Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Thuốc kích dục

Phiên bản Dịch · 3097 chữ

Chương 5: Thuốc kích dục

Không chỉ mình Ngũ Lương mà những người xung quanh cũng trợn tròn mắt nhìn Tô Y Tình. Có kẻ còn không nhịn được huýt sáo, liếc mắt đưa tình với người đẹp.

Tô Y Tình có chút xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu ửng hồng. Giống như hai quả cà chua nhỏ vừa chín tới, căng mọng tràn đầy, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.

Ánh mắt trần trụi của những người đàn ông xung quanh đổ dồn vào người cô, càn rỡ đánh giá, giống như cô chỉ là một món hàng xinh đẹp, mặc người bài bố.

Loại ánh mắt đó khiến Tô Y Tình cảm thấy khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, cắn cắn môi, làm cho người khác đau lòng.

Chờ tới lúc Trần Dục Sâm đi ra thì nhìn thấy hình ảnh thế này: Tô Y Tình mặc bộ váy trắng thuần, đứng giữa đám đông. Xung quanh là những tiếng huýt sáo đầy dâm đãng. Ánh mắt của những kẽ xung quanh tràn đầy sự tham lam. Giống như chỉ hận không thể lập tức đi tới để lột bộ váy trên người cô xuống để nhìn ngắm thân thể xinh đẹp bên trong một cách rõ ràng. Còn Tô Y Tình thì như con cừu nhỏ đã được lột lông sạch sẽ, đặt trên bàn ăn của một bữa tiệc thịnh soạn, run rẩy tới đáng thương.

Trần Dục Sâm lập tức đen mặt, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một cỗ tức giận. Chỉ hận không thể móc mắt của những kẻ đó xuống.

Cho dù cô ta chỉ là một món đồ chơi của hắn, nhưng trước khi hắn chơi chán thì cho dù món đồ chơi đó có bẩn thỉu rách nát tới cỡ nào, cũng không kẻ nào được phép dòm ngó.

Cái tên “Hoắc tam gia*” cũng không phải chỉ để gọi chơi.

*Hoắc tam gia: Một cách gọi cung kính trong giới xã hội đen, thể hiện quyền uy của người được gọi.

Trần Dục Sâm nhấc chân, sải bước đi về phía Tô Y Tình, môi mỏng lạnh lùng mím chặt.

“Phế vật!” Trần Dục Sâm kéo Tô Y Tình vào lòng mình, ngăn cản ánh mắt của những kẻ xung quanh, liếc mắt nhìn Ngũ Lương đang ngây người ở một bên, thấp giọng mắng một tiếng.

Ngũ Lương mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, tỏ vẻ không liên quan tới chuyện này.

Hoắc tam gia đã bước ra đánh dấu chủ quyền, những kẻ khác đương nhiên sẽ biết yêu quý cái mạng chó của mình, thu tầm mắt về. Mặc dù trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không có gan tranh người với Trần Dục Sâm.

Cả quãng đường đi vào, Tô Y Tình im lặng không nói chuyện, bởi vì cô không biết nên mở lời với hắn như thế nào. Trần Dục Sâm lại càng không phải nói, cho dù là ngươi muốn nói, nhưng hắn cũng chưa chắc đã muốn mở miệng.

Đi qua hành lang âm u, là tới một căn phòng. Phòng VIP này hoàn toàn tách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt ngoài kia.

‘Cạch’ một tiếng cửa phòng được mở ra, tiếng cười nói bên trong lập tức im bặt.

Đám người trong phòng, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi. Trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên một câu hỏi: Đây là Hoắc tam gia à?

Cũng không thể trách bọn họ được, bình thường Trần Dục Sâm rất ít khi để phụ nữ đụng vào người mình, chứ đừng nói tới việc ôm người ta một cách thân mật. Thế nhưng hiện tại, một tay hắn ôm eo Tô Y Tình, một tay khác mở cửa. Rõ ràng là một bộ dạng ôn nhu săn sóc!!!

