Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng tử Dương Thịnh

Phiên bản Dịch · 2426 chữ

Bốn chữ “Tần Châu Lưu Tuấn” đã làm người ta khắc sâu ấn tượng từ sau trận võ cử kia. Mà sau khi đỗ văn cử, một vài người biết trước đã ý thức được, “Tần Châu lưu Tuấn” đỗ vòng một văn cử cùng vị công tử trẻ tuổi đại phóng kỳ quang trên võ cử, rất có thể là cùng một người. Cho nên không bao lâu sau khi Bàng Tuấn tiễn bước Dương Nguyệt, Tôn Thành Cao liền chạy đến báo cáo, phụ tá đắc lực của Triệu vương Dương Thịnh, khách khanh phủ Triệu vương, Tư Mã Bình tới bái phỏng.

Sau một phen khách sáo, Tư Mã Bình đưa lên một tấm thiệp mời, nói với Bàng Tuấn: “Lưu công tử văn võ song toàn, chính là rường cột nước nhà trong tương lai, Triệu vương điện hạ ái tài như khát, đặc biệt để tại hạ tới bái phỏng, mời Lưu công tử buổi tối hôm nay đến Triệu vương phủ tham gia tiệc tối, Triệu vương điện hạ đã chờ sẵn ở trong phủ. Hơn nữa Triệu vương điện hạ nói, buổi tối hôm nay, chỉ cần Lưu công tử có mặt, điện hạ lập tặng lễ vật đặc biệt cho công tử.”

“Nga? Lễ vật đặc biệt? Tại hạ có thể biết trước là cái gì không? Hơn nữa, Lưu mỗ chỉ là một thảo dân, có tài đức gì được điện hạ tặng vật, Tư Mã tiên sinh trở về nói cho điện hạ, Lưu mỗ đêm nay sẽ tới, cảm tạ điện hạ đã mời.” Bàng Tuấn nghĩ nghĩ, dù sao buổi tối hôm nay nếu không có chuyện gì khác, còn không bằng đi xem xem, vì thế liền đáp ứng.

Sau khi Tư Mã Bình rời khỏi, Bàng Tuấn gọi Tôn Thành Cao tới hỏi: “Tôn đà chủ, ta muốn biết một chút tất cả tư liệu về vị Triệu vương này. Buổi tối hôm nay, hắn muốn ta đi dự tiệc.”

Tôn Thành Cao cười nói: “Ha ha, vị Triệu vương điện hạ này xem ra rất coi trọng hộ pháp a, bình thường ngày đầu thông báo danh sách, các lộ thế lực mới bắt đầu đi điều tra cặn kẽ tư liệu của thí sinh, sau đó quyết định mục tiêu trọng điểm, ngày hôm sau mới bắt đầu mở tiệc chiêu đãi, hơn nữa còn là mời tất cả mọi người tới cùng lúc. Mà hộ pháp thì ngày đầu tiên đã được mời riêng, có vẻ Triệu vương là nhất định phải đạt được hộ pháp.”

Hắn ngừng lại một chút lại nói: “Vị Triệu vươgn này, họ Dương, tên Thịnh, năm nay 20 tuổi, đã có 1 trai một gái. Hắn chính là đương kim hoàng đế quý phi – Nam quý phi sinh ra, là con thứ của hoàng đế. Từ nhỏ thông minh lanh lợi, dã tâm bừng bừng. Nhà mẹ đẻ của mẫu thân Nam quý phi càng là danh gia vọng tộc nổi tiếng ở Đại Tấn, hắn cũng là người có năng lực khiêu chiến thái tử.”

“Vậy thái tử thì sao?” Bàng Tuấn hỏi.

“Thái tử họ Dương tên Chí, là con của Lý thị, hoàng đế quý phi trước. Nhưng từ năm năm trước, Lý thị chết bệnh, người của Lý gia cũng vì thế ẩn mình, có thể mạnh mẽ ủng hộ thái tử tranh vị. Về phần bản thân thái tử, thiên tính có chút lương bạc, nhưng thủ đoạn đế vương cũng không thiếu, từ sau khi mẹ đẻ qua đời càng trầm trọng thêm, hơn nữa quan hệ cùng Triệu vương có chút kích động. Trong triều đồn rằng năm đó Lý thị chết bệnh, sau lưng có bóng dáng của Nam quý phi, bởi vì là thái tử chính thống cho nên trong triều, lấy thái sư Nhiếp Hành Ngạn cầm đầu cùng các đại thần có liên quan, đều là người ủng hộ mạnh mẽ của hắn.” Tôn Thành Cao giải thích.

