Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu có chết thì cả hai cùng chết

Phiên bản Dịch · 2121 chữ

Chương 80: Nếu có chết thì cả hai cùng chết

Lễ tang của Tô Hoài được định vào ba ngày sau.

Tô Y Tình vốn không muốn cho Trần Dục Sâm theo, nhưng hắn đã muốn đi, thì ai mà cản cho nổi. Cô không cản được hắn, đành mặc kệ để hắn đi theo mình.

Bởi vì nhà họ Tô từng lụi tàn, cho nên đám tang cũng không có quá nhiều người. Đinh Hồng và Tô Sính cũng không thích đứa con gái Tô Hoài này, vì thế cũng chẳng thấy tỏ ra đau lòng gì. Cậu em trai Tô Chu kia lại càng không phải nói, tới dự lễ tang của chị gái đã là nể mặt lắm rồi.

Chỉ có điều Tô Sính và Đinh Hồng đều không ngờ tới, đứa cháu gái Tô Y Tình này trở về dự đám tang, lại còn dẫn theo một người đàn ông rất điển trai. Đinh Hồng có lẽ không biết, nhưng Tô Sính thì biết rất rõ ràng, người đàn ông đi bên cạnh cô có lẽ chính là Trần Dục Sâm danh chấn ở thành phố A.

Ông ta là người thông minh, cảm thấy thái độ của hắn đối với Tô Y Tình không được bình thường, cho nên cũng không dám coi nhẹ đứa cháu này nữa. Cố nặn ra vài giọt nước mắt, đi về phía bọn họ.

“Mộ Hi, cháu về rồi à…”

Tô Y Tình gật đầu vâng một tiếng.

“Con bé bị tai nạn, không qua khỏi. Tài xế đã bỏ chạy rồi… Ôi…” Ông ta làm như vô tình liếc thấy Trần Dục Sâm ở bên cạnh cô, giật mình lên tiếng: “Đây là… Vị đây là…”

Tô Y Tình lười nói chuyện, rõ ràng Tô Sính biết đó là ai, nhưng lại vẫn giả bộ làm như không biết.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của Tô Hoài trên tấm bia đá, lòng cô cảm thấy khó chịu. Cô chợt nhớ tới lời con bé nói hôm đó:

“Chị Mộ Hi, em có một thứ… Muốn đưa cho chị… Em để nó trong đống đồ linh tinh ở nhà…”

Rốt cuộc là Tô Hoài muốn đưa cho cô thứ gì?

Tô Y Tình có linh cảm, đống đồ đó nhất định sẽ giúp ích cho cô. Chỉ là cô có tò mò nhưng cũng không ngu tới mức hỏi chuyện đó ngay cả chỗ đông người thế này.

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Sính đang đứng nói chuyện vui vẻ với Trần Dục Sâm. Cô xoay người đi về phía đó, đi tới nơi chỉ kịp nghe ông ta nói một câu: “… Mọi việc ngờ ngài Hoắc, ngài nhất định phải tìm ra hung thủ, báo thù cho con gái của tôi!”

Tô Sính nhờ Trần Dục Sâm tìm ra hung thủ hại con gái mình?

Cô có chút muốn cười, lại đi nhờ hung thủ thật sự tìm ra hung thủ khác? Nếu ông ta mà biết người đứng trước mặt chính là hung thủ giết con gái mình sẽ có phản ứng gì nữa.

Tô Y Tình đột nhiên rất chờ mong. Chỉ tiếc Trần Dục Sâm lại giả vờ giả vịt gật đầu đáp ứng: “Được.”

Lễ tang kết thúc, đám người dần dần ra về hết, Tô Y Tình cùng Trần Dục Sâm đi sau cùng, không biết có phải do ảo giác hay không , cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trông rất giống Vưu Tư Kỳ.

Tại sao Vưu Tư Kỳ lại xuất hiện ở chỗ này? Cô ta có liên quan gì tới Tô Hoài?

Xong chưa đợi cô suy nghĩ nhiều hơn, Trần Dục Sâm ở bên cạnh đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô: “Từ Viễn sắp tổ chức đám cưới rồi.”

Tô Y Tình ngẩng đầu lên, nào còn bóng dáng Vưu Tư Kỳ nữa. Bị cắt ngang mạch suy nghĩ nên cô có chút bực bội: “Thì thế nào?”

“Hôm đó em không thể đi cùng tôi.”

“Ờ.” Tô Y Tình cũng không mấy bận tâm, không phải chỉ là đám cưới thôi sao, cô cũng không muốn đi.

“Ngày hôm đó tôi sẽ đi cùng Vưu Tư Kỳ, với tư cách là vị hôn phu của cô ta.”

