Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2285 chữ

“Tiên sinh, Mai tiểu thư bảo có chuyện cần nói với ngài.” Ngũ Lương từ ngoài cửa bước vào, trên tay cậu ta là một chiếc điện thoại di động, màn hình của chiếc điện thoại đó đang sáng lên, là một dãy số lạ.

Mai Hồng Linh cũng rất bất lực, không phải là cô ta không muốn gọi vào số máy cá nhân của Trần Dục Sâm, mà là cô ta không có! Cho nên chỉ có thể gọi vào số máy của công ty hắn mà thôi.

Trần Dục Sâm phất tay, ý bảo Ngũ Lương để điện thoại trên bàn. Cả quá trình hắn không hề nói gì cả, nhưng Mai Hồng Linh bên kia vẫn biết rằng điện thoại đã được chuyển tới tay hắn. Bởi vì cô ta nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng, trầm ổn mà chỉ riêng Trần Dục Sâm mới có.

“…Sâm?” Cô ta mở miệng thăm dò một tiếng.

Tới tận khi cô ta hoài nghi liệu người đầu bên kia có thật là Trần Dục Sâm hay không, thì lúc này hắn mới mở miệng: “Chuyện gì?”

“Tôi… Tôi muốn gặp anh.”

“Mai tiểu thư, có phải cô đánh giá bản thân mình quá cao không? Chúng ta chẳng còn chuyện gì để nói cả!” Trần Dục Sâm lười nhác mở miệng, vẻ điềm nhiên trên mặt vẫn không hề thay đổi.

“Không, không phải!” Mai Hồng Linh vội vàng phủ nhận, ngừng một lát, cô ta lại nói tiếp: “… Tôi sắp xuất ngoại rồi, có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa. Liệu anh…”

Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị hắn lạnh lùng vô tình cắt ngang: “Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?”

Mai Hồng Linh nghẹn lời, cảm thấy rất mất mặt, đã bao giờ cô ta phải chủ động xuống nước với hắn bao giờ. Thế nhưng người xưa có câu ‘kẻ đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu’, hiện tại cô ta đang ở thế yếu, nhún nhường một chút, là chuyện nhất định không thể tránh khỏi.

Cũng may mặt cô ta đủ dày, nghe hắn nói như vậy vẫn cắn răng mở miệng, phớt lờ câu đó của hắn: “… Tôi có vài thứ muốn đưa cho anh, anh có thể tới gặp tôi được không?”

“Không có hứng thú.”

“Thứ có liên quan tới mẹ anh, cũng không có hứng thú sao?” Đây là quân bài cuối cùng của cô ta, nhưng cô ta lại không dám chắc Trần Dục Sâm có thật sự vì nó mà tới tìm cô ta hay không?

Đương nhiên, lần này Mai Hồng Linh gặp may mắn, hiển nhiên là Trần Dục Sâm có hứng thú với thứ trong tay cô ta. Hắn hơi ngừng một lát, cuối cùng thoải mái mở miệng: “Được, vậy gặp ở đâu?”

“Tôi không tiện ra ngoài, anh có thể tới khách sạn tìm tôi không?”

“Có thể.”

“Được, vậy anh tới khách sạn này đi…” Mai Hồng Linh lập tức vui vẻ, quả nhiên… Trần Dục Sâm vẫn còn nhớ cô ta.

Cô ta nhanh chóng đọc ra một dãy địa chỉ, đương nhiên người ghi địa chỉ sẽ là Ngũ Lương. Lần này ra ngoài chỉ có mình Ngũ Lương đi với hắn. Đối phó với một người phụ nữ mà thôi, cũng không cần phí nhiều tâm sức tới như vậy.

Lúc này, Mai Hồng Linh đang ở trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao. Cô ta không ngừng đi lại, giơ tay lên vuốt ve cái bụng nhỏ còn chưa nhô ra của mình.

Không sai! Cô ta có thai rồi!

Nhưng bi ai thay là ngay đến cả bố đứa trẻ cô ta cũng không biết là ai, thậm chí còn chẳng biết nó xuất hiện trong trường hợp nào nữa… Nhưng chuyện này cũng chẳng quan trọng, dù sao cái thai này, rất nhanh thôi, sẽ là của Trần Dục Sâm!

Cô ta nhìn vỉ thuốc trên bàn, lúc mua cho Tô Y Tình cô ta cũng tiện thể mua nhiều hơn một chút. Ném viên thuốc vào ly rượu vang đỏ trên bàn, viên thuốc gặp nước lập tức tan ra, biến mất hoàn toàn trong ly rượu đỏ mê người. Vốn dĩ Mai Hồng Linh đã đặt ly rượu xuống bàn rồi, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, cô ta lại bỏ thêm vào ly rượu hai viên nữa.

Ba viên liều mạnh, lần này đừng nói tới Trần Dục Sâm, mà ngay cả đại la thần tiên cũng khó mà kìm lòng nổi.

