Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Sâm là cái tên mà loại cái như mày có thể gọi sao

Phiên bản Dịch · 2175 chữ

Chương 84: Anh Sâm là cái tên mà loại cái như mày có thể gọi sao

“Anh Sâm, không nên thế. Thừa tiền cũng không thể tùy hứng vậy được.”

Ngồi bên cạnh gã đàn ông đó là một người phụ nữ xinh đẹp, từng gặp Tô Y Tình ở biệt thự Bạch Vân của nhà họ Vưu và bắt gặp cô được Trần Dục Sâm bế ra ngoài. Nghĩ thân phận Tô Y Tình tầm thường, cô ta cố tỏ ra khôi hài, làm bộ đánh gã đàn ông kia một cái, cười duyên: “Ai dà, còn có mặt mũi nói anh Sâm. Chẳng phải lúc nãy anh gần như dán mắt vào ngực cô Tô đó sao? Cũng chỉ có anh Sâm mới có thể ngồi yên không động lòng, đổi lại là các người, sợ là sẽ xử cô Tô ngay tại chỗ ấy chứ.”

Cô ta vừa dứt lời, xung quanh bỗng im bặt.

Tô Y Tình thoáng ngây người, xong lập tức lấy lại vẻ tự nhiên. Thậm chí, cô còn mỉm cười với cô ta, trong lòng có phần cảm ơn cô ta. Cô đang có ý định thăm dò thái độ của Trần Dục Sâm đối với mình trước mặt mọi người, không ngờ đã có cô gái kia ra tay giúp đỡ.

Không uổng công cô tự tát mình rồi làm bộ dạng đáng thương cho hắn xem.

Nhờ ơn Trời, sắc mặt Trần Dục Sâm liền u ám như cô mong muốn, ngón tay thong dong lật bài, tiếng lá bài đập xuống mặt bàn làm bằng ngà voi khẽ kêu chan chát, khiến mọi người thoáng run rẩy.

Hắn ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng hỏi: “Cô vừa gọi tôi là gì?”

Cô ả kia không ngốc, thấy bầu không khí bất thường xung quanh, sớm hiểu mình đã gây chuyện, sợ hãi không dám lên tiếng. Giờ nghe Trần Dục Sâm hỏi vậy, cô ta không dám không trả lời, đành lập cập đáp: “Anh Sâm.”

Trần Dục Sâm khẽ nhếch môi, chưa vội lên tiếng, gã đàn ông dẫn theo cô ả đã giơ tay đánh cho cô ta một cái ngã sấp xuống đất, mắng: “Anh Sâm là người mà loại gái như mày có thể gọi được sao?”

Cô ta lập tức hoảng hốt, sợ hãi không dám khóc, không dám cãi.

Trần Dục Sâm không nói gì, hắn chỉ nhíu mày mất kiên nhẫn. Gã đàn ông đeo kính hết nhìn hắn rồi nhìn Tô Y Tình, lúc này mới ra mặt giải hòa, khuyên gã đàn ông kia: “Thôi đi, tức cô ta làm gì, không thích thì bảo cô ta cuốn xéo.”

“Cút!” Gã đàn ông kia tiện mồm mắng theo.

Cô ả kia lau nước mắt đi ra, Đại Ngu và gã đàn ông đeo kính kẻ xướng người họa lảm nhảm thêm mấy câu mới khiến bầu không khí sôi động trở lại. Sắc mặt Trần Dục Sâm hơi dãn ra, một tay giữ Tô Y Tình đặt trên đùi, lơ đãng đánh bài. Cô ngồi trên cao, bộ ngực vừa vặn ngay trước tầm mắt hắn, chỉ cần hắn hơi cúi đầu là có thể cắn một phát.

Tô Y Tình gần như không nhận ra, mặc dù không còn vươn người rút bài nhưng thi thoảng vẫn đánh bài thay Trần Dục Sâm nên bộ ngực lúc ẩn lúc hiện, mấy lần suýt chút nữa dán sát mặt hắn. Không hiểu sao, Trần Dục Sâm bỗng cảm thấy mất kiên nhẫn, mặt mày cũng dần trở nên thâm trầm. Một lát sau, hắn bỗng kéo cô thấp xuống, ghé tai hỏi nhỏ: “Có phải tôi chơi em luôn ở đây mới khiến em thỏa mãn không hả?”

Tô Y Tình lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng nhướng mày, sau đó bắt chước dáng dấp của hắn, ghé miệng sát tai hắn, thấp giọng đáp lại: “Đồ dâm tà.” Nói xong, cô khoát tay khỏi hắn, đứng dậy ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, tùy tiện nhặt cuốn tạp chí lên xem.Trần Dục Sâm quan sát Tô Y Tình, thấy cô không nhìn lại, hắn đành thu hồi ánh mắt, rầu rĩ đánh bài.