Cho dù hắn không muốn, cũng không thể làm bẽ mặt hai nhà Hoắc, Vưu. Trước khi giải trừ đính ước, bọn họ vẫn có quan hệ hôn ước với nhau.

“Anh nói với tôi chuyện này làm gì?” Tô Y Tình cảm thấy khó hiểu, hắn muốn đi với ai, còn cần phải hỏi ý kiến của cô sao.

Trong lòng Trần Dục Sâm bực bội: “Tôi nói rằng hôm đó tôi sẽ đi với Vưu Tư Kỳ. Chỉ mình tôi và cô ta!”

Tô Y Tình phát hiện, có phải hắn đang muốn chọc cho cô ghen đúng không?

Cái suy nghĩ này… Cô đúng là bó tay hết cách!

Vì thế cô không để ý tới hắn nữa, đi một mạch lên phía trước, rất nhanh sau đó Trần Dục Sâm đã đuổi kịp.

Hắn vừa muốn mở miệng nói đã bị cô cắt ngang: “Tôi cũng phải đi đám cưới của Mộc Miên.”

“… Tất nhiên là đi một mình.”

Lời muốn nói bị chặn lại ở họng, Trần Dục Sâm ho khan, ậm ờ vài tiếng đáp lại.

Cả hai lại rơi vào bầu không khí trầm mặc đáng xấu hổ. À, tất nhiên là chỉ có mình Trần Dục Sâm xấu hổ, bởi vì trong đầu Tô Y Tình không ngừng xoay chuyển. Cô muốn tìm cách đi gặp cảnh sát Sở Thiệu Nam.

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể im hơi lặng tiếng đi gặp ông ta?

“Đang nghĩ gì vậy?” Trần Dục Sâm nhìn thấy cô ngẩn người ở trên xe, đưa tay kéo cô vào lòng mình, nhẹ nhàng hỏi.

Vốn chỉ là một câu hỏi bâng khua để phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người, nhưng trong lòng Tô Y Tình có tật, cho nên không khỏi giật mình.

“Nghĩ nên mua gì tặng cho Mộc Miên.” Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói dối không hề chớp mắt.

Tất nhiên là Trần Dục Sâm tin tưởng không hề nghi ngờ.

“Đã nghĩ ra được nên mua gì chưa?”

“Vẫn chưa, có lẽ đợi tới lúc vào khu mua sắm nhìn thì mới biết được.” Cô lắc đầu, quả thật vẫn chưa biết nên mua gì cho cậu ấy.

“Vậy thì chúng ta đi.” Trần Dục Sâm thoải mái dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng đưa ra quyết định.

Cô không khỏi ngoảnh mặt lại nhìn: “Đi đâu cơ?”

Nhìn bộ dạng mờ mịt của cô, hắn không kìm nổi hôn một cái lên mặt cô, rồi mới tiếp lời: “Tất nhiên là đi vào siêu thị mua sắm.”

“Mộ Hi, hôm nay tôi muốn ăn cơm em nấu.”

“Tại sao anh biết…” Tôi biết nấu cơm.

Lời còn chưa dứt đã bị hắn cắt ngang: “Tôi từng nhìn thấy ảnh hồi nhỏ của em, em đứng trên ghế, đang dùng muỗng nếm thử canh, rất đáng yêu!”

Tô Y Tình cạn lời.

Ngũ Lương đang lái xe phía trước cũng âm thầm bổ sung vào một câu, sau đó còn cắt tấm ảnh ấy ra, nhét vào quyển sách mà ngài yêu thích nhất, thi thoảng lôi ra ngắm nhìn nữa.

Biết Trần Dục Sâm muốn không gian riêng tư chỉ có hai người, Ngũ Lương tìm lý do về trước. Lần đầu tiên bước vào siêu thị, tuy rằng không biết mình cần phải làm gì, nhưng khả năng học hỏi của Ngài Trần nhà chúng ta vẫn luôn rất mạnh, rất nhanh đã tìm thấy điểm mấu chốt.

Hắn đẩy xe đi theo phía sau cô, chỉ cần những thứ cô liếc qua, không cần biết đó là gì hắn đều nhét vào trong giỏ hàng. Cho nên đi chưa đầy năm mét, giỏ hàng đã đầy ắp, khiến Tô Y Tình nhìn mà hoảng hồn.

Cô khó hiểu: “Anh lấy nhiều đồ như vậy làm gì?”

“Thấy em nhìn nó, cho nên tưởng em cần.”

“…”

“Lần sau không được như vậy nữa, tôi nhìn không có nghĩa là cần, rõ chưa!”

“Ừm.” Giọng điệu hắn vui vẻ.

