Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Văn Võ đăng khoa

Phiên bản Dịch · 3023 chữ

Bàng Tuấn ngây người ở trong phòng hai ngày. Trong hai ngày này, trừ Linh Lung tỷ muội bưng thức ăn vào hầu hạ, còn lại không gặp ai, bao gồm Nguyệt Nhi muốn đến tìm hắn đi chơi cũng bị hắn cự tuyệt, mặt mũi cũng không cho. Nhìn bộ dạng Nguyệt Nhi nâng má đáng yêu ở phía xa, hắn có xúc động muốn ra ngoài, nhưng lý trí nói cho hắn biết mấy ngày này cũng không nên sinh sự, cho nên vẫn phải nhẫn tâm trở lại trên giường của mình đi suy nghĩ.

Sáng sớm hai ngày sau, có cỗ kiệu đi đến cửa khách sạn, nói là người trong cung đến đón Bàng Tuấn tiến cung gặp thiên tử. Lúc này Bàng Tuấn mới mặc xong bộ đồ trắng đặc trưng của hắn, xuất hiện ở cửa, lên kiệu.

Vào hoàng cung, các sĩ tử liền mất đi tự do, đều bị nhốt trong một căn phòng nhỏ riêng, chờ thái giám quát tên. Bàng Tuấn được an bài ở gian phòng thứ chín, gian phòng này cũng tương đương với gian phòng khi thi văn, đều là một cái phòng nhỏ hẹp, mỗi một căn phòng đều có một tên thái giám nhìn chằm chằm giám thị, phòng ngừa các sĩ tử ở trong trao đổi qua lại.

Đợi đến canh ba giờ Thìn, thái giám quản sự mới rống lên: “Số chín, mời ra.” Bàng Tuấn lúc này mới thản nhiên rời khỏi gian phòng, chắp tay với thái giám quản sự nói: “Làm phiền công công.” Vừa nói, một bên còn bất động thanh sắc đưa một tấm ngân phiếu năm trăm lượng cho vị thái giám này.

Vị thái giám này nhìn thấy tên học sinh này thức thời như thế, mặt mày lập tức hớn hở nói: “Hì hì, vị công tử này, thỉnh theo lão nô đi qua bên này, công tử phải chú ý, vài vị biện hộ vừa rồi làm bệ hạ cảm thấy có chút không thú vị, Tam công thì mặt không chút thay đổi, nếu như công tử muốn cho các vị ấy chú ý tới ngươi, thì phải dùng tâm tư nhiều một chút a.”

Bàng Tuấn cung kính nói: “Đa tạ công công chỉ điểm.” Sau đó, đi cùng thái giám hướng tới Thiên Đức điện.

Đi đến cửa Thiên Đức điện, nhìn lên đại môn hồng son có treo một tấm biển gỗ lim màu đen tơ vàng, phía trên đề ba chữ to đoan chính “Thiên Đức Điện”, trong lòng Bàng Tuấn mặc niệm, đây chính là nơi cha ta từng cố gắng phấn đấu, cũng là bước đầu thực hiện kế hoạch của ta!

Hai năm trước, trong lúc hắn đang giết “Trường phát vi đà” Nhạc Thái, từng ở trên người Nhạc Thái tìm được một văn chương (*huy chương có hoa văn), cái văn chương kia chính là tín vật của đám Xích Hà Đạo năm đó giết hại “Tiên Vân Trang”, Nhạc Thái chính là dư nghiệt của Xích Hà Đạo! Hắn tìm hiểu nguồn gốc, lại lục tục phát hiện vài tên dư nghiệt Xích Hà Đạo, nhưng mà những người này đều có chút danh khí ở trên giang hồ.