Đại Ngu thấy vậy cười trộm, đánh xong hai vòng liền giở trò bỏ chạy: “Không xong rồi, không xong rồi, tôi thực sự phải đi đây, tôi có hẹn với một cô em, theo đuổi mất nửa năm mới có cơ hội, để lỡ là phải nhảy sông mất.”

Mọi người đâu chịu tin, nhất là gã đàn ông ra tay đánh cô ả vừa cút ra ngoài kia, sống chết không chịu thả gã đi: “Không được! Vừa thắng đã nghĩ đến chạy, thiên hạ không còn đạo lý gì nữa. Vả lại, trọng sắc khinh bạn là điều tối kỵ trong giang hồ.”

Đại Ngu làm mặt khó xử, nhìn Trần Dục Sâm, đau khổ hỏi: “Anh Sâm, anh nói xem, không lẽ anh thật sự nhẫn tâm nhìn anh em mình mất vợ?”

Trần Dục Sâm cười cười, thản nhiên đáp: “Biến đi!”

Đại Ngu vội ôm tay hắn, khen: “Anh Sâm, anh thật sáng suốt.”

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi.” Sau khi Đại Ngu rời đi, Trần Dục Sâm dập bài, nhướn mày ra lệnh.

Đám anh em của hắn lập tức hiểu ý, tìm hết cớ này tới cớ nọ để rời đi, bỗng chốc trong căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Kẻ tên Bính có trong đám người ban nãy không?” Sau khi đám người tời đi, Tô Y Tình mới mở miệng hỏi một câu.

“Chuyện gì?”

“Chẳng qua là trước kia lúc anh bắt tôi tới chỗ này, anh đã sai gã ở lại canh trừng không cho tôi chạy ra đúng không, hắn đang cầm điện thoại của tôi, tôi muốn lấy lại.”

Tô Y Tình đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia, không hiểu vì sao Trần Dục Sâm bỗng nhiên cảm thấy chột dạ. Hắn có ý lẩn tránh ánh mắt cô: “Còn nhớ gã đeo kính ban nãy không, gã tên là Bính.”

“Vậy được, ngày mai bảo hắn ta tới gặp tôi, tôi muốn lấy lại điện thoại, cũng muốn giải quyết chút chuyện với gã.”

Giọng điệu của cô vẫn bình thản, Trần Dục Sâm cẩn thận quan sát gương mặt cô, thấy cô có vẻ thật sự không để tâm tới chuyện này, bấy giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

“Được, ngày mai tôi sẽ bảo gã tới tìm em.”

Nhưng gương mặt cô vẫn cau có như cũ.

Nhìn biểu cảm như vậy của cô, Trần Dục Sâm bất giác bật cười, hắn giơ tay ném lá bài rơi xuống cuốn tạp chí của Tô Y Tình. Hắn hỏi cô: “Hôm nay em nổi điên gì vậy?” Nói xong, hắn giương một tay ném nốt lá bài kia, ngồi ngả ngớn trước mặt cô. Hắn nhấc cằm cô lên, giọng mỉa mai: “Sao? Vừa lên làm bạn gái đã muốn lập uy trước mặt kẻ khác hả?”

Bấy giờ Tô Y Tình mới buông cuốn tạp chí, bình tĩnh nhìn hắn, đáp: “Quan mới nhậm chức thiêu ba ngọn lửa(*), không làm lúc anh còn có hứng, thì làm lúc nào? Ít nhất việc làm được hiện tại không phải là mấy trò không quang minh chính đại để sau này bọn họ mang đi nói lung tung.”

(*): Ý nói là quan viên mới nhận chức, ban đầu có chút quyền hành, trước tiên phải thực hiện hai, ba việc có ích cho dân chúng. Sau này có làm được chuyện tốt cho dân chúng hay không thì không biết, nhưng cứ cho dân chúng thấy được lợi ích trước đã.

Trần Dục Sâm nghe vậy cười khẽ, khen ngợi: “Em rất ngay thẳng.”

“Không hẳn, chỉ là so với anh thì tôi trong bụng nghĩ thế nào ngoài miệng nói thế nấy thôi.” Cô cười khẩy, tiếp tục: “Không như anh, rõ ràng khó chịu chuyện đám đàn em dòm ngực tôi, muốn cô em kia gặp rắc rối nhưng vẫn tỏ vẻ ‘cô gọi tôi là gì?’. Lúc nói vậy anh không cảm thấy mình nực cười sao? Làm thế thì hai chữ ‘anh Sâm’ tôn quý hơn sao? Cách xưng hô giống phường lưu manh, người bình thường có thể gọi được ư?”

Từng câu từng chữ nghe thật chua cay, ngay cả khi mối quan hệ giữa hai người tồi tệ nhất, cô cũng hiếm khi tỏ ra công kích như vậy.