“Vậy Ngụy vương kia thì thế nào?”

“Ngụy vương? Ngụy vương chính là thân đệ đệ của hoàng đế, nắm giữ một trong ba đại quân thường trực của Đại Tấn – Quân Đoàn Chim Diều. Trong triều đình vẫn là thế lực bàng quan một mình, thế lực ở khắp nơi trừ ổn định cùng lấy lòng ra, cơ hồ không có bất kỳ thế lực nào ôm đùi được, hắn cũng không tỏ thái độ ủng hộ vị hoàng tử nào, nhưng vẫn như cũ không ai dám bỏ qua.”

Đại Tấn ngoại trừ biên quân, quân cận vệ, cấm vệ quân cùng trú quân phòng thủ, còn có ba quân đoàn thường trực, theo thứ tự là “Quân Đoàn Chim Diều” do Ngụy Vương Dương Đồng chưởng quản, “Quân Đoàn Đế Sư” do Thái úy trong Tam công (*) Từ Kiêu chưởng quản, “Quân Đoàn Hoàng Long” do hoàng đế bệ hạ chưởng quản”. Mỗi khi có chiến sự trọng đại cần Dương Đồng mang binh xuất chinh, cần hoàng đế hạ lệnh một vị tướng quân mang binh xuất chinh, đến lúc đó Thái úy sẽ đem binh phù của “Quân Đoàn Đế Sư” giao cho tướng quân, đợi sau khi chiến sự kết thúc sẽ lại trả binh phù về. Ngụy Vương Dương Đồng kia hàng năm chưởng quản lực lượng của cả một quân đoàn, tự nhiên là không người dám hó hé gì với hắn.

(*) Tam công trong tam cung lục viện, Thái úy là 1 chức trong tam công/cung.

“Còn có thế lực khác nào cần chú ý hay không?”

“Đương nhiên là có, thế lực phe phái trong triều phức tạp, trừ thái tử, Triệu Vương, Ngụy Vương ba phái ra, còn có Tề Vương Dương Mãn, Tống Vương Dương Tiệp đều riêng phần mình khai phủ xây nha, có thể lực của mình. Đương nhiên, phái lớn nhất còn lại chính là phái của hoàng đế bệ hạ rồi. Bởi vì uy vọng của hoàng đế không ai sánh bằng, cho nên giữa các phái không dám có bất kỳ hành vi đấu đá nào.”

“Ân, tốt, ta đại khái đã hiểu rõ, thời gian không sai biệt lắm, ta cũng nên xuất phát.” Bàng Tuấn đã đại khái lý giải các thế lực triều đình trước mắt, trong lòng đã có tính toán, lập tức chuẩn bị xuất phát.

Ban đêm, Bàng Tuấn ngồi xe ngựa đi đến phủ Triệu vương, đưa lên thiệp mời, vệ binh Triệu vương nhìn thấy thiệp mời thếp vàng của Triệu vương phủ, lập tức biết vị thiếu niên áo trắng trước mắt này là khách quý của điện hạ, vội vàng cung kính nói với Bàng Tuấn: “Nguyên lai là khách quý của điện hạ Lưu công tử, điện hạ đã phân phó tại hạ ở đây chờ, Lưu công tử mời vào.”

Không thể không nói, một trong những người con được hoàng đế xem trọng có khác, vô luận là hoàng đế hay là mẹ đẻ Nam quý phi đều có thể nói sủng ái có thừa đối với Triệu vương Dương Thịnh. Vương phủ tuyên chỉ cũng là khu vực vĩ đại khó được trong kinh thành, trong vương phủ, dù là trang trí hay là tài liệu phòng ốc, đều là tài liệu kiến trúc tốt nhất. Toàn bộ Triệu vương phủ ngoài ung dung hoa quý còn mang theo một cỗ phong cách uyển chuyển hàm xúc của Giang Nam Lâm Viên, phù hợp nguyên quán của mẹ đẻ Triệu vương Nam quý phi, Giang Nam Chiết Châu.

