Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nếu đau, nhớ cho tôi biết

Phiên bản Dịch · 2215 chữ

Chương 72: Nếu đau, nhớ cho tôi biết

Trần Dục Sâm dừng chân ở Nhật Bản đã hơn một tháng, nơi mà cô và hắn ở là một ngôi nhà phong cách cổ xưa, có thêm chút tiện nghi hiện đại, vậy nên sinh hoạt rất thoải mái.

Phòng khách rộng rãi, đối diện sân, trong sân có một ao cá nhỏ, điểm mấy đóa sen thanh nhã nở rộ. Cạnh ao có hai cây anh đào lớn, gió mát thổi qua, hoa rơi rực rỡ...

Quả thật, cô rất thích thiết kế của nơi này, có lẽ hắn nói đúng, cô mê đắm những điều cổ kính.

Hôm nay Tô Y Tình mặc một bộ kimono màu trắng, trên áo chính là mấy bông hoa màu hồng phấn được thêu chìm. Kiểu dáng không rườm rà như kimono truyền thống, vừa thoải mái lại vừa dễ hoạt động. Cô ngồi ôn tập lại buổi trà đạo hôm nay học cùng thầy. Mang danh là đi nước ngoài thư giãn, nhưng thời gian Trần Dục Sâm ở đây rất ít. Trong một lần ngồi ôm cô, nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Tô Y Tình không chú ý để lộ ra, hắn mở miệng đề nghị cho cô học pha trà.

Vừa để giết thời gian, vừa để thư giãn.

Rất trùng hợp, hôm nay Trần Dục Sâm không phải đi ra ngoài, hắn ta mặc một bộ kimono màu đen, uống rượu với một người đàn ông cai quản Trần thị ở Nhật Bản, không biết hai người nói gì, cô đoán hẳn là chuyện tốt, bởi nét mặt Trần Dục Sâm có vẻ rất khoái trá.

Hai Geisha biểu diễn ca múa ở bên, giơ tay nhấc chân đều thu hút muôn phần.

Thấm thoát, mặt trời ngả về Tây.

Người nọ lên tiếng từ biệt Trần Dục Sâm, nhìn nhìn cô rồi nói một câu tiếng Nhật, Trần Dục Sâm nhìn cô, cười cười dùng tiếng Nhật trả lời.

Người nọ lập tức cung kính mang hai mỹ nữ trở về.

Chén trà pha xong, cô đặt vào giữa bàn cho hắn, kèm theo chút điểm tâm để tăng thêm đậm đà, đúng theo phong cách Nhật Bản.

Hắn nhìn cô lắc đầu, cô đặt điểm tâm sang một bên. Dùng hai tay nâng chén, lắc nhẹ hai lần, chuyển hoa văn trên chén đối diện hắn, chạm chén vào trán rồi dâng cho hắn. Chén trà nhỏ bé mà tinh xảo, gốm sứ màu đen nhìn u ám nhưng có nét đẹp thanh tao riêng.

Hắn nhận trà bằng hai tay, cũng chạm chén vào trán xem như trả lễ, sau đó nhấp chậm ba lượt theo quy tắc trà đạo.

"Trà ngon."

Tô Y Tình cười cười: "Sao không giữ hai mỹ nữ kia lại?"

Ánh mắt hắn lộ ra kinh ngạc: "Em biết tiếng Nhật? Không phải em nói rằng không thích dân tộc của họ sao?"

"Một chút, lúc vào đại học từng chọn ngôn ngữ Nhật."

Ước mơ của cô là được tới Nhật, sao có thể không tìm hiểu về nó cơ chứ.

"Không thích dân tộc này còn học tiếng của họ?"

"Tôi chỉ muốn nghiên cứu một chút, vì sao họ lại biến thái như vậy thôi."

"Chậc, hợp tính em lắm." Trần Dục Sâm cười, nụ cười vô cùng thư thái, gần đây hắn thường cười như vậy, khiến cô cảm giác... Không thể tả rõ bằng lời.

"Em từng nói, làm tình với người mình không yêu sẽ cảm thấy ghê tởm. Hiện tại tôi thấy rất có lý."

Hắn nhìn cô, ánh mắt nóng rực như muốn đâm qua da thịt cô.

Cô cười nhẹ, cúi đầu tiếp tục pha trà, nhưng không thể tập trung được nữa.

Từ khi cô bị thương hắn liền không chạm vào cô, nhưng cũng không đụng đến cô gái khác, bởi vì mấy tháng qua trừ ở bệnh viện lúc phá thai, ngày nào chúng cô cũng nằm cùng giường. Cô biết, hắn luôn kìm chế, nhưng kìm chế rồi sẽ đến giới hạn.

Trong phòng dần tối, hắn lẳng lặng uống trà, cô lẳng lặng pha trà, gió nhẹ đưa hương sen bay tới, làm bầu không khí có gì đó ái muội.