Trần Dục Sâm vừa tức giận vừa kinh ngạc, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Y Tình, trong lòng lại thêm vài phần không đành lòng. Hắn hơi nheo mắt, kìm nén cơn nóng, lạnh giọng hỏi cô: “’Hôm nay ăn phải thuốc à? Tôi nói một câu, em liền cãi trả một câu.”

Tô Y Tình dường như cũng nhận ra sự khác thường của mình. Cô mím môi, một lát sau mới trả lời: “Trong lòng bức bối khó chịu, anh đừng để tâm.”

Trần Dục Sâm vẫn nhíu mày nhìn cô, hỏi: “Chuyện gì?”

Cô không đáp, mím môi chặt hơn, sắc mặt thêm trắng bệch, tay vô thức che bụng dưới, ngước mắt nhìn hắn, tức giận hỏi: “Có gì hay mà nhìn? Chưa thấy phụ nữ đau bụng kinh bao giờ à?”

Trần Dục Sâm thoáng sửng sốt, mãi sau mới hiểu, sắc mặt tỏ vẻ bất lực: “Bảo sao nổi điên.” Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, thở dài: “Khó chịu thì ở nhà, đến đây làm loạn gì chứ?” Tô Y Tình để mặc hắn, đứng dậy tìm nước. Trong phòng khắp nơi đều là rượu, vất vả lắm mới tìm thấy một chai nước lọc nhưng vặn mãi không mở được nắp. Nhìn điệu bộ nghiến răng của cô, hắn bật cười, đứng dậy lấy chai nước từ tay cô, mở xong trả lại, giọng điệu trêu chọc: “Kỹ năng của em chỉ đến thế thôi à?”

Cô cảm ơn theo thói quen, không uống ngay mà đặt chai nước xuống bàn trà, lấy túi tìm đồ. Hắn không để tâm, ngồi xuống chiếc sô pha bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, có phần mất hứng: “Chẳng phải ban ngày vẫn bình thường đó ư? Em quả là biết chọn đúng thời điểm.”

Tô Y Tình vừa tách viên thuốc ra khỏi vỉ, nghe vậy liền dừng tay, ném luôn viên thuốc lên người Trần Dục Sâm.

Hắn sững sờ, sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn cô: “Tô Y Tình, già mồm cũng phải có giới hạn. Tôi chịu dỗ dành em là do tâm trạng tôi đang tốt. Đừng được đằng chân lên đằng đầu, không biết mình họ gì như thế.”

Vành mắt cô đỏ ửng, cánh môi thoáng run, giận dữ trả lời: “Trần Dục Sâm, anh cho rằng tôi già mồm cãi cố sao? Dỗ dành tôi? Tôi thật sự cảm ơn sự dỗ dành này của anh đấy.”

Hắn nghe không hiểu, lông mày hơi cau lại, nhặt viên thuốc rơi bên cạnh lên, thấy đó là thuốc giảm đau, sắc mặt lập tức dãn ra: “Tô Y Tình, em nói lý lẽ chút đi. Em đau bụng kinh đâu phải do tôi đánh?”

Cơ thể Tô Y Tình run rẩy, nhếch môi im lặng, cho tới khi hắn hỏi lại, cô mới ngước nhìn hắn, vành mắt ngấn nước: “Trần Dục Sâm, anh là đàn ông, cho tới bây giờ chỉ biết quan tâm đến thú vui của bản thân. Anh có biết mấy tháng qua đã bao lần tôi uống thuốc tránh thai khẩn cấp không hả? Anh có biết mỗi năm được uống tối đa bao nhiêu không hả? Bảo tôi biết chọn thời điểm ư? Chu kỳ sinh lý của tôi từ lâu đã là một mớ hỗn độn, anh bảo tôi chọn phải thế nào đây?”

Đúng là Trần Dục Sâm không biết mấy chuyện ấy. Thân là đàn ông, hắn vốn không lưu tâm mấy việc đó. Hơn nữa, đối với những phụ nữ khác hắn đều áp dụng biện pháp phòng hộ, duy chỉ có cô là khác. Lúc bắt đầu là vì làm nhục, càng về sau, hắn càng thêm mê luyến cảm giác quan hệ hòa hợp không gò bó, quan trọng hơn nữa chính là hắn muốn cô sinh con cho hắn. Trần Dục Sâm trầm mặc nhìn cô.

Mặc dù sau này hắn có sử dụng bao trong những lần quan hệ, nhưng số lần rất ít, đếm trên đầu ngón tay.

Dường như Tô Y Tình cảm thấy quá xấu hổ, nói nửa chừng liền dừng lại. Cô cúi đầu, mỉm cười tự nhủ: “Nhưng tương lai sẽ ổn cả thôi. Cha mẹ tôi không có ở đây, đừng nói uống thuốc tránh thai, ngay cả đến bệnh viện thắt ống dẫn trứng cũng không có ai quản.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.