Để có thể làm đám người kiệt ngao bất tuần, môn phái khác biệt trên giang hồ này nghe lời phục tùng, đồng thời dựng thành một cỗ thế lực, tuyệt đối là một thế lực không đơn giản, thế lực có thể làm được chuyện này, chỉ có người của triều đình. Nhưng mà một cái triều đình Đại Tấn to như vậy, đến tột cùng là vị đại nhân vật nào có thể hận thấu xương “Tiên Vân Trang” hoặc là nói Bàng gia như thế? Không thể hiểu được, cho nên hắn phải đi điều tra, mà phương pháp điều tra tốt nhất, chính là mình cũng trở thành một phần tử của cỗ thế lực kia, sau đó bắt được độc thủ phía sau màn. Vì thế, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Ngụy Vương, kẻ đã nạp mẫu thân hắn làm phi.

Vốn ý định của hắn là thông qua khoa cử, thế lực các phái sẽ đưa ra cành ô liu với hắn, đến lúc đó hắn sẽ thuận lý thành chương tiến vào bên trong lòng luẩn quẩn của Ngụy Vương. Bằng vào năng lực của hắn, nhất định có thể dễ dàng thượng vị, hơn nữa còn tra ra chân tướng năm đó. Ai ngờ người tính không bằng trời tính, lại bị cô cháu Dương thị làm rối loạn kế hoạch của hắn, hơn nữa mấy ngày hôm trước trong khi mời khách, cũng không nhìn thấy thiếp mời của Ngụy Vương, may mắn một lần hứng lên cứu muội muội Nguyệt Nhi đáng yêu một lần, lưu lại một đường lui cho kế hoạch của hắn.

Hắn hít một hơi thật sâu, đẩy ra đại môn Thiên Đức, đi vào…

Ngoại trừ thiên tử cùng Tam công, không có ai khác biết rốt cục Bàng Tuấn đã nói những gì ở bên trong. Nhưng mà thứ duy nhất bọn thái giám biết là, thiên tử cùng Tam công, sau khi Bàng Tuấn rời khỏi, đã xảy ra tranh chấp, hơn nữa còn dời một khắc đồng hồ thời gian phỏng vấn đám sĩ tử phía sau.

Sáng sớm hôm sau, mỗi một điểm công bố trong kinh thành đều đã đầu người tuôn trào, tất cả mọi người rất muốn biết, ba vị trí đầu văn võ năm nay rốt cục là người nào. Giờ Thìn vừa đến, mười sáu tên thái giám trong hoàng cùng, dưới sự bảo hộ của cao thủ cấm quân, đồng thời xuất hiện ở địa phương đã định, trên tay nâng một tấm giấy màu vàng, phía trên chính là danh sách thí sinh thi đậu văn võ cử.

Sau khi bọn thái giám dán danh sách lên, rời khỏi, đám người ùn ùn sớm đã không nhịn được, ánh mắt trợn to, nhìn chằm chằm lấy danh sách làm người ta mộng hồn kia, ba vị trí đầu văn cử: Trạng nguyên Ung Châu Trử Ngang, Bảng Nhãn Thanh Châu Độc Cô Liên Hoàn, Thám Hoa Tần Châu Lưu Tuấn! Ba vị trí đầu võ cử: Trạng Nguyên Tần Châu Lưu Tuấn, Bảng Nhãn Ung Châu Tần Nghị, Thám Hoa Sở Châu Thượng Quan Dực!

Tần Châu Lưu Tuấn! Đám người không khỏi xoa xoa hai mắt mình sợ nhìn lầm, người đồng thời đăng khoa ba vị trí đầu cả văn lẫn võ lại xuất hiện lần nữa a! Hai mươi bốn năm trước “Thiên Sách tú sĩ” Bàng Vân danh chấn thiên hạ song đăng khoa, sau đó đã không còn một người nào như vậy nữa, kết quả năm nay, cuối cùng lại xuất hiện một cái, vì thế mọi người nhao nhao tìm hiểu, rốt cục hắn là thần thánh phương nào, rốt cuộc là cha mẹ thế nào mới có thể bồi dưỡng được một thiên tài ưu tú như vậy. Không, đây phải là kỳ tài ngút trời!

Sau khi yết bảng, các vị thí sinh đăng khoa đều thu được triều đình thông tri, sáng sớm ngày mai đến Kim Loan điện diện thánh, về phần các thế lực khác thì càng không cần phải nói.

