Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Sở

Tiểu thuyết gốc · 2119 chữ

Mở cửa sổ, vọng vào trong tai là âm thanh của phố phường, của sự bận rộn, của những hối hả và của cả những nỗi lo mưu sinh, Tô Sở vươn vai ngáp một tiếng dài, lắc lắc mái tóc rối tung sau giấc ngủ đêm qua. Lại bắt đầu một ngày mới, lại phải đi làm, cô ngồi thừ, ngao ngán 2s, sau đó nhanh như chớp lao vào phòng tắm chuẩn bị biến hình thành một nhân viên công sở chuẩn mực, dùng mục tiêu cả đời là kiếm tiền , kiếm tiền và kiếm tiền để kéo tâm trạng của bản thân lên. Cũng đúng, chỉ cần liên quan đến tiền mọi vấn đề đều có thế giải quyết. Hơn nữa bây giờ đã là cuối năm, lại sắp đến kỳ nghỉ tết, hi vọng về một khoản bonus rủng rỉnh khiến Tô Sở tự mỉm cười ngốc nghếch. Cô đã nghĩ ra trong đầu một nghìn lẻ một kịch bản về quê đón tết năm nay, sẽ vui lắm đây, sắp được gặp bố mẹ, anh em, họ hàng, được trở về nơi gọi là gia đình, nơi chỉ cần nghĩ đến thôi đã đủ thấy ngọt ngào và ấm áp. Cô nhớ những món ăn ngày mùa đông mẹ nấu, nhớ những khoảnh khắc đại gia đình quây quần bên nhau cùng đón tất niên, vừa ăn uống, vừa trò chuyện, hương khói bếp lẩu như quanh quẩn đâu đây, cái mùi cay nồng của hồi quế, điểm xuyết thêm chút màu xanh non mơn mởn của rau củ tươi ngon, và mấy đứa trẻ bọn cô sẽ tranh nhau miếng lạp sườn béo ngậy hay miếng nấm mềm ngọt ngấm đấm vị cay the đậm đà. Thật hài hước, những thứ đó bình thường có khi cô còn chả hứng thú, thế nhưng ở một không gian khác, việc anh em chí chóe nhau lại khiến hương vị bữa cơm thật khác biệt và đầy nhung nhớ.

Đó là trong tưởng tượng thôi, quay trở lại thực tại, Tô Sở ăn vội mấy lát bánh mỳ còn sẵn trong tủ lạnh hôm qua, trang điểm nhẹ nhàng, thay một bộ váy hoa dài nền nã, sau đó nhanh chân rảo bước đến bến xe. Kể từ lúc thức giấc, điện thoại cô vẫn luôn không ngừng vang lên âm báo của tin nhắn, một ngày đầy sóng gió…

- “ Làm gì mà bức người quá đáng vậy, còn chưa chính thức vào giờ hành chính đó, bà đây còn muốn yêu đương, muốn tìm bạn trai. Suốt ngày bắt tăng ca đến 8,9h tối, chả nhẽ sợ tôi chưa đủ ế hay sao. Nhỡ đâu đến năm 30 tuổi mà tôi còn chưa kết hôn thì công ty các người có chịu trách nhiệm không, có đưa đến một đại soái ca bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp hay không mà lúc nào cũng bắt nhân viên phải tự giác cống hiến thời gian thanh xuân tươi đẹp nhất bên đống giấy tờ kinh khủng kia” – Tô Sở ngồi trên xe bus, vừa xem tin nhắn trong nhóm vừa thầm mắng người.

Vốn dĩ bản thân Tô Sở cũng tự nhận thức được về mặt nhan sắc, thật không muốn đánh giá. Tất nhiên cô cũng không phải xấu xí ma chê quỷ hờn gì nhưng vẻ ngoài thực sự không có gì ưu tú, không ưu tú thực ra vẫn còn là đề cao, với gương mặt này, thân hình này, chỉ gọi là vừa kịp chạy qua khu vực 5 điểm một chút. Huhu, cô cũng muốn sinh ra đã là môt mỹ nhân phong tình vạn chủng, mê lực tuôn trào, body ngút ngàn, muốn ngây thơ có ngây thơ, khi cần câu dẫn lại sexy tột cùng lắm chứ, nhưng đâu phải muốn là được đâu. Vốn tự có đã có hạn nên tất yếu phải nâng cao lượng tư bản trong người thôi (kiếm tiền nhiều). Cô mà xinh đẹp được như thế thì còn cần phải ngày ngày dính mông với đống sổ sách, chứng từ kế toán nhạt nhẽo kia sao, lúc đó có mà rùa vàng xếp hàng cho cô chọn đếm cũng không xuể ý chứ, Hahhaa.

