái, cánh tay áo liền xoạt một tiếng.

Bạn đang đọc Nghịch Ngợm Cổ Phi của Mục Đan Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.