Triệu Vương Dương Thịnh ngồi ở trên một cái ghế dựa, sau khi nhìn xong danh sách, cười nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu, Văn Thám Hoa, Vũ Trạng nguyên, năm đó Bàng Vân là Văn Trạng Nguyên, Vũ Thám Hoa, hắn thật đã tới được đây. Lưu Tuấn này, thật là một khối ngọc thô tuyệt hảo chưa mài dũa, cô cô ngươi cảm thấy thế nào?”

Dương Sở Ngọc đang phục ở trên bắp đùi Dương Thịnh, nghe được câu hỏi của Dương Thịnh, phun ra côn thịt mà nàng coi như trân bảo kia, nở một nụ cười quyến rũ nói với Dương Thịnh: “Chúc mừng ngươi Thịnh nhi, đạt được một vị tuyệt thế đại tài, có hắn trợ giúp, ngươi sẽ như hổ thêm cánh.”

“Ha ha ha ha, chỉ ngươi biết nói chuyện, chúng ta trước chúc mừng một phen, ngồi lên, tự mình động!” Dương Sở Ngọc nghe vậy, trên mặt vẫn bảo trì nụ cười quyến rũ, như một con rắn đẹp trườn lên trên thân Dương Thịnh, đỡ lấy côn thịt, nhắm ngay mật huyệt của mình, đặt mông ngồi xuống…

Trong phủ Ngụy Vương, Ngụy Vương Dương Đồng nhìn danh sách, cười nói với Lý Thường La đang khom người ở một bên: “Con bé Nguyệt Nhi này a, rất có khiếu nhìn người a, chạy ra ngoài chơi một chuyến, thế mà bị nàng bắt gặp một tên tài tử văn võ song toàn, hai người còn có chút quan hệ qua lại.” Nhớ tới nữ nhi đáng yêu ngây thơ kia của mình, Dương Đồng không khỏi lộ ra mỉm cười, “nữ nhi ngốc kia thật là có đại phúc khí a. Thường La, Lưu Tuấn kia mấy ngày hôm trước sau khi bị cháu ta thỉnh đi, như thế nào?”

Lý Thường La nói: “Hồi bẩm Vương gia, Lưu Tuấn kia qua một đêm ở trong phủ của Triệu Vương, sau khi từ trong phủ Triệu Vương đi ra, sắc mặt có vẻ có chút tức giận cùng ảo não, tiếp theo là vài ngày bế quan không chịu tiếp khách, tự giam mình ở trong phòng, ngay cả quận chúa đi tìm hắn cũng không hiện thân.”

“Ha ha ha ha, tên tiểu tử kia, đoán chừng là bị tên cháu Dương Thịnh còn có muội muội làm ta đau đầu kia tính toán một vố. Sau đó cảm thấy mình bị mắc bẫy, lại cảm thấy mình thực xin lỗi Nguyệt Nhi, cho nên mới có bộ dạng này, nhìn biểu hiện của hắn, coi như là khá lắm rồi, nếu như về sau hắn thật sự tiền đồ vô lượng, như vậy cô cũng không phản đối hắn cùng Nguyệt Nhi ở chung một chỗ.” Tâm tình Dương Đồng không tệ, có vẻ khá cao hứng.

Một sương phòng khác trong Vương phủ, Dương Nguyệt từ trong miệng nha hoàn biết được thành tích của Bàng Tuấn, cao hứng nhảy nhót kêu lên vui mừng trong phòng mình, giống như mình vừa đạt được bảo bối gì vậy.

Phủ thái tử, ở trong một gian phòng tối, thái tử Dương Chí một người ngồi ở trên ghế tựa, trong tay cầm danh sách, hai mắt nhìn phía trước, ánh mắt lóe ra, không biết đang nghĩ nói gì.