Đột nhiên, cô không cẩn thận làm đổ trà, đánh vỡ yên tĩnh.

Hắn hạ chén, đẩy cô xuống nệm, hương rượu hòa với hương trà thật lâu không phai.

Cô cười khổ trong lòng, nên đến chung quy sẽ đến, muốn tránh cũng không được.

"Mộ Hi." Hắn khẽ gọi tên cô, ánh mắt mê ly ẩn chứa tình dục và khát vọng mãnh liệt, thứ khát vọng đến từ sâu trong linh hồn.

Trần Dục Sâm, anh khát cầu thứ gì? Ngoài thân thể ra, cô còn có thể cho anh thứ gì?

Cô cũng từng có ý định thử bỏ qua cho hắn một lần, bỏ qua chuyện trước kia, nhưng cô làm không được… Chuyện đã xảy ra, sao có thể nói quên là quên?

Tô Y Tình cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười thật gượng gạo. Hắn giật mình nhìn cô, trong mắt có đau lòng, nhưng cô biết, đau lòng không ngăn được dục vọng.

Hắn đè hai tay cô, kề sát tai cô nhẹ nhàng nói: "Không để em đau nữa đâu."

Nhưng cô vẫn sợ...

Hắn dịu dàng hôn lên mắt, lên mũi, lên cằm cô, chậm rãi cởi áo kimono của cô.

"Mộ Hi, thả lỏng nào, tôi không muốn làm em bị thương." Hắn nhận ra cô sợ hãi.

Cười thê thảm, cô muốn thả lỏng lắm chứ, nhưng trần truồng đối diện hắn, những đau khổ dĩ vãng lại ào về trong cô, làm sao thả lỏng nổi? Sợ hãi hắn chính là bản năng của cơ thể này, thứ sợ hãi vùi sâu trong trí nhớ, không lấy được, không lau trôi.

Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng thả lỏng, cô cũng không muốn bị thương. Thật ra cô rất sợ đau, nhưng cô biết, cô càng thích tỏ ra mạnh mẽ. Hắn lại thích dáng vẻ đó hơn.

Nụ hôn của Trần Dục Sâm như mưa phùn gió mát, cẩn thận mà triền miên, hắn đang giúp cô thoải mái, cô có thể cảm thụ được hắn cố nén dục vọng.

Nhưng không có gì khởi sắc, mồ hôi của hắn rơi xuống ngực cô.

Cô thở dài một hơi, mở mắt: "Thôi kệ đi, anh cứ vào thẳng đi."

Đôi mắt hắn vằn vện tơ máu, nghe xong cô nói, lập tức bùng lên ngọn lửa nóng rực.

Hắn nhẹ nhàng hôn cô, đặt tay cô lên lưng hắn, mơn trớn môi cô rồi nói: "Đừng cắn, nếu đau cứ cào lưng tôi, để tôi biết."

Sau đó, hắn tắt đèn, hắn cười nói, không muốn thấy nét mặt như bị cưỡng hiếp của cô.

Hắn tỏ ra thản nhiên, cô lại thấy đau đớn trong mắt hắn.

Đột nhiên, cô cảm thấy có chút bi ai, không biết vì mình, hay là vì hắn.

Kết quả, không phải bị cưỡng hiếp, nhưng cũng không khác khi bị cưỡng hiếp là bao. Lúc dục vọng lên cao, đừng nói cào lưng, cho dù cứa dao lên mặt, hắn cũng sẽ mặc kệ.

Nửa đêm, cô rời khỏi vòng tay của hắn, mặc kimono, đi chân trần ra sân.

Cô ngồi dưới tàng cây anh đào, ngâm chân trong ao nhỏ, cảm giác lạnh lẽo thấm vào ruột gan.

Gió đêm thổi qua, cánh hoa bay theo gió, lả tả rơi xuống đầu cô, cô nhặt một cánh hoa ngắm nhìn.

Nghe nói, sau khi làm tình, người ta bất giác sẽ nhớ đến người mình yêu nhất. Nhưng tại sao tâm trí cô hiện giờ lại trắng trơn một mảnh, tựa như cánh hoa này?

Cô vội vàng lấy mu bàn tay che mắt, dạo gần đây Trần Dục Sâm đối xử với cô rất dịu dàng, tuy không cảm thấy vui thích, nhưng thân thể cô cũng không còn quá đau nữa.

Chỉ là, vì sao? Vì sao trái tim cô lại đau đến vậy, đau như muốn vỡ ra, đau đến không thể hô hấp?

Cô đau vì ai? Cô đau vì đâu? Thì ra tâm hồn sầu bi còn khó chịu hơn cả thân thể đau đớn.

Thì ra, trong lúc bất giác, cô đã yêu hắn nhiều tới như vậy. Trong lúc bất giác, đã chìm sâu vào vũng bùn lầy cùng hắn.

