Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sủng vật không nghe lời, phải trừng phạt thế nào?

Phiên bản Dịch · 2306 chữ

Chương 7: Sủng vật không nghe lời, phải trừng phạt thế nào?

Được cho vào là tốt, cho nên Tô Y Tình cũng không suy nghĩ nhiều. Cô gật đầu xem như chào hỏi với Hoắc Ngạn Vũ, sau đó cầm theo túi xách đi vào thang máy.

Hoắc Ngạn Vũ không biết là suy nghĩ cái gì, cũng nối gót theo sau.

Khi vào tới thang máy, Tô Y Tình mới nhớ ra một việc, đó là cô không biết phòng làm việc của Trần Dục Sâm nằm ở tầng bao nhiêu cả!

Tô Y Tình có chút bối rối, đang không biết phải làm sao thì Hoắc Ngạn Vũ bên cạnh lại mở miệng: “Tiểu thư đây… Tìm Trần Dục Sâm?”

“Tôi là Tô Y Tình.” Đối với người từng giúp đỡ mình, Tô Y Tình chưa bao giờ keo kiệt nụ cười. Cô mỉm cười đáp lại.

“À, xin chào Tô tiểu thư, tôi là Hoắc Ngạn Vũ, chú của Trần Dục Sâm.”

Khi Tô Y Tình nghe tới lời này, nụ cười nơi khóe miệng có chút cứng ngắc. Hắn ta là chú của Trần Dục Sâm!

Hoắc Ngạn Vũ là một người tinh tế, lập tức nhận ra sự gượng gạo trong nụ cười của cô, lập tức đưa ra một bậc thang, giải vây cho cả bản thân và Tô Y Tình: “Tô tiểu thư cứ yên tâm, tuy rằng là chú nhưng từ nhỏ tôi và thằng bé đã không thân, chuyện của nó tôi sẽ không quản.”

Bậc thang đã đưa tới, Tô Y Tình là một người thông minh, cũng thuận đà leo xuống, “À…” Một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa.

Bầu không khí trong thang máy lúc này có chút quỷ dị, vẫn là Hoắc Ngạn Vũ mở miệng đánh tan bầu không khí này: “Tô tiểu thư muốn gặp Trần Dục Sâm? Tôi có thể dẫn cô đi!”

Tô Y Tình đương nhiên là cầu còn không được, thế nhưng vẫn không quên mình đang đóng vai một người hống hách, cho nên kiêu ngạo gật đầu.

Hoắc Ngạn Vũ cười cười, ánh mắt nhìn Tô Y Tình tràn đầy ấm áp, như nắng xuân trong gió, làm cho người ta thoải mái. Nhưng dưới ánh mắt đó, không hiểu sao Tô Y Tình lại cảm thấy chột dạ, giống như cái vỏ bọc giả tạo này hoàn toàn được phơi bày trước mắt Hoắc Ngạn Vũ.

Hoắc Ngạn Vũ cũng chỉ là con riêng, mãi tới tận trước khi cha của Trần Vương chết mới cho người đón về, khi đó hắn cũng mới chỉ sáu tuổi, kém Trần Vương mười mấy tuổi. Cho nên Trần Vương nghiễm nhiên ngồi vào vị trí gia chủ mà cha mình để lại. Có lẽ cũng bởi vì tuổi tác cách biệt quá xa, cho nên Trần Vương cảm thấy Hoắc Ngạn Vũ sẽ chẳng làm nên sóng gió gì, cũng lười quản hắn. Nhưng cũng không thể không đề phòng, vì vậy từ khi còn nhỏ Hoắc Ngạn Vũ đã bị ném ra tận nước ngoài.

Cũng vì thế, cho nên mặc dù mang cái danh là chú của Trần Dục Sâm, nhưng tuổi lại không lớn hơn Trần Dục Sâm bao nhiêu, 27 tuổi.

‘Tinh.’ Một cái, thang máy đã dừng, cửa thang máy mở ra. Hoắc Ngạn Vũ thân sĩ nghiêng người mời Tô Y Tình ra trước, sau khi Tô Y Tình bước ra thì cũng mới chậm rãi ra sau.

Cũng may quãng đường đi chung của hai người cũng không dài, Hoắc Ngạn Vũ tỏ ra khá bận rộn, vội vã chào tạm biệt Tô Y Tình rồi nhanh chóng đi về hướng ngược lại.

Cũng may trên tầng này chỉ có hai phòng, một bên là của Hoắc Ngạn Vũ, vậy bên còn lại không cần nghĩ cũng biết là của Trần Dục Sâm.

Có lẽ là bởi vì Trần Dục Sâm đi công tác, cho nên thư ký của hắn cũng không tới làm việc, cái này rất có lợi cho Tô Y Tình.

Thế nhưng sau khi vào được phòng Trần Dục Sâm, gần như lật tung cả căn phòng lên, Tô Y Tình vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh rằng cha mẹ cô là có tội theo như lời của Trần Dục Sâm nói. Tô Y Tình có một suy đoán, đó là có người vu oan giá họa cho cha mẹ cô!