Nơi ở của phái Tung Sơn, trong danh sách những người đậu võ cử, Bàn Long kiếm Vu Lăng Phong cũng có mặt trong danh sách, nhưng mà hắn am hiểu võ học bác đấu cùng kỵ xạ, đối với hành quân đánh giặc cũng chỉ bình thường không có gì đặc biệt, cho nên chuyện này là lý do rất lớn kéo thành tích tổng của hắn xuống, huống hồ ở trên võ cử đại bỉ, hắn cũng chỉ dừng lại ở top 8, tổng hợp lại hắn cũng chỉ xếp hạng thứ 17. Vốn Vu Lăng Phong ý muốn vào trong top 10, tranh thủ đậu vào top 3, thành tích này tuyệt đối không phải là một kết quả vừa lòng.

Hắn nhìn danh sách, tên Trạng Nguyên chính là “Tần Châu Lưu Tuấn”, không khỏi ghen ghét dữ dội, nghĩ tìm một nơi để phát tiết, vì thế không tự chủ được nghĩ đến Nhạc Tư Uyển tiểu lẳng lơ kia. Mấy ngày nay, cơ hồ mỗi tối hắn đều cường bạo tiểu sư muội trên mặt nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người, bên trong kỳ thật dâm đãng không chịu nổi. Đ-t đến mức huyệt nộn dưới hạ thân Nhạc Tư Uyển đều sưng lên nhưng vẫn không buông tha nàng.

Nhưng mà, lúc này hắn đang muốn tìm Nhạc Tư Uyển phát tiết lại phát hiện, Nhạc Tư Uyển không biết đã biến đi nơi nào.

Năm dặm ngoài kinh thành, Nhạc Tư Uyển xách theo hành trang của mình, quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Kinh thành đang dần biến mất trong tầm mắt, nàng thật không chịu nổi mỗi ngày đều bị Vu Lăng Phong bạo ngược. Trước kia Vu Lăng Phong thực ôn nhu đối đãi nàng, nhưng từ khi Vu sư huynh bất lợi trên Vũ cử đại bỉ, tính tình càng ngày càng kém, đối đãi mình cũng càng ngày càng kém, lại thêm trong lòng của mình cũng chỉ có thân ảnh bạch y kia, đối với Vu Lăng Phong cũng càng thêm chán ghét.

Sáng sớm hôm nay, nàng liền vào thành nhìn thành tích võ cử, khi nhìn thấy Bàng Tuấn Văn Thám Hoa, Vũ Trạng Nguyên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng cao hứng, nhưng sau khi nhìn thấy Vu Lăng Phong chỉ có ở vị trí 17, nàng đã biết mình sắp phải đối mặt với tàn sát bừa bãi, nàng cũng không nhịn được nữa, tình nguyện tự mình đi xông xáo giang hồ hoặc là trở về nhà, cũng không muốn lại sống ở bên người nam nhân khủng bố đó. Vì thế nàng lặng lẽ trở lại phòng mình thu thập xong hành lý của mình, vụng trộm rời khỏi Thiên Kinh, trước tiên về quê nhà Chiết Châu, trở lại bên người phụ mẫu, ảo tưởng đến một ngày nào đó, Bàng Tuấn sẽ đích thân đến nhà của nàng, cầu hôn nàng.

Sau khi công bố danh sách đăng khoa, trong cung thành liền lập tức có người đến, đón các vị thí sinh thi đăng khoa vào hoàng cung. Người trong cung sẽ hầu hạ, dạy bảo bọn hắn lễ nghi đơn giản, cùng với đo đạc quần áo bọn hắn, sau đó sẽ từ trong khố phòng tìm quần áo thích hợp, đợi ngày mai lên Kim Loan điện diện thánh, có quần áo nhất thống (*đồng phục).

Sau khi hoàn thành xong một đống sự vụ rườm rà, cũng đã là ban đêm. Sau khi dùng cơm xong, các vị sĩ tử đều tự do đi lại trong sân viện. Ở trong đám người, Bàng Tuấn nhìn thấy vài vị đối thủ trong đại bỉ, bao gồm đã từng giao thủ lẫn chưa giao thủ.