Nhưng mạng của cha mẹ cô, mạng của em trai cô, thậm chí là mạng của con cô… Tất cả đều nằm trong sự khống chế của Trần Dục Sâm.

Một người kiêu ngạo như Tô Y Tình có bao giờ vứt bỏ tự tôn để cầu xin thứ tình yêu bẩn thỉu này? Thứ tình yêu mà ngay cả chính bản thân cô cũng không thể chấp nhận nỗi. Cô, đã yêu chính kẻ thù của mình!

Nhìn anh đào nở rộ, gò má cô... Đẫm lệ tự bao giờ.

-

Nhìn chính mình trong gương, cô không thể không thừa nhận, Trần Dục Sâm rất có mắt chọn quần áo cho phụ nữ.

Bản thân cô không chú trọng việc ăn mặc cho lắm, tiện là được. Nhớ lại lúc mới đi học, ngoài đồng phục của trường, cô chỉ toàn mặc áo sơ mi cùng quần bò. Quần áo của cô cũng toàn do Trần Dục Sâm đặt may, cô cũng chẳng quan tâm tới việc này nhiều.

Cuộc sống khi xưa tựa như chuyện kiếp trước, mỗi lần nhớ tới, trái tim lại đau nhói từng hồi.

"Thích cái váy này không?" Hắn ôm cô từ phía sau, cả người cô theo bản năng căng cứng lại, tuy không kháng cự mạnh mẽ như trước kia, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thích ứng. Trần Dục Sâm nói thích ôm cô từ phía sau, như vậy sẽ không thấy cô tỏ ra chán ghét. Biết cô ghét còn ôm? Hắn thật đúng là biến thái!

"Thích." Cô nở nụ cười, ở cùng hắn lâu, cô cũng học được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

"Nói thật." Hắn xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô.

Nói thật sẽ bị chà đạp, nhưng trời sinh cô chính là đứa cứng đầu, vĩnh viễn cũng không học được ngoan.

"Tôi thích áo phông, quần bò hơn." Cô chờ hắn nổi giận.

Kết quả, hắn chỉ cười cười, hôn trán cô rồi nói, "Sao cũng được, thích hãng nào, mai tôi sai người mua về hết. Nhưng hôm nay mình phải đi dự tiệc, em mặc này mới hợp, thôi cố chịu ấm ức một chút."

Nhìn hắn cười, Tô Y Tình chợt cảm thấy xa lạ.

Trên đường tới bữa tiệc, cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thành phố ban đêm thật sự rất đẹp. Từ lần trước chạy trốn thất bại, Trần Dục Sâm không cho cô ra ngoài nửa bước, cô gần như quên mất thế giới này trông như thế nào.

"Ngũ Lương, hạ kính xuống." Lôi Trạm ra lệnh.

Ngũ Lương cầm lái, hắn vừa nói xong cậu ta đã lập tức ấn nút hạ cửa kính xe xuống.

Cảnh đêm mơ mộng hiện ra ở trước tầm mắt của cô, đúng là không hổ danh là xứ xở hoa anh đào, ngay cả cảnh đêm cũng mang nét đẹp thanh cao, dịu dàng như vậy.

“Thích không?”

Trần Dục Sâm ôm chầm lấy cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ của cô. Từ nhẹ nhàng hít ngửi trở thành nhẹ nhàng cắt mút.

Ngũ Lương ở phía trước chưa đợi hắn mở miệng ra lệnh đã biết ý ấn nút nâng tấm kính chắn lên. Trần Dục Sâm lại càng không kiêng nể gì, ôm chầm ấy cô, xoay người cô lại làm cho cô đối diện với hắn.

Mặc dù đang đối mặt với Trần Dục Sâm, nhưng trong con ngươi của cô lại không hề in hình bóng hắn, cô khẽ nheo mắt nhìn ra bầu trời đêm qua cửa sổ xe sau lưng hắn. Trời đêm rực rỡ, hàng ngàn tinh tú sáng lấp lánh trên bầu trời.

Cô bất chợt nhớ tới lời bà nội từng nói, bà nói rằng mỗi tinh tú trên bầu trời chính là một linh hồn thiên thần, thân thể của bọn họ biến mất, nhưng linh hồn sẽ bất diệt mãi với thời gian.

Cô thầm nghĩ, nếu như bây giờ mình chết đi, có thể trở thành một trong các tinh tú đó được không nhỉ?

Đáp án có lẽ là không… Bởi vì chỉ có thiên thần mới có thể biến thành tinh tú, mà giờ đây, cô đã bị ác quỷ nhiễm bẩn mất rồi, sao có thể trở thành thiên thần như trước kia được.

Bỗng, trước mắt cô tối sầm lại. Là Trần Dục Sâm dùng tay che mắt Tô Y Tình, giọng hắn trầm khàn: “Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi. Nếu không có một ngày tôi sẽ không nhịn được mà móc mắt em ra, đặt vào tủ kính mất.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.