Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao lại ngốc như vậy chứ?

Phiên bản Dịch · 2144 chữ

Chương 58: Sao lại ngốc như vậy chứ?

Hiện tại An Lệ Minh đang ngồi trên giường ngẩn ngơ, thời gian hai mươi tư giờ của nó hầu như đều ở trên giường này. Giống như cảm giác được có người đang nhìn mình, An Lệ Minh chậm rãi xoay đầu ra phía sau, đôi mắt nhắm lại nhưng lại khiến Tô Y Tình có cảm giác thật sự nó đang nhìn mình.

“Chị…?” An Lệ Minh mở miệng gọi thử, dáng vẻ dè dặt cẩn thận. Nó sợ lại gọi phải một người xa lạ, cho nên không dám gọi lớn tiếng.

Nhưng như vậy cũng đủ rồi, đủ để cô đang đứng sát tấm kính bên ngoài nghe thấy.

“Ừm, chị đây.” Tô Y Tình điều chỉnh lại tâm trạng mình, chỉnh giọng nói xuống thấp nhất.

Trên gương mặt An Lệ Minh lập tức nở nụ cười, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần tủi thân: “Chị, sao bây giờ chị mới tới. Còn cha mẹ đâu, sao họ không tới thăm em, em đã đợi mọi người rất lâu, rất lâu…”

Lời nói của cậu nhóc mềm nhẹ, nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn đối với cô. Nhất thời cô không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào của mình.

Mãi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy cô đáp lại, An Lệ Minh nghiêng đầu suy nghĩ, gương mặt bắt đầu trở nên hốt hoảng: “Chị… Chị đi đâu rồi? Em… Em không có ý trách mọi người đâu, nếu như mọi người bận thì sau này không cần tới thăm em cũng được… Chỉ mong mọi người đừng ghét bỏ em… Chị! Chị!”

Sao cậu nhóc có thể không biết mình là gánh nặng cho cả gia đình cơ chứ. Nhiều khi An Lệ Minh còn nghĩ rằng sao mình không chết quách đi cho xong. Sống lại chỉ khiến mọi người chán ghét thêm. Nhưng cậu nhóc không thể chết được, ngay cả sức để đi lại cũng không có, sao có thể chết được. Đúng là bi ai biết bao…

An Lệ Minh rất ít khi khóc, bởi vì cậu nhóc luôn rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đã biết mình không được bình thường như những người khác, cho nên cậu nhóc đặc biệt ngoan ngoãn, không quấy khóc linh tinh. Ngay cả thứ đồ mình muốn cũng chỉ dám đứng nhìn chứ không dám đòi cha mẹ của cho. Khi đó An Lệ Minh nghĩ rằng, chỉ cần như vậy, nó chỉ cần sống như vậy là ổn rồi.

Thế nhưng ông trời làm gì cho ai không công như thế, quãng thời gian đẹp đẽ hồi nhỏ chính là món quà quý giá mà An Lệ Minh phải dùng sự tự do cả đời sau này của mình để đánh đổi. Cả đời này An Lệ Minh không thể bước ra phòng chăm sóc đặc biệt này được, nếu không, cậu nhóc sẽ chết.

Nhưng An Lệ Minh không khóc, không có nghĩa là không có nước mắt. Dù biết khóc là vô dụng, nhưng hiện tại cậu nhóc không tài nào kiểm soát được. Nước mắt chảy ra không ngừng. Tuy rằng ngoài miệng nói rằng không cần bọn họ đến thăm, nhưng trong lòng lại vô cùng mong ngóng được nhìn thấy bọn họ.

“Lệ Minh, đừng khóc, chị không đi đâu cả, chị vẫn ở đây… Ở đây!” Cô lấy tay quệt nước mắt trên mặt đi, nở nụ cười.

Tuy biết rằng An Lệ Minh không hề nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nhưng cô vẫn muốn mình sẽ đứng trước mặt thằng bé với một dáng vẻ xinh đẹp, kiêu ngạo.

“Em không khóc, không khóc…” Nghe thấy giọng nói của cô, An Lệ Minh giống như chuột nhìn thấy mèo, vội vã lau nước mắt trên mặt đi.

“Lâu nay chị bận, giờ mới có thời gian đến thăm, em có khỏe không?”