Được thị vệ dẫn đường, Bàng Tuấn đi đến một chỗ đại sảnh. Ở giữa đại sảnh bày ra một cái bàn tròn, trên bàn bày ra một mâm lớn các loại món ngon, một vò rượu vừa được mở nút, là danh tửu thượng hạng Long Diên Tương. Một tên trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh đang ngồi ở chủ vị, hắn nhìn thấy Bàng Tuấn, một bộ cao hứng đi lên trước nói với Bàng Tuấn: “Như vậy đây là Lưu công tử rồi, tiểu vương ngưỡng mộ đã lâu.”

“Triệu vương điện hạ coi trọng thảo dân như thế, thảo dân thụ sủng nhược khinh.” Bàng Tuấn một bộ kính cẩn trả lời.

“Không cần đa lễ, võ cử đại bỉ ngày đó cô cũng có đi nhìn xem, kỹ xảo đối địch của Lưu công tử thật có thể nói xem thế là đủ, không thể tưởng được Lưu công tử còn có tài trên học vấn, lần văn cử này còn đậu tiến sĩ vòng một, có vẻ Đại Tấn ta lại xuất hiện một vị [Thiên Sách Tú sĩ] rồi.” Dương Thịnh cao hứng nói.

“Thiên Sách Tú sĩ” chính là năm đó đồng thời đỗ văn cử Trạng Nguyên, võ cử Thám Hoa Bàng Vân. Sau khi lập được công lao hãn mã lại giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, lưu lại một truyền kỳ làm người ta kính sợ, đáng tiếc tráng niên mất sớm.

Trong nháy mắt sắc mặt Bàng Tuấn lộ ra chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục lại, khiêm tốn nói: “Thiên Sách Tú sĩ Bàng tiên sinh chính là hình mẫu trong đời ta, tại hạ thúc ngựa cũng đuổi không kịp, điện hạ cũng không cần gọi tại hạ Lưu công tử, điện hạ gọi ta Tử Nghiệp là đủ.”

“Ha ha, Tử Nghiệp, đến đến, ngồi xuống đã, từ ngày đó nhìn đến biểu hiện kinh diễm của Tử Nghiệp, cô lập tức muốn trò chuyện với Tử Nghiệp rồi, nhưng bất đắc dĩ Tử Nghiệp lại bị thương. Nhưng mà, vị cô nương mang Tử Nghiệp rời đi kia, Tử Nghiệp có biết là ai?” Dương Thịnh thăm dò Bàng Tuấn.

Bàng Tuấn ung dung cười nói: “Tử Nghiệp biết, đó là Yêu Nguyệt quận chúa điện hạ, lúc trước nàng cùng tại hạ nhân duyên kết giao ở chợ phía Tây.”

“Nga, vậy là tốt rồi, ai nha, vị Nguyệt Nhi đường muội kia của ta, từ nhỏ không chỉ có hoàng thúc cưng chiều nàng, ngay cả phụ hoàng của cô cùng với Hoàng hậu nương nương đều sủng ái nàng vạn phần. Mấy tên đường ca này a, cũng không dám đi chọc nàng, sợ chọc giận tiểu cô nãi nãi kia, ha ha, hôm đó cô nhìn thấy Nguyệt Nhi mang ngươi đi rồi, cho nên cũng không tiến tới hỗ trợ.”

“Ha ha, Yêu Nguyệt quận chúa ngây thơ rực rỡ, tập ngàn vạn sủng ái ở một thân, nàng cũng rất ít bằng hữu, Tử Nghiệp cũng là ngẫu nhiên mới trở thành bằng hữu của nàng, nàng mới để bụng ta như thế.” Bàng Tuấn cũng chỉ nói sơ lược, nếu để cho Triệu vương biết, thật ra mình thường xuyên đùa bỡn thân thể mềm mại của Dương Nguyệt, chỉ sợ sẽ nghiêng trời lệch đát rồi.