Tô Y Tình nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 2 giờ chiều, lúc cô vào đây là khoảng hơn 1 giờ. Chớp mắt đã qua một tiếng, Tô Y Tình vội vàng sắp xếp mọi thứ trở về vị trí cũ, quay ra ngoài.

Không thể ở lại trên đó quá lâu, nếu không nhân viên lễ tân sẽ nghi ngờ! Dù sao Ngài Trần của bọn họ cũng không ở đây, cô lên đó làm gì mà lâu như vậy?!

Lúc đi ra ngoài công ty, Tô Y Tình có chút thơ thẩn, rốt cuộc là cô phải làm gì để cứu được cha mẹ mình...

“Tô tiểu thư!” Ngũ Lương vừa mới bước xuống xe, đã nhìn thấy Tô Y Tình thất tha thất thểu đi ra từ trong công ty, cậu ta la lớn.

Tô Y Tình lập tức giật mình, nhanh chóng nhận ra đây là giọng của Ngũ Lương. Lòng bàn tay không ngừng toát mồ hôi, Ngũ Lương ở đây, lẽ nào… Trần Dục Sâm cũng ở chỗ này.

Ngũ Lương đứng trước mặt Tô Y Tình, nhìn cô lo lắng sốt ruột, cậu ta đương nhiên biết cô lo lắng cái gì, “Tô tiểu thư yên tâm, tiên sinh không có ở đây.”

Nghe Ngũ Lương nó như vậy, trái tim đang lơ lửng của Tô Y Tình cuối cùng cũng được thả xuống, cô mở miệng hỏi, “Cậu… Tới chỗ này làm gì vậy?” Vừa hỏi xong lại cảm thấy câu mình hỏi đúng là thừa thãi, đây là công ty của Trần Dục Sâm, Ngũ Lương lại là thân tín của hắn, tới nơi này cũng là điều hết sức bình thường.

Không biết lúc đó Ngũ Lương nghĩ gì, mà lại buột miệng nói: “Là tiên sinh bảo tôi tới đón cô.” Và cả giám sát cô nữa.

Là Trần Dục Sâm bảo Ngũ Lương tới đón mình!

Đồng nghĩa với việc Trần Dục Sâm đã biết mình tới công ty!

Gương mặt Tô Y Tình trắng bệch, thế nhưng lại không thể không theo Ngũ Lương lên xe trở về biệt thự.

Cánh cửa biệt thự mở ra, giống như con ác thú há miệng chờ bữa tối ngon lành của mình tới, mà bữa tối đó, chính là cô!

Bên trong biệt thự, Trần Dục Sâm đang ngồi trên ghế sofa, vắt chéo hai chân thon dài, dáng ngồi tùy ý, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve chiếc ly đựng rượu vang đỏ, gương mặt bình tĩnh nhìn không ra rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ có đôi mắt màu lam đang cuồn cuộn sóng ngầm mãnh liệt.

Ở hai bên, vệ sĩ cùng người hầu đều đang quỳ xuống, mà Lâm Tú cũng không ngoại lệ. Thế nhưng không một ai có vẻ mặt oán hận, tất cả đều rất bình tĩnh, giống như đã quen với việc này.

Bọn họ bình tĩnh, nhưng Tô Y Tình thì không thể, đặc biệt là khi nhìn thấy Lâm Tú cũng quỳ xuống dưới chân người đàn ông này, cô không nhịn nổi muốn bước vào tranh luận cùng Trần Dục Sâm.

Ngũ Lương ở bên cạnh đã sớm phát hiện ra Trần Dục Sâm đang tức giận, lúc này mà chọc vào hắn thì chỉ có con đường chết!

Ngũ Lương nhanh tay túm Tô Y Tình chuẩn bị xông vào, thấp giọng nói: “Ngài Trần đang tức giận.”

Lời này lọt vào tai của Trần Dục Sâm, hắn nhướng mày, ‘ồ’ lên một cái, sau đó liếc mắt nhìn bàn tay Ngũ Lương đang túm lấy cánh tay Tô Y Tình, “Cậu cũng biết là tôi tức giận? Hửm?”

Ngũ Lương không nói hai lời lập tức quỳ xuống.

Lần này không còn ai có thể cản Tô Y Tình, cô nhanh chân bước vào. Nhưng chưa đi được hai bước, giọng nói lạnh lùng của Trần Dục Sâm đã vang lên:

“Tôi cho cô đi rồi à? Bò vào đây cho tôi!”

Lời của Trần Dục Sâm làm Tô Y Tình tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt, đang định mở miệng thì Trần Dục Sâm lại nói tiếp:

“Có biết tôi trừng phạt phụ nữ không biết nghe lời thế nào không?”

Tô Y Tình cảm thấy lời phía sau chắc chắn không tốt đẹp gì!

Quả nhiên, “Tôi sẽ cho người nhét thủy tinh vào âm đạo cô ta, sau đó cho người chơi cô ta tới chết.”

Tô Y Tình hơi run lên, cô biết lời này chắc chắn là thật.

“Ngũ Lương, chiều nay Tô Y Tình đã đi đâu.” Ánh mắt tối đen như mực của Trần Dục Sâm đặt ở trên người Ngũ Lương, giống như tảng đá nặng ngàn cân đè nặng lên người của cậu ta.