Đúng là cái gì cũng không giỏi, não còn có những suy nghĩ không hề bình thường như thế, chả trách đã bước sang tuổi 24 mà Tô Sở vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai. Ngày ngày nghe Tiểu Trương đồng nghiệp kêu ca giận dỗi với người yêu, còn Tiểu Hoa thì khóc lóc khi nhắc tới người yêu cũ, Tô Sở chỉ dám thở dài trong lòng: “ Tôi đến cơ hội thất tình còn chưa có đây, các người còn đòi hỏi gì nữa, haizzzz”. Gì mà chắc chắn bên cạnh sẽ có một ai đó yêu thầm bạn, luôn quan tâm đến bạn, chỉ là họ không thể hiện cho bạn thấy hoặc chính bạn chưa đủ sâu sắc để nhìn thấy người ấy trong vô vàn biển người mênh mông. Tất cả đều là lừa dối, hoặc người sáng tác ra câu nói đó đã loại trừ đối tượng là cô, gì mà không đủ tinh ý, mắt cô còn chưa đủ sáng chưa đủ rõ ràng xuyên thấu hay sao, đến một chàng trai ngoài gia đình để nhắn tin còn chưa có, nói gì đến việc thả thính hay tán tỉnh chứ. Tình cảnh bây giờ của Tô Sở là không ai yêu và cũng chẳng yêu ai. Điều an ủi duy nhất cho tấm thân sắp-già này chính là ít ra cô còn chen chân vào được một công ty lớn trong giới tài chính – Hòa Thịnh, dù chức vụ chỉ là một nhân viên nhỏ bé phòng Trợ lý. Nhưng thế có sao đâu, Tô Sở đôi khi trong một số trường hợp lại lạc quan bất ngờ, cô luôn tự nói với bản thân muốn đi lên cao ai mà chưa từng là một người vô danh chứ. Riêng việc là nhân viên Hòa Thịnh, nói không phải kiêu chứ chỉ cần cô nói ra, khối người phải thèm muốn, nhất là trong mấy dịp gặp mặt họp lớp, cái danh này đã giúp cô đánh bay vẻ đắc ý của đám con gái chuyên tọc mạch nói móc giả tạo từ đỉnh đầu đến gót chân. Không phục thì có sao, sự thật là cô đã được tuyển rồi, nghĩ đến là Tô Sở lại muốn dốc ruột gan cảm tạ trời đất, chắc may mắn của cả đời cô đã dồn hết vào việc gánh vác cô qua vòng phỏng vấn của Hòa Thịnh quá. Vì sao ư? Bởi xét đến năng lực, Tô Sở cũng không kém, nhưng với một môi trường hàng đầu như Hòa Thịnh, cô chỉ là con cá nhỏ trong đại dương bao la, không chỉ vì khối lượng công việc khổng lồ phải xử lý hàng ngày mà còn vì những vị lãnh đạo đứng đầu công ty đều là tinh anh trong giới, lớn tuổi thì kinh nghiệm lão làng, còn trẻ tuổi lại phong độ hơn người, tầm nhìn xa vạn dặm, tư duy sắc bén, mỗi quyết định đưa ra đều là ngoạn mục. Sống trong môi trường như thế, không muốn nâng cao bản thân cũng khó, tất nhiên những vị cao tầng kia Tô Sở cũng chẳng bao giờ có cơ hội tiếp xúc học hỏi, nhưng cần gì nhìn xa, nhìn ngay trước mặt, trong phòng Trợ lý nho nhỏ của cô cũng đều là năng lực hơn người rồi, tất nhiên bao gồm cả vẻ bề ngoài nha. Sắc đẹp cũng là một loại năng lực mà, người sinh ra đã đẹp thì là thiên tài, người trải qua thời gian rèn luyện nâng cấp bản thân trở nên đẹp thì là học sinh chăm chỉ ưu tú, dùng ý chí của bản thân để bù đắp cho phần trăm thiên tài thiếu sót. Hơn nữa nhìn đẹp cũng có biết bao là lợi ích, ví dụ như có làm sai hợp đồng thì sếp cũng không nỡ mắng lớn tiếng, đi gặp khách hàng thì khả năng thành công cũng phải 99%. Nhưng vô tình thay tất cả những sự ưu tú đó lại khiến cho Tô Sở trở lên khác biệt nổi bật, nổi bật vì sự bình thường của mình. So về vẻ ngoài, cô nhất định không thể nào so được với đám chân dài đến nách, da mịn như không thấy lỗ chân lông kia được. So về chuyên môn tuy có hơi tự ti nhưng ít ra với sự nỗ lực không biết mệt mỏi thời gian qua cô cũng đủ gọi là có chút khấm khá hơn, mặc dù không ưu tú xuất sắc nhưng với những hạng mục quan trọng trưởng phòng vẫn sẽ ưu ái cô hơn một chút so với đội mỹ nhân kia.