Không khí trong phòng lập tức lâm vào quỷ dị, mọi người đều nhất trí cho rằng gặp quỷ rồi!

Lương Siêu ngồi ở góc trong bình thường chuyên làm nhiệm vụ điều tiết không khí, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy Trần Dục Sâm lôi một người phụ nữ tiến vào, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, cô ấy không hề giống với đám phụ nữ tầm thường trước kia, lập tức mở miệng:

“Anh Sâm, mau vào! Mau vào! Người đẹp, mau vào đây!”

Sau đó nhanh chóng chân chó chạy ra mở rộng cửa để Trần Dục Sâm bước vào.

Lương Siêu vừa mở miệng, lập tức đập tan bầu không khí quỷ dị, mọi người vội vàng phản ứng lại:

“À… Đúng… Anh Sâm, mau, mau tới chỗ em ngồi này!”

“Khó có được một lần anh Sâm dẫn chị… À người đẹp tới gặp tụi em, nào, hôm nay em mời!”

“…”

Trần Dục Sâm hừ lạnh một tiếng, ôm eo Tô Y Tình bước vào phòng, ngồi xuống.

Lương Siêu lúc này cũng đã quay trở lại, cậu ta nhìn Tô Y Tình, sau đó lại nhìn Trần Dục Sâm, cười hì hì mở miệng: “Anh Sâm, người đẹp đây là…”

“Tô Y Tình.” Tô Y Tình ngồi bên cạnh mỉm cười mở miệng.

“À, người đẹp Mộ Hi, tôi tên là Lương Siêu, sau này người đẹp cứ gọi tôi là Thành Thành cũng được, tôi không ngại… Hì hì…” Lương Siêu nháy mắt một cái, niềm nở đưa tay ra, ý muốn bắt tay với Tô Y Tình.

Tô Y Tình đáp lễ, cũng đưa tay ra, thế nhưng chưa kịp chạm vào tay Lương Siêu thì đã bị một bàn tay thô ráp khác siết chặt lại.

Đau tới mức cô nhíu mày lại, đưa mắt lên nhìn chủ nhân của bàn tay đó.

Trần Dục Sâm cau mày nhìn bàn tay đang vươn ra của Lương Siêu.

Lương Siêu lập tức nhận được tín hiệu nguy hiểm, biết điều rụt tay lại.

Đừng đùa, gần vua như gần hổ. Đối với nguy hiểm chưa ai nhạy bén bằng cậu!

“Lâu lắm rồi không thấy anh Sâm đưa phụ nữ tới, em còn tưởng anh định thủ thân vì chị Mai cơ đấy.”

Ở đây có ai mà không biết trong lòng Trần Dục Sâm luôn có hình bóng một người, đó là Mai Hồng Linh. Thế nhưng người ta đã ra nước ngoài từ năm năm trước rồi, cho nên đối với Mai Hồng Linh, tình cảm của Trần Dục Sâm chỉ như trăng trong nước, hoa trong gương.

Nghe bọn họ nhắc tới ‘chị Mai’, Tô Y Tình đang ngồi ủ rũ mất tinh thần một bên cũng vểnh tai lên một chút. Trong lòng thẩm nghĩ, hóa ra một người như Trần Dục Sâm cũng có thể thích người khác. Chẳng hiểu sao trong lòng Tô Y Tình lại thấy buồn buồn.

Cô lắc đầu, cho rằng chỉ là lần đầu tiên thân mật với một người đàn ông như vậy, cho nên mới có chút cảm xúc khác lạ. Tô Y Tình nhanh chóng đá suy nghĩ linh tinh đó ra khỏi đầu, việc quan trọng nhất bây giờ là làm sao để tìm ra chứng cứ chứng minh cha mẹ cô vô tội.

Trần Dục Sâm cầm ly rượu vang trên bàn lên, nhấp một ngụm, yết hầu di chuyển, quyến rũ vô cùng: “Đừng nhắc tới cô ta nữa.”