Ngũ Lương cắn răng, nhớ tới nụ cười xinh đẹp của Tô Y Tình, lại nhớ tới thủ đoạn tàn độc của Trần Dục Sâm, mở miệng nói: “Tô tiểu thư… Trở về nhà!”

Tô Y Tình mở to mắt, không thể tin được Ngũ Lương lại nói dối để bảo vệ mình, trong lòng có chút cảm động!

“Về nhà đúng không…” Trần Dục Sâm nhếch môi, nhưng không phải là nở nụ cười.

Hắn đứng dậy, ném chiếc ly trên tay xuống đất, tiếng vỡ của chiếc ly đánh thẳng vào lòng từng người ở đây, giống như một hồi chuông cảnh báo nguy hiểm!

Trần Dục Sâm lôi một khẩu súng từ trong tay áo ra, ném thẳng xuống đất, khẩu súng trượt trên mặt đất một đoạn dài, sau đó dừng tại trước chân của Tô Y Tình.

Trần Dục Sâm âm trầm mở miệng, “Tô Y Tình, cô giỏi lắm, Ngũ Lương là người của tôi cũng vì cô mà nói dối. Muốn tôi tha cho cô cũng được, nhìn cây súng dưới chân cô xem, biết mình phải làm gì rồi chứ.”

Là một sinh viên ngành cảnh sát, Tô Y Tình đương nhiên đã từng nhìn thấy súng!

Tô Y Tình lập tức quỳ xuống, “Trần Dục Sâm, tôi sai rồi. Là do tôi bảo Ngũ Lương không được nói, không liên quan tới cậu ấy, anh có trừng phạt thì cứ trừng phạt một mình tôi là được!”

Sắc mặt Trần Dục Sâm lại càng xấu hơn.

Ngũ Lương phía sau lập tức gấp gáp nói: “Tô tiểu thư, cô đừng nói nữa!” Hiện tại Trần Dục Sâm đang rất tức giận, không ai biết tiếp theo hắn sẽ làm gì cô đâu!

Trần Dục Sâm ‘A’ một tiếng, “Đúng là tình thâm.”

Ngũ Lương cắn răng, cầm khẩu súng, nổ súng bắn vào tay phải của mình, không rên tiếng nào. Tiếng súng vang vọng khắp cả biệt thự, Tô Y Tình ngơ ngẩn vài giây, sau đó như bị kích thích, đứng dậy chỉ tay vào Trần Dục Sâm:

“Anh đúng là đồ độc ác, ngay cả người của mình cũng không tha! Anh có còn là con người nữa không!”

Lần đầu tiên từ lúc gặp mặt, Tô Y Tình dám chỉ tay vào Trần Dục Sâm mà mắng.

Trần Dục Sâm tức giận tới mức bật cười, có phải hắn đã quá nhân từ với Tô Y Tình, cho nên cô ta cứ nghĩ mình muốn làm gì thì làm phải không?

“Tô tiểu thư, đừng nói nữa…” Ngũ Lương ở phía sau yếu ớt lên tiếng.

Tô Y Tình quay người, nhìn thấy cánh tay nhuốm đầy máu tươi của Ngũ Lương, gấp tới độ sắp khóc tới nơi, run rẩy mở miệng: “Cậu không sao chứ, tay cậu…”

“Ngũ Lương, lần này chỉ là một cánh tay, lần sau sẽ là cái mạng của cậu.”

Ngũ Lương lập tức mở miệng, “Cảm ơn Ngài Trần đã tha mạng.”

“Tất cả cút ra ngoài cho tôi!” Trần Dục Sâm nhìn chằm chằm vào Tô Y Tình, gầm nhẹ một tiếng.

Đám người đang quỳ lập tức đứng dậy, đỡ Ngũ Lương bị thương ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Tô Y Tình cùng Trần Dục Sâm.

Tô Y Tình vẫn còn tức giận, cho nên không chủ động mở miệng. Trần Dục Sâm nhìn Tô Y Tình, cười lạnh một tiếng: “Cô bày ra bộ dạng đó là cho ai xem, quên mất là cha mẹ mình vẫn đang còn trong tù rồi à?”

Đâu chỉ là ở trong tù, mà còn là nằm trong tay hắn!

“Rốt cuộc anh muốn tôi làm cái gì thì mới bằng lòng tha cho họ?!” Hiện tại Tô Y Tình cực kỳ không muốn ở lại chỗ này, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.

Lời này của Tô Y Tình lập tức chọc tới Trần Dục Sâm, Trần Dục Sâm mở miệng, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua biểu đồ chứng khoán trên tường ở phía sau. Ánh mắt lập lòe. Chi bằng cho cô ta hi vọng, rồi lại cướp mất hi vọng của cô ta…

Trần Dục Sâm chậm rãi mở miệng: “Muốn tôi tha cho cô cũng được, trong vòng ba ngày, tính ra biểu đồ giá trị cổ phiếu cùng biểu đồ chứng khoán thì tôi sẽ tha cho cô.” Là tha cho cô, chứ không phải tha cho người nhà của cô!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.