Vu Lăng Phong nhìn thấy Bàng Tuấn xuất hiện, lập tức bước nhanh tới ôm quyền nói: “Ha ha, Lưu công tử, chúng ta lại gặp mặt, chúc mừng ngươi, Văn Võ đăng khoa, kỳ tài ngút trời, Vu Lăng Phong ta xem như tâm phục khẩu phục.”

Nghe được Vu Lăng Phong nói lên “văn võ đăng khoa”, ánh mắt của mọi người đều tụ đến chỗ Bàng Tuấn, rất nhiều người đều đã nhìn tới chữ “Tần Châu Lưu Tuấn” trên danh sách, người trong võ cử cũng may, trong khi đại bỉ rất nhiều người đều đã gặp Bàng Tuấn, nhưng văn cử thì khác, bọn hắn cũng muốn nhận thức người đầu tiên văn võ đăng khoa sau “Thiên Sách Tú sĩ” này rốt cục là dạng gì.

Nhất thời, đủ loại ánh mắt hâm mộ, ghen tị, kính nể đều đổ dồn lên người Bàng Tuấn, nhưng khi mọi người phát hiện, vị kỳ tài văn võ song toàn kia cũng chỉ là một thiếu niên chưa dứt sữa, anh tuấn thanh tú, trong lòng không khỏi kinh ngạc: Ngoại trừ gian lận ra, cũng chỉ có thiên tài chân chính mới có thể còn trẻ như thế đã có thành tích như vậy.

Bàng Tuấn nhìn thoáng qua Vu Lăng Phong, lộ ra nụ cười ấm áp, khom mình hành lễ với Vu Lăng Phong nói: “Không không không, đây chỉ là Tử Nghiệp nhất thời may mắn, càng không đảm đương được bốn chữ “kỳ tài ngút trời”, Tử Nghiệp chỉ là một tên vãn bối, lần khoa cử này ra đều mục vừa vặn đúng thứ Tử Nghiệp am hiểu, nếu khảo sát dân sinh trị lý, Tử Nghiệp sẽ không đường xoay sở rồi. Về phần võ công, Tử Nghiệp cũng chỉ là linh quang chợt lóe, chỉ thắng nửa chiêu, mọi người không phải đều đã thấy, sau trận đó Tử Nghiệp cả người đều hôn mê sao?”

Trừ một ít người không có phản ứng ra, đại bộ phận đều biết Vu Lăng Phong là muốn Bàng Tuấn trở thành bia ngắm của mọi người, nhưng lời nói cùng với thần thái của Bàng Tuấn nhìn không ra một tia tức giận, còn khá là khiêm tốn, hắn mới là đứa nhóc 16 tuổi mà thôi, cũng không phải là lão hồ ly 60 tuổi, cơ hồ không có khả năng có tâm cơ thâm trầm được như vậy. Vì thế đại đa số người đều vì thái độ cẩn thận khiêm tốn này của hắn mà sinh ra hảo cảm.

Vì thế, người có hứng thú với hắn đều nhao nhao tiến lên bắt chuyện với hắn, mà mỗi tiếng nói từng cử động của Bàng Tuấn cũng lộ ra là một đệ tử giáo dưỡng đầy đủ, một chút cũng không nhìn ra chút thái độ kiêu căng nào, lại càng không giống một tên võ trạng nguyên võ công cao cường gì.

Vu Lăng Phong thấy vậy, thầm hận một câu, rời khỏi đám người. Lúc rời đi, chỉ nhìn thấy Tần Nghị đang cười lạnh nhìn hắn, trong lúc hắn đi qua nói: “Lòng dạ hẹp hòi muốn hãm hại người khác, thành tựu của ngươi, cũng chỉ có thế.”

“Ngươi…Hừ, ta lười nói với ngươi.” Phẩy phẩy tay áo bỏ đi.

Bàng Tuấn cùng mọi người hàn huyên một hồi, lúc này trời cũng đã tối, ngày mai còn phải lên Kim Loan điện diện thánh cho nên đều tự mình giải tán, trở lại phòng ngủ của mình, một đêm yên tĩnh.

Bạn đang đọc Nghịch Luân Hoàng Giả (Dịch) của sky08
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.