Ả đàn bà đó… Tốt nhất là đừng để cho hắn gặp lại!

Chút tình cảm thời thiếu niên ngây ngô đã chết đi từ lúc cô ta mặc kệ lời khẩn cầu của hắn mà bỏ đi rồi.

Đám người xung quanh nghe vậy lập tức biết Hoắc tam gia không vui, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Lương Siêu lấy ra một chai rượu, rót đầy vào sáu chiếc ly cho sáu người ở đây, tất nhiên là bao gồm cả Tô Y Tình.

Lương Siêu là một tay pha chế rượu nổi tiếng ở thành phố này, một loại rượu dưới tay hắn có thể cho ra nhiều hương vị khác nhau, cực kỳ huyền bí. Người bình thường muốn uống một ngụm gần như là điều không thể, thế nhưng sáu người ở đây, thì có tới năm người chán ghét cách pha rượu của hắn, còn lại Tô Y Tình thì hoàn toàn không biết gì về lĩnh vực này.

Thế nhưng Lương Siêu vẫn mặt dày vô cùng, lần nào cũng bắt bọn họ phải uống hết. Hôm nay, hắn vừa rót rượu, vừa cười hì hì, “Nào, hôm nay người đẹp cùng anh Sâm tới trễ, phạt uống trước một ly!”

Ngay từ khi bước vào đây, Tô Y Tình đã vô cùng có thiện cảm với chàng trai tên Lương Siêu miệng luôn nở nụ cười này, cho nên lời mời của Lương Siêu, cô cũng không từ chối. Tay vừa đụng tới ly rượu, thì Trần Dục Sâm đã nhanh tay hơn, cướp mất ly rượu trên tay cô, cau mcau mày mở miệng, “Cô ấy không uống được rượu.”

Sau đó lại quay đầu về phía cô, dịu dàng mở miệng, “Rượu Lương Siêu pha chế uống sẽ say, em uống ít thôi.” Ánh mắt tràn đầy vẻ ấm áp.

Tô Y Tình giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy Trần Dục Sâm dịu dàng như thế này cả, dịu dàng tới mức khiến cô không nhịn được muốn đắm chìm trong đó.

Ánh mắt Trần Dục Sâm hơi mơ màng, rượu bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn nhìn Tô Y Tình, nhìn mãi chẳng hiểu sao lại nhìn ra Mai Hồng Linh, nhìn ra Mai Hồng Linh của năm đó, cuồng nhiệt cháy bỏng, thiêu đốt sạch sẽ một vùng rộng lớn trong tim hắn, cứ ngỡ mình như chàng thiếu niên năm đó, điên cuồng mà si mê Mai Hồng Linh.

“Sao thế, đau lòng cho chị dâu à?” Lương Siêu xoa xoa tay, cười một cách xấu xa.

Trần Dục Sâm nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, chắc chắn là thằng nhóc Lương Siêu này đã bỏ gì vào trong rượu.

Thần trí được kéo về đôi chút, Trần Dục Sâm nhớ tới việc mình vừa làm, lại hừ lạnh một tiếng, “Đau lòng cái gì, chỉ là một sủng vật mà thôi.”

Trái tim vừa được ủ ấm một chút của Tô Y Tình lập tức như bị dội một gáo nước lạnh, cô lạnh lùng mở miệng, “Cảm ơn Ngài Trần đã quan tâm, nhưng tôi có thể uống được rượu.”

Vừa nói, vừa đưa tay giật ly rượu trên tay của Trần Dục Sâm, không chút do dự nâng lên uống cạn.

Lương Siêu đứng ở một bên nhìn thấy hành động Tô Y Tình hào sảng như vậy, không nhịn được gật đầu tán thưởng: “Tốt, người đẹp đúng là không làm anh thất vọng!”

Nhưng uống xong chưa đầy ba phút, mặt mũi Tô Y Tình đã đỏ bừng, thần chí có chút mơ hồ, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Cô đứng dậy, định đi ra ngoài. Nhưng vừa mới bước được hai bước, cánh tay đã bị kéo lại.