An Lệ Minh siết chặt chăn lại theo bản năng, dưới tấm chân mỏng là đôi chân đã bị teo nhỏ gầy trơ xương, trên đó có một vài vết hằn đỏ ghê người giống như bị người ta đánh, vô cùng đau nhức. Nhưng trên mặt cậu nhóc vẫn tươi sáng, không hề nhắc tới chuyện này: “Cả ngày em không làm gì, còn có thể không khỏe được sao? Còn chị, nhớ giữ sức khỏe, đừng có làm việc quá sức đó.”

“Ừm, chị biết rồi. Chị nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho em… Sau đó tìm cho em một đôi mắt mới, chị nhất định sẽ đưa em ra thế giới bên ngoài!”

Đôi mắt của cô là được An Lệ Minh cho, năm mười tuổi cô bị tai nạn, nghe nói lần đó đôi mắt bị bỏng nặng. Suýt chút nữa đời này cô không thể nhìn thấy ánh sáng, cũng may có em trai cô, đồng ý hiến mắt cho cô.

Tuy rằng biết lời của cô nói ra là chỉ để an ủi mình, nhưng trong lòng của An Lệ Minh cũng không nhịn được le lói một chút hy vọng, biết đâu… Biết đâu… Mình thật sự có thể ra khỏi nơi này.

Trong lúc cô và An Lệ Minh đang tán gẫu vài chuyện linh tinh, một y tá đẩy xe thuốc đi tới, gương mặt cô ta tỏ vẻ khó chịu không mấy thiện cảm với Tô Y Tình. Cô ta hất cằm: “Tránh ra, hết giờ thăm bệnh, đã tới giờ tiêm thuốc cho bệnh nhân rồi.”

Mặc dù không thích thái độ của cô ta cho lắm, nhưng cô vẫn không nói gì, im lặng tránh qua một bên. Nghe tiếng cửa được mở, rõ ràng gương mặt của An Lệ Minh trở nên trắng bệch tái mét, cả người không tự chủ được trở nên căng thẳng.

Y tá cười khinh miệt một tiếng, nhưng bởi vì Tô Y Tình đang đứng ngoài kia, cho nên cô ta cũng không dám làm gì quá đáng, chỉ là động tác tiêm thuốc có hơi thô bạo. Lúc bị kim châm đâm vào người, thân thể An Lệ Minh có hơi run rẩy, nhưng bởi vì y tá đứng chắn tầm nhìn, cho nên Tô Y Tình không hề nhìn thấy.

Vết thương trên người An Lệ Minh đều là do y tá này làm ra, cô ta mới được điều tới đây không lâu, không có chỗ dựa cho nên chỉ có thể bị người ta bắt nạt. Mấy bệnh nhân cô ta chăm sóc đều là kẻ có tiền có quyền, hằng ngày có vệ sĩ đứng bên ngoài canh gác, cho nên cho dù bệnh nhân có yêu cầu quá đáng gì, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý không dám ho he.

Nhưng An Lệ Minh thì khác, từ lúc cô ta tới đây thì không thấy ai vào thăm cậu ta cả, lại thêm việc tiền viện phí của cậu ta càng ngày càng hao hụt không có người đóng thêm, cho nên cô ta đinh ninh cho rằng An Lệ Minh đã bị người nhà vứt bỏ. Vậy nên mới càng không kiêng nể gì bắt nạt cậu ta. Khi vui thì có thể cho cậu ta ăn đủ ba bữa, khi bực tức thì đánh mắng là chuyện bình thường.

Đương nhiên cô ta cũng rất thông minh, sẽ không để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy. Cho nên An Lệ Minh có muốn nói cũng không biết nói với ai. Lại thêm việc cô ta nắm được thóp của cậu nhóc, vì thế An Lệ Minh cũng không dám nói chuyện này ra ngoài. Chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Trước khi rời đi y tá kia còn tiện tay véo một cái lên cánh tay An Lệ Minh, âm thanh như tiếng mời gọi của địa ngục: “Tối nay tôi đến tìm cậu.”

Gương mặt An Lệ Minh lập tức trắng bệch, bàn tay siết chặt để lộ các khớp ngón tay trắng hếu.

An Lệ Minh cũng không biết chuyện này xảy ra từ khi nào, ấn tượng của cậu nhóc rất mơ hồ, dường như đêm hôm đó cô ta tới tiêm thuốc, nhưng tiêm xong lại không hề rời đi mà bắt đầu khép chặt cửa, sau đó tự cởi quần áo trèo lên người An Lệ Minh. Cho dù An Lệ Minh không hiểu chuyện phong tình, nhưng dù sao thân thể cũng đã là thiếu niên mười tám, dưới sự mời gọi khiêu khích đó sao có thể nhịn được. Kết quả là thân thể có phản ứng, chuyện xảy ra sau đó càng ghê tởm hơn khiến An Lệ Minh không muốn nhớ lại.