Vừa làm xong mấy việc này, cửa cũng vừa lúc bị gõ. Mai Hồng Linh sửa sang lại quần áo, nở một nụ cười tươi tắn, lúc này mới đi ra mở cửa.

Bên ngoài chỉ có mình Trần Dục Sâm. Một thân âu phục phẳng phiu, đôi chân thon dài thẳng tắp, trong ánh mắt lạnh lùng màu nâu hơi lóe lên chút kinh ngạc.

Mai Hồng Linh hôm nay mặc một bộ váy trắng chỉ dài tới đùi non, mỗi khi bước đi, khu vườn bí ẩn cứ thoát ẩn thoát hiện như có ý mời gọi. Chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy cảnh này có lẽ không ai có thể kìm lòng được. À, tất nhiên Trần Dục Sâm là một ngoại lệ. Hắn chỉ nhướn mày nhìn cô ta, cũng không nói gì cả.

“Anh tới rồi à, vậy thì vào đây chờ tôi một chút.” Mai Hồng Linh nghiêng người để hắn tiến vào.

Trần Dục Sâm cũng không khách khí. Nếu như là trước kia, đứng đối mặt tới tình huống này, có lẽ hắn sẽ không do dự nhanh chóng đẩy cô ta xuống giường rồi ra sức làm. Nhưng hiện tại, trong lòng hắn còn có một bóng hình tơ vương, hắn không muốn mình dính dáng tới bất kỳ người phụ nữ nào ngoài cô.

Nhưng trong đầu Mai Hồng Linh lại nghĩ khác, quả không hổ là Trần Dục Sâm, mỹ nhân ngát hương thơm trước mặt cũng không thể làm hắn động tình.

Cô ta nối gót theo sau, nhưng lại không đi lấy đồ cho hắn, mà là đi về phía bàn nâng ly rượu lên. Mai Hồng Linh đưa một ly tới trước mặt Trần Dục Sâm: “Uống một ly, xem như đoạt tuyệt tình duyên của chúng ta. Sau này tôi sẽ không gặp lại anh nữa.”

Trần Dục Sâm nhận lấy ly rượu, nhưng vẫn chậm chạp không uống. Việc này khiến trong lòng Mai Hồng Linh lo lắng không thôi, chỉ sợ hắn phát hiện ra điều gì. Cũng may, hắn chỉ chần chờ giây lát. Trước khi uống ly rượu còn mở miệng nhàn nhạt nói: “Giữa tôi và cô chưa từng có duyên, sao có thể gọi là đoạn tuyệt?”

Yết hầu hắn khẽ chuyển động, ly rượu vang đỏ thấm đượm mùi vị thơm ngát, lan tới tận cổ họng. Uống xong ly rượu, hắn cảm thấy cổ họng khô nóng, trong lòng đã sớm nổi bão nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên như thường.

Mai Hồng Linh ngây người nhìn hắn ba phút, vẫn chẳng thấy hắn có phản ứng gì, cô ta hơi ngạc nhiên. Không phải là mua phải thuốc rởm đấy chứ? Rõ ràng ban nãy Tô Y Tình vẫn còn bị dính mà!

Cô ta cũng không thể tiếp tục chần chừ, cho nên xoay người, vẻ mặt tràn đầy sự không tình nguyện, đi tới trước tủ.

Trong lúc đang tìm đồ cho hắn, bên tai bỗng dưng vang lên tiếng thở nặng nề, thân thể của Trần Dục Sâm áp sát thân thể của cô ta. Trong lòng Mai Hồng Linh nhảy cẫng lên, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ khó chịu cau mày: “Anh làm gì… Á!”

Hắn im lặng không nói chuyện, đẩy mạnh cô ta xuống giường, chưa đợi cô ta phản ứng đã lấy thân mình áp lên.

Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve cái cổ trắng nõn của Mai Hồng Linh, bàn tay nhẹ nhàng đây lưu luyến… Nhưng giây tiếp theo, bàn tay đó đột nhiên siết chặt lại.

Mai Hồng Linh hít thở không thông, mở bừng mắt. Đối diện với đôi mắt lạnh lùng không chút dục vọng của hắn, cô ta biết, cô ta đã thua rồi. Thua một cách triệt để.

Bàn tay siết chặt cổ cô ta chậm rãi tăng thêm vài phần sức lực. Không khí đi vào không đủ, làm gương mặt cô ta đỏ bừng lên. Dường như Mai Hồng Linh còn có thể nhìn thấy Tử Thần phía sau Trần Dục Sâm. Tử Thần cầm lưỡi hái, chậm rãi vươn lên cao… Không! Cô ta còn chưa muốn chết!

Không biết lấy đâu ra sức lực, Mai Hồng Linh điên cuồng giãy dụa. Trong lúc cô ta quơ tay loạn xạ, may mắn túm lấy được một vật cứng cứng, cô ta không kịp nhiều, ‘cốp’ một tiếng đập vào đầu Trần Dục Sâm.