“Tử Nghiệp không cần để ý, Nguyệt Nhi xác thực từ nhỏ không có bằng hữu nào, Tử Nghiệp cũng là nhân trung long phượng, cô tin tưởng Tử Nghiệp sẽ là bạn tốt của Nguyệt Nhi, cô mời ngươi một ly!” Lúc này, Dương Thịnh giơ một ly Long Diên Tương lên, mời rượu Bàng Tuấn, Bàng Tuấn vội vàng hoàn lễ, hai người bắt đầu dùng cơm.

Qua ba lần rượu, đồ ăn quá ngũ vị, không biết là thật hay giả, Dương Thịnh dần dần có hơi chút men say, hắn đột nhiên đứng lên, nói với Bàng Tuấn: “Tử Nghiệp, cô từng phái người tới nói cho ngươi, có một phần lễ vật đặc biệt muốn tặng ngươi, ngươi có nhớ hay không?”

Bàng Tuấn chắp tay nói: “Tử Nghiệp một tên bình dân, đảm đương không nổi điện hạ tiêu phí như thế.”

Dương Thịnh khoát khoát tay nói: “Không phung phí, ngươi theo ta.” Nói, cũng không để ý Bàng Tuấn có đáp ứng hay không, xoay người liền rời khỏi tiệc, Bàng Tuấn nhíu nhíu mày, cũng chỉ đành đi theo.

Đến trước mặt một gian phòng, Dương Thịnh nghiêm sắc nói: “Tử Nghiệp, ngươi cũng biết vì sao hôm nay cô thỉnh ngươi tới đây, ngươi biết cô coi trọng ngươi cỡ nào không? Lễ vật cô tặng ngươi liền ở bên trong, hy vọng sau khi ngươi thu được phần lễ vật này xong có thể cho cô một câu trả lời thuyết phục.”

Bàng Tuấn đang muốn cự tuyệt, bỗng nhiên cảm giác được mùi nguy hiểm, nếu không ngoài suy đoán, đó chính là thủ hạ của Triệu vương. Nếu một chọi một, khả năng bọn hắn không phải đối thủ của mình, khí tức nguy hiểm không chỉ một cổ, nếu như mình có cái gì để hắn không hài lòng, nhẹ thì chính là đắc tội một vị hoàng tử, nặng thì có khả năng đương trường bị bắt giữ, lại để lại nhược điểm gì. Vị hoàng tử này, chỉ sợ không khiêm tốn dễ gần như vẻ ngoài.

Vì thế Bàng Tuấn lại thi lễ với Dương Thịnh một cái nói: “Nếu điện hạ đượm tình như thế, vậy Tử Nghiệp từ chối thì bất kính.”

Dương Thịnh một thủ thế “thỉnh”, Bàng Tuấn lập tức đi vào trong căn phòng. Hoàn cảnh trong phòng thanh u, trang trí cổ điển tươi mát. Trong gian phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, đó là một loại mùi thơm cơ thể chỉ có ở trên người nữ tính thành thục! Trong gian phòng bị một đạo màn che ngăn lại, sau màn che là một thân ảnh yểu điệu.

Lúc này Bàng Tuấn thầm nghĩ: Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, cái gọi là lễ vật đặc biệt của Dương Thịnh, chính là một mỹ nữ a, chẳng qua, đây là mỹ nữ loại nào đây?

Bàng Tuấn mang theo lòng hiếu kỳ đi lên trước, hành lễ với nữ tử trong màn che nói: “Cô nương ngươi mạnh khỏe, tại hạ Tần Châu Lưu Tuấn có lễ.”

Sau đó một cái âm thanh ngọt ngấy vang lên: “Lưu Tuấn, ngươi vào đi.” Âm thanh có chút quen thuộc, nhưng mà Bàng Tuấn cũng không nhớ ra là ai.

“Cô nương có ý, Lưu Tuấn tự nhiên tuân theo.” Nói xong, hắn tiến lên trước một bước, xốc màn che lên, nhìn tới người bên trong…

Bạn đang đọc Nghịch Luân Hoàng Giả (Dịch) của sky08
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gioanyeuai90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.