Y tá đẩy cửa phòng bước ra ngoài, khi đi ngang qua người Tô Y Tình còn cố ý dừng lại, lườm cô một cái, “Tiền viện phí của cậu ta sắp hết rồi, cô mau đi đóng đi.” Sau đó xoay người đi thẳng.

Tiền viện phí liên quan tới mạng sống của An Lệ Minh, đương nhiên là cô không dám chậm trễ. Hơn nữa… Cô nhìn đồng hồ trên tay, thời gian cũng không còn sớm nữa, cô cần phải trở về.

Hình như An Lệ Minh cũng biết cô có việc bận, cho nên không níu cô lại nữa, nhanh chóng viện cớ mình mệt đuổi cô đi.

Tới lúc thanh toán, Tô Y Tình mới biết mình không đem theo tiền. Cô đành ngượng ngùng mượn điện thoại của vị y tá đứng gần đó, ấn một dãy số. Không biết đầu bên kia đã nói gì, chỉ thấy đôi lông mày lá liễu của cô hết nhăn lại lại giãn ra. Cuối cùng cô đành mở miệng xin thêm thời gian để nộp viện phí.

Phòng của An Lệ Minh ở là phòng Vip, đương nhiên không rẻ, lại thêm tiền thuốc mem, lại càng là một số tiền khổng lồ. Trong lúc nhất thời trong tay cô không có nhiều tiền như vậy, đành phải xin thêm vài ngày để tìm cách kiếm tiền.

Vị bác sĩ đó mặc dù không nói ra, nhưng qua ánh mắt cũng biết hắn ta không vui tới cỡ nào rồi.

Đi ra khỏi bệnh viện, nhìn dòng người tấp nập ngoài kia, đột nhiên trong lòng cô lại thấy cô đơn đến lạ. Cô không có nhà, cũng không có ai để dựa vào. Một mình cô đơn độc đối mặt với mọi thứ. Đối mặt với lòng tham không đáy của người chú Tô Sính, đối mặt với con hổ đen nguy hiểm Trần Dục Sâm lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Tô thị. Đối mặt với khoản tiền viện phí khổng lồ của em trai. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực như lúc này, bất lực trơ mắt nhìn mọi việc diễn ra, vượt qua tầm kiểm soát.

Đột nhiên trên mặt truyền tới cảm giác ẩm ướt, cô ngơ ngác đưa tay lên sờ thử, không ngoài dự đoán, bàn tay ướt đẫm. Cô khóc ư? Ồ không, là trời đang mưa. Lúc này Tô Y Tình mới biết, trời đã đổ cơn mưa từ khi nào. Mọi người đều vội vã trở về, chỉ còn mình cô đứng trơ lại giữa đường. Một người từ phía sau chạy tới, va phải cô khiến cô ngã xuống đất. Nhưng Tô Y Tình cũng không đứng dậy nữa, cô cứ ngồi như vậy, mặc cho cơn mưa lạnh lẽo thẩm thấu vào trong da thịt.

Tô Y Tình phát hiện ra, mình cũng đang khóc. Chỉ là nước mắt hòa vào với làn mưa, khiến cô không thể phân biệt, đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa. Cơn mưa khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn bao giờ hết. Trong đầu đột nhiên xuất hiện một vài hình ảnh, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Cô rất ghét trời mưa, bởi vì trời mưa sẽ khơi gợi lại một số ký ức không mấy tốt đẹp bị cô quên đi.

Không biết đã ngồi bao lâu, tầm mắt của cô đã mưa làm nhòe đi. Tô Y Tình rất muốn đứng dậy rời đi, nhưng cô không thể cử động được, đầu nặng dần. Đôi mắt hạnh của cô chậm rãi khép lại. Có lẽ là vì đau đầu sinh ra ảo giác, thế mà trước khi nhắm mắt, cô lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc từ trong mưa đi tới. Cả người cô tựa vào một lồng ngực ấm áp, có tiếng than khe khẽ vang lên: “Sao lại ngốc như vậy…”

Là ai? Là ai đang nói vậy… Đau đầu quá! Đau đầu quá!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.