Trên người nặng dần, Trần Dục Sâm không tránh khỏi cú va chạm kia, đổ gục xuống người Mai Hồng Linh. Cô ta trợn trừng mắt, đoạn đưa tay lên mũi hắn kiểm tra. Cảm nhận được hắn đang thở nhè nhẹ, trái tim đập thình thịch lúc này của cô ta mới chậm rãi trở lại bình thường.

Cô ả đẩy Trần Dục Sâm qua một bên. Đã không làm thì thôi, đã làm thì nhất định phải làm cho tới. Cô ta nhanh chóng cởi bỏ bộ âu phục của hắn vứt qua một bên, trong lúc đang định cởi quần áo của mình ra, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, dọa cho Mai Hồng Linh giật mình.

Vốn cô ta định tắt điện thoại, nhưng nhìn thấy tên trên điện thoại lại không thể không nghe máy. Không biết đầu bên kia đã nói gì mà gương mặt xinh đẹp của Mai Hồng Linh nhăn lại, cuối cùng bực bội ném điện thoại qua một bên. Không tình nguyện kéo khóa váy đã cởi được một nửa lên, nhìn Trần Dục Sâm trần truồng trên giường một cái, sau đó xoay người tắt điện đi ra khỏi phòng.

-

“Người đẹp thơm thật đó.” Gã bồi bàn đưa Tô Y Tình vào khách sạn gần đó, sau khi lột sạch quần áo của cô ra, gã chụp vài tấm ảnh, còn có vài tấm gã cố ý đặt máy rảnh ra xa, sau đó đè lên người cô. Tấm ảnh đó chỉ nhìn qua thôi cũng đã cảm thấy cay mắt rồi!

Sau khi chụp xong vài tấm, gã hít một hơi thật sâu từ trên người Tô Y Tình, đoạn há miệng hôn lấy cô. Tâm trí Tô Y Tình mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn kháng sự theo bản năng.

Cho nên, lúc Lương Siêu bước vào phòng chính là nhìn thấy cảnh này. Cả người Tô Y Tình trần như nhộng, bị một gã đàn ông đè lên. Bàn tay đã đàn ông đó di chuyển khắp người cô. Hai mắt cô nhắm nghiền, chỉ có thân thể vẫn đang giãy dụa…

Khóe mắt Lương Siêu như muốn nứt ra, hắn tiến tới đạp cho gã kia một cái. Sau đó cởi áo khoác ngoài phủ lên người Tô Y Tình.

Gã kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị nắm đấm của Lương Siêu liên tiếp giáng xuống mặt.

Vốn dĩ ban nãy hắn nhìn thấy người giống Tô Y Tình, lại thêm bộ dạng gã này lén la lén lút, chắc chắn là kẻ xấu. Vì vậy cho nên mới đi theo, định nhìn xem gã định làm gì, nào ngờ lại nhận được một kết quả kinh hãi như vậy!

Tô Y Tình ở trên giường mơ hồ rên khẽ lên một tiếng, tay của Lương Siêu run lên, cú đấm của hắn vốn dĩ là lên mặt thành ra lại sượt qua mắt gã kia. Gã kia bị đánh không có sức phản kháng, chỉ có thể co người lại nằm dưới đất, Lương Siêu nhìn thấy tình trạng Tô Y Tình không tốt lắm, cho nên quấn cho cô một tấm chăn mỏng, bế cô ra ngoài trước.

Bởi vì hắn không muốn để tên kia chạy thoát, cho nên chỉ đành thuê một phòng gần đó sạch sẽ để đưa Tô Y Tình vào trước, đợi hắn xử lý trong sẽ qua đón cô. Phòng hắn chọn chính là phòng ngay phía trên của căn phòng này, trùng hợp tới lạ kỳ.

Cũng may lúc này thần chí cô đã khôi phục được phần nào, luôn miệng bảo hắn cô có thể tự đi tới phòng được, bảo hắn đi bắt tên kia lại. Lương Siêu không yên tâm, mãi cho tới khi nhìn thấy cô bước vào phòng, khép cửa lại, hắn mới xoay người rời đi.

Chỉ có điều, cả hai đều không biết. Bởi vì hành lang thiếu ánh sáng, cho nên số phòng cũng không được rõ ràng, cả hai đều đã nhìn nhầm, số phòng của Tô Y Tình vốn là 69, nay cô lại bước vào phòng 96…

Hiện tại đầu cô nặng nề, chỉ muốn ngủ, cho nên lúc đi vào phòng cô cũng không thèm bật đèn, cứ như vậy đi tới trước giường, ngả người xuống.

Ấn tượng duy nhất của Tô Y Tình trước khi rơi vào giấc ngủ sâu chính là, cô đè lên một thân thể cứng rắn, nhưng lại nóng tới kinh người!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.