An tọa vào bàn làm việc không lâu, Tiểu Hoa đã đun sát ghế đến bên cạnh Tô Sở, nói bằng một tông giọng đầy cảnh giác:

- Sáng nay đến cậu có để ý sắc mặt trưởng phòng hơi khác không, với kinh nghiệm bao năm chinh chiến tớ chắc chắn sắp có một màn gió tanh mưa máu nào đó chuẩn bị giáng xuống đầu phòng chúng ta rồi đây.

- Cậu cũng quá hóng hớt rồi đấy, đến cả trưởng phòng mà cũng dám đoán, không sợ bị điều đi công tác ngoại tỉnh sao. – Tô Sở nói thì nghiêm túc nhưng thực ra trong lòng cũng hơi mơ hồ lo lắng.

- Đó không phải là hóng hớt mà là nghệ thuật quan sát, sáng nay trên đường đi làm tớ có nghe loáng thoáng bên phòng Tài chính đang nói về Dự án đang triển khai với Singapore tình hình không được ổn lắm. Vị trên cao kia phải đích thân đi chuyển bay nửa đêm, tức tốc gặp mặt đối tác trao đổi, họp hành đến mức cơm trưa cũng không ăn khiến mấy nhân vật đi theo muốn nuốt nước bọt cũng không dám nuốt mạnh.

Tiểu Hoa càng nói càng hăng, sau đó quay đầu liếc nhẹ về phía trưởng phòng, cẩn trọng:

- Phía trên có biến, đương nhiên những bộ phần liền kề gần nhất sẽ chịu trận, Phòng Trợ lý chắc chắn sẽ dính đạn, hiểu không ?

Tô Sở cũng nhìn về trưởng phòng, rồi quay lại phía Tiều Hoa, ánh mắt buồn bã, sốt sắng:

- Hic, nắng ấm chưa đến mà gió đông đã về. Còn tăng ca stress nữa chắc tóc trên đầu tớ cũng không thèm mọc nữa mất.

- Còn phải nói, tăng ca thâu đêm, kem mắt hàng hiệu cũng không cứu được quầng thâm gấu trúc của chúng ta, còn chưa kể tinh thần uể oải, da dẻ nhăn nheo, nếp nhăn lộ rõ, nghĩ thôi cũng đủ thấy rùng mình – Tiểu Hoa phụ họa kèm một biểu cảm như sắp khóc.

Đúng là với phụ nữ không gì đáng sợ hơn việc tuổi không ngừng tăng mà nhan sắc ngày càng giảm, đến một mỹ nhân như Tiểu Hoa còn sốt vó như kia thì cô còn buồn rầu đến mức nào.

- Không được rồi, tớ phải nhắn tin cho bạn trai hảo hảo chuẩn bị trước tránh đến lúc tăng ca mặt cũng không ngẩn lên nổi. Cậu nói xem, mỹ phẩm nên mua loại nào tốt, thực phẩm chức năng cũng phải bổ sung thêm đúng không, à bữa tối cũng phải thay đổi để tăng dinh dưỡng nữa.

Mặc kệ Tô Sở ngồi thừ với bộ mặt như nhịn tiểu 5 tiếng, Tiểu Hoa bắt đầu nũng nịu với người yêu qua điện thoại. Không phải hôm qua mới nói là đã chia tay rồi sao, còn gọi là người yêu cũ nữa, sao bây giờ đã lại ngọt ngào như mật rồi thế này. Là thế giới này quá khác biệt hay là do Tô Sở đây khác việt vậy, Tô Sở khóc trong lòng nhiều chút….

Cô cũng muốn có một anh người yêu để giận dỗi, để làm nũng, để đưa ra những yêu cầu trẻ con vô lý, được chăm sóc cưng chiểu như công chúa mà. Rốt cuộc anh ta khi nào mới xuất hiện vậy, khi cần thì không có mặt, đằng nào rồi cũng sẽ bị cô mê hoặc, xuất hiện sớm chút không được sao ??? – nội tâm Tô Sở gào khóc không can tâm.

Bạn đang đọc Ngày Vương Nắng sáng tác bởi TieuNhiCa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuNhiCa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.