“Cô… Đi đâu?” Trần Dục Sâm lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo.

Tô Y Tình học theo cách của Trần Dục Sâm, hừ một tiếng, “Đi vệ sinh.”

Lương Siêu ở bên cạnh có chút buồn cười, hai người này chắc chắn là đã say rồi, quả nhiên vẫn là tay nghề pha chế của mình lợi hại!

Hôm nay pha chế rượu này, cậu ta đã cho thêm chút thuốc kích dục…

Ánh mắt Lương Siêu đảo qua đảo lại giữa hai người, nhìn Trần Dục Sâm đầy thâm ý.

…..

Tô Y Tình vừa mới bước ra khỏi nhà WC, do trong người có chút khó chịu, lại thêm có sẵn men say, cho nên lúc ra vô tình đụng phải hai gã đàn ông cũng đang đi từ phía đối diện.

Tô Y Tình bị đụng tới thiếu chút ngã xuống đất, bước chân loạng choạng phải bám vào bức tường bên cạnh mới đứng vững được, nhưng dù sao cũng là do cô đụng phải người ta trước, làm một người hiểu lý lẽ không như ai kia, cô đương nhiên sẽ mở miệng xin lỗi người ta:

“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không cố ý! Thành thật xin lỗi!”

Hai gã kia cũng có chút say, ánh mắt nhìn Tô Y Tình tràn đầy giận dữ. Đúng lúc định giơ tay định đánh người, thì Tô Y Tình lại ngẩng đầu lên, gương mặt vì say rượu mà ửng hồng, đôi mắt mê ly, khiến cho hai tên đó lập tức ngơ ngẩn, bàn tay giơ lên chuẩn bị đánh xuống cũng lập tức chuyển thành vuốt ve gương mặt của Tô Y Tình.

Mặc dù cô có say, nhưng chưa tới nỗi cái gì cũng không phân biệt được, nhìn thấy bàn tay ghê tởm đó muốn chạm vào mình, Tô Y Tình lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách với hai người.

“Ai dô, người đẹp này tính khí cũng lớn quá ~”

“Người đẹp có muốn đi chơi với bọn anh không, tiền anh đây không thiếu, chỉ thiếu một thân thể mềm mại nữa thôi ~”

Bình thường làm bậy đã quen, cho nên hôm nay nhìn thấy Tô Y Tình hai kẻ đó mới càn rỡ không chút sợ hãi nào. Dù sao cũng chỉ là một con đàn bà, cùng lắm là lấy tiền bịt miệng, không sợ cô ta không nghe lời.

Nhìn hai kẻ trước mặt, trong lòng Tô Y Tình không cấm có chút tởm lợm, cô lắc lắc đầu, mặc kệ hai tên điên đó, định lách người đi về phía trước.

Thế nhưng hai tên đó nào để cho cô được như ý nguyện, vừa mới bước qua cánh tay Tô Y Tình đã bị túm lại. Tô Y Tình là một sinh viên ngành cảnh sát, đương nhiên là đã từng học võ. Tuy không phải lợi hại gì, nhưng đối phó với bọn đầu đường xó chợ này vẫn dư sức. Theo bản năng Tô Y Tình đảo ngược tay, vật ngã cái tên đang túm lấy cánh tay mình xuống đất.

Vừa định đá thêm một cái thì cơn choáng váng lại truyền tới, khiến Tô Y Tình lắc lư không đứng vững, tạo cơ hội cho kẻ vừa bị cô đánh ngã đứng dậy.

Ánh mắt gã hung ác, nhìn cô chằm chằm, ‘phì’ một cái nhổ một ngụm nước bọn, lau khóe miệng dính máu, “Con điếm này, dám đánh ông à?” Vừa nói vừa lao tới chỗ Tô Y Tình đang đứng, giơ tay túm mái tóc dài của cô.

Tô Y Tình đang choáng váng cho nên không kịp né tránh, tóc bị giật ra phía sau, đau đớn làm cô tỉnh táo đôi chút.