Có lẽ Tô Y Tình không để ý, cô vô tình nói ra từ ‘sau này’, cũng có nghĩa là hai người bọn họ sẽ có tương lai.

Nhờ ơn Trần Dục Sâm, Tô Y Tình lại phải quay lại thêm một lần để xếp những thứ đó về chỗ cũ. Lúc đi qua khu bán đồ chơi tình dục, Trần Dục Sâm còn cố ý dừng lại rất lâu.

Tô Y Tình vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hắn ném bốn năm hộp bao cao su vào giỏ hàng, nhân viên thu ngân đứng bên cạnh trợn mắt há miệng.

“…”

“Anh lại làm gì nữa vậy?” Tô Y Tình bất lực, vừa xếp lại mấy hộp bao cao su về vị trí cũ, vừa mở miệng hỏi.

Nhưng cô xếp thêm được hộp nào, hắn lại ném một hộp khác xuống giỏ hàng. Cho dù mặt Tô Y Tình có dày hơn nữa cũng không thể nào chịu được ánh mắt mờ ám của mọi người xung quanh. Cô từ bỏ việc khuyên hắn, thay vào đó là đẩy giỏ hàng đi trước.

Quả nhiên Trần Dục Sâm như đuôi chó nhỏ, lẽo đẽo theo sau.

Lúc tính tiền, cô chỉ hận không thể tìm được cái lỗ mà chui vào đó, bởi vì số tiền mua bao cao su còn nhiều hơn cả số tiền mua thức ăn…

Mãi tới tận khi trở về biệt thự, cô vẫn im lặng không nói tiếng nào.

Trần Dục Sâm vẫn kiên trì dỗ dành: “Không phải em nói không muốn mang thai sao, tôi chỉ muốn nghe theo lời em thôi mà.”

“Cút!”

“Tôi vừa nhìn thấy mấy loại mới, chi bằng tối nay chúng ta thử đi.”

“Cút!”

“Tôi còn rất nhiều tư thế, đảm bảo sẽ đưa em lên tới đỉnh cực lạc.”

“Cút!”

Cho dù Trần Dục Sâm có nói gì, Tô Y Tình vẫn chỉ đáp lại một từ ‘cút’. Vậy mà hắn vẫn không tức giận, ngược lại còn cười lớn tiếp tục trêu chọc cô.

Tối hôm đó Tô Y Tình xuống bếp, Lâm Tú không có việc gì làm nên đã về phòng từ sớm. Cả căn bếp rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.

Bát canh cuối cùng được bưng lên, Trần Dục Sâm đã múc ngay một bát uống thử.

Nhìn thấy hành động đó của hắn, Tô Y Tình nổi hứng trêu chọc: “Không sợ tôi hạ độc à?”

Xem bộ dạng của hắn chẳng có chút đề phòng nào, cô cảm thấy tiếc nuối. Nếu khi nãy bỏ thuốc độc vào thì tốt rồi!

Chỉ nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hắn đưa tay kéo Tô Y Tình về phía mình, tiếp đó áp môi xuống. Đưa hết canh từ trong miệng mình qua miệng cô. Nụ hôn nhẹ nhàng như gió xuân khiến cô khẽ run rẩy.

Vị canh ngọt lan ra thấm vào đầu lưỡi, không biết có phải vì ảo giác hay không, Tô Y Tình lại cảm thấy hôm nay cô bỏ hơi nhiều đường vào canh, quá ngọt!

Sau khi môi lưỡi hai người tách ra, bấy giờ Trần Dục Sâm mới rướn môi cười: “Có chết thì chúng ta cùng chết.”

“Ai muốn chết cùng anh, anh tự đi chết đi!” Tô Y Tình vừa thở dốc lấy hơi, vừa bực bội đáp trả.

“Mộ Hi, đường đi Hoàng Tuyền rất cô đơn. Em hãy đi cùng tôi được không?”

Chưa đợi cô đáp lại, hắn đã nói tiếp: “Nếu như có một ngày tôi phải chết, thì tôi nhất định tự tay giết em trước. Hai chúng ta sẽ cùng nhau đi đầu thai, kiếp sau lại sẽ là một đôi uyên ương liền cành.”

Tô Y Tình khẽ rùng mình, lời của hắn quá u ám, cô không nhịn được cảm thấy sợ hãi.

Thật ra trong thâm tâm Tô Y Tình vẫn luôn rất sợ hắn, bởi lẽ những việc hắn gây ra cho cô đã trở thành vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa. Bên ngoài cô tự tạo ra cho mình một vỏ bọc cứng cáp, nhưng sợ hãi hắn đã trở thành một bản năng, cho dù có khắc chế cỡnào cũng không được.

“Mộ Hi, em đang sợ tôi ư?”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.