Tên kia giơ tay, định tát Tô Y Tình, Tô Y Tình biết cái bạt tay này mình tránh không khỏi, nhắm chặt mắt lại, chờ đau đớn ập tới.

Thế nhưng đau đớn trong dự liệu lại không hề có, cô hé mắt, nhìn thấy một bàn tay đang giữ lấy cánh tay kẻ đó lại, nương theo bàn tay đó nhìn lên… Là Trần Dục Sâm.

Hai mắt Trần Dục Sâm như muốn phun ra lửa, đạp một phát vào bụng tên kia, khiến gã ta lập tức buông tay, ôm lấy bụng mình.

Thân thể Tô Y Tình lại rơi vào một lồng ngực mạnh mẽ ấm áp, chẳng hiểu sao lúc này Tô Y Tình lại thấy yên tâm đến lạ, mơ mơ màng màng dựa vào lồng ngực của Trần Dục Sâm.

“Mẹ kiếp, người của tao cũng dám đánh, mày chán sống rồi đúng không?” Trần Dục Sâm gầm lên một tiếng, giọng nói lạnh thấu xương, khiến cho Ngũ Lương đúng phía sau cũng không nhịn được mà xoa xoa cánh tay.

Thảm rồi, hai kẻ đó chọc phải ai không chọc, lại chọc đúng phải Trần Dục Sâm!

Trần Dục Sâm bế ngang Tô Y Tình lên, đi tới chỗ của gã đó, cười lạnh, “Tay nào của mày đụng phải em ấy… Là tay này… Hay là tay này.” Mỗi một chữ hắn nói, là một tiếng kêu như heo chọc tiết vang lên.

Trần Dục Sâm giẫm lên bàn tay phải của gã, dùng sức một chút, tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, bàn tay đó bị Trần Dục Sâm dẫm nát!

Ngũ Lương đứng phía sau cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Trần Dục Sâm nhìn Tô Y Tình đang mơ màng sắp ngủ, lại nhìn cái tên dưới đất như đang kêu như lợn bị chọc tiết, ghét bỏ cau mày, bước ra khỏi khu vực WC, khi đi qua Ngũ Lương, lạnh lùng mở miệng, “Xử nó cho tôi.”

Ở phía ngoài, Lương Siêu nhìn Tô Y Tình được Trần Dục Sâm ôm ngang, tròng mắt hơi xoay chuyển, tuy rằng không vào trong nhưng cậu cũng có thể nghe thấy lời Trần Dục Sâm vừa nói!

“Anh Sâm thương chị dâu thật đấy!”

Trần Dục Sâm nhớ tới hành động khi nãy của mình, bỗng dưng cảm thấy có lẽ hắn điên thật rồi, chỉ là một món đồ chơi, không đáng cho hắn ra mặt bảo vệ. Vừa định thả Tô Y Tình xuống, thì Tô Y Tình lại cựa quậy, cọ cọ vào lồng ngực hắn ngủ ngon lành. Chẳng biết sợi dây thần kinh nào của Trần Dục Sâm bị hỏng, lại cảm thấy bộ dạng khi ngủ của Tô Y Tình… Rất đáng yêu! Khiến hắn không nỡ đánh thức…

Trong lòng như có sợi lông vũ cọ qua, có chút ngứa, thế nhưng Trần Dục Sâm vẫn mạnh miệng, “Chị dâu cái gì, chỉ là một sủng vật mà thôi.”

Là người bên cạnh Trần Dục Sâm, Lương Siêu nhạy bén cảm nhận được lời nói này của Trần Dục Sâm có vấn đề, Trần Dục Sâm đối xử với Tô Y Tình, rất đặc biệt! Cậu ta không nhịn được mở miệng nhắc nhở:

“Anh Sâm, anh đừng có hành hạ người ta quá đáng, kẻo sau này hối hận.”

Kết cục cuối cùng khi làm sủng vật của Trần Dục Sâm chỉ có một, đó là chết!

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.