Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầm thú (H+)

Phiên bản Dịch · 2117 chữ

Chương 47: Cầm thú (H+)

Bởi vì khi nãy chỉ mặc khăn tắm, lại thêm việc cô vừa mới vật lộn với hắn, cho nên khăn tắm lỏng lẻo đã tụt xuống từ khi nào, lộ ra hai bầu ngực cao ngất. Hiện tại hắn vừa cọ vào, Tô Y Tình đã lập tức rùng mình. Tay cô hơi run một chút, nhanh chóng tìm được công tắc đèn, cánh tay đang siết chặt lấy hắn dùng thêm lực, hòng không cho hắn động đậy, động tác này lại vô tình ép đầu hắn vào gần ngực của cô hơn. Ngực của Tô Y Tình bị ép tới biến dạng.

Chính là lúc cô bật đèn, trời đất bỗng dưng đảo lộn. Hắn ta nhanh chóng dùng tay bóp chặt lấy khớp gối của Tô Y Tình, bàn tay như gọng kìm sắt, bóp tới mức cô tưởng như khớp của mình bị hắn bóp vụn.

Bởi vì đau đớn, Tô Y Tình không thể không buông hắn ra. Hắn đảo khách thành chủ, lật đè người cô xuống. Tô Y Tình chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, đèn vừa được bật sáng, còn chưa nhìn rõ gương mặt người nọ, đã bị hắn nhanh tay tắt đèn.

Căn phòng lại lâm vào bóng tối.

Lần này, để đề phòng Tô Y Tình lại nghịch ngợm, hắn lôi một sợi dây không biết từ đâu ra, trói chặt tay cô, cố định nó trên đỉnh đầu.

"Này, làm cái gì thì nhỏ tiếng một chút! Ầm ầm cái gì thế hả! Có để cho người khác ngủ hay không?" Ngoài phòng vang lên tiếng chửi bới bực bội.

"Còn làm ồn nữa là tao gọi quản lý khách sạn lên đây đó!"

Lúc đầu Tô Y Tình tưởng rằng người ngoài đó đang nói cô, cô còn đang mừng rỡ, chân không ngừng quẫy đạp linh tinh, muốn tạo ra tiếng động lớn hơn nữa. Muốn người đó gọi quản lý lên. Vừa há miệng ra định kêu lớn thì đã bị chặn lại.

Hơi thở tươi mát vừa lạ lẫm vừa quen thuộc xộc vào khoang miệng cô. Đầu lưỡi mạnh mẽ tách dời cánh môi. Động tác hung bạo. Cô nghiến chặt răng, không cho đầu lưỡi hắn tiến vào. Hắn cũng không vội, động tác chuyển dần thành nhẹ nhàng, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi cô, day day nó. Sau một hồi bị hắn liếm mút, mặt cô vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, buộc phải hé miệng ra hút một chút khí. Hắn chỉ chờ có vậy, nhân cơ hội đó lập tức đưa đầu lưỡi vào. Đầu lưỡi hắn cuốn chặt lấy đầu lưỡi cô không dời. Cô lắc đầu, gắng sức né tránh, hắn ta liền ép chặt đầu cô vào đầu giường, khiến cô không thể cục cựa. Cô lại không dám cắn hắn, chỉ sợ hắn làm liều, là lợi bất cập hại.

Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, cô thở còn chẳng vào, cả người nóng sòng như phát sốt. Đột nhiên cảm giác được vật gì vừa cứng vừa nóng thúc vào bụng dưới, cả người Tô Y Tình lập tức cứng đờ.

Chân cô vẫn không ngừng quẫy đạp, dường như điều này khiến hắn ta khó chịu, hắn gấp chân cô về phía trước, ghìm chặt lấy hai chân cô.

Mà thật ra hắn cũng không cần phải làm như thế. Bởi vì tiếng bước chân bên ngoài phòng một lúc một xa, người đó đã đi rồi. Bấy giờ Tô Y Tình mới biết, hoá ra người đó không nói cô, mà là nói phòng bên cạnh.

Tiếng rên rỉ từ phòng bên cạnh truyền qua phòng ngủ cô. Tiếng nước lép nhép ghê tởm vang vọng sang tận bên này.

Phòng khách sạn này không hề có cách âm!

Cô có thể cảm giác được, kẻ phía trên mình cứng người lại, thứ phía dưới lại lớn hơn một chút.

Bỗng, hắn khẽ động. Trong bóng tối, các giác quan được phóng đại gấp trăm lần. Cô cảm giác được trên người bỗng dưng nhẹ đi, là hắn đã ngồi dậy. Cô vừa định thở phào nhẹ nhõm nhưng còn chưa kịp thở ra, cả người đã căng cứng lại. Bắp chân bị bàn tay to lớn dùng lực tách ra. Hắn ngồi quỳ giữa hai đùi cô. Tiếng vải vóc vang lên sột soạt.

Tô Y Tình biết, hắn đang cởi quần áo.

Phải làm gì? Bây giờ phải làm gì? Trong trường hợp này, cô đã được dạy phải hạn chế nguy hiểm cho bản thân, tốt nhất là chủ động phối hợp, để giảm đi đau đớn.

Nhưng lý thuyết là một chuyện, hiện thực lại khác xa. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, không thể thở nổi. Ký ức kinh hoàng về đêm hôm đó lại ập đến. Chẳng lẽ bây giờ cô lại phải chịu cảnh bị người ta cưỡng bức sao? Mà hắn ta ngay cả mặt cô cũng không biết.

Cô lấy hơi, vừa định mở miệng hét lớn. Chiếc gối bên cạnh cô đột nhiên 'bụp' một tiếng. Mùi khói thuốc súng nhàn nhạt lan tỏa trong không khí. Hoá ra hắn biết cô muốn kêu lên, cho nên cho cô một lời cảnh cáo. Có lẽ đầu súng gắn giảm thanh, tiếng động không lớn. Nhưng cũng đủ làm Tô Y Tình giật mình.

Cả người Tô Y Tình run rẩy lạnh toát. Cô cảm thấy hình như mình đã bỏ qua chi tiết nào đó, rất quan trọng...

Cảm giác nặng nề lại ập tới, cả thân thể hắn nằm đè lên người cô, làn da trơn láng của hắn dính sát lấy da cô, miệng lưỡi hắn điên cuồng hoành hành trên vai và ngực cô. Chiếc khăn tắm mỏng đã bị hắn ném qua một bên, hai đỉnh đồi lồ lộ hiện ra. Sau thoáng ngây người, hắn cúi sát đầu ngắm nghía. Sau đó hắn há miệng ngậm nụ hoa trên ngực cô, mút nhẹ, một tay hắn mân mê đỉnh đồi bên kia.

'Bùm' một tiếng, đầu óc Tô Y Tình như nổ tung, máu trong cơ thể dường như đều đổ cả về hai điểm nhạy cảm nọ.

Tô Y Tình bất chấp tất cả, hét lớn: "Dừng lại!"

Hắn quả nhiên dừng lại, hắn 'hừm' một tiếng, dứt môi ra khỏi ngực cô, bàn tay đang xoa nắn cũng nâng lên. Thế nhưng sau đó, hắn lập tức quỳ thẳng người, bộ phận đàn ông cương cứng của hắn thúc vào bụng dưới cô. Cô hốt hoảng, theo phản xạ khép chặt hai đùi lại. Hắn bèn túm lấy chỗ bắp chân cô, ép hai chân dạng ra.

Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở. Hoá ra là khi nãy cô bước qua ngoài nhưng vẫn chưa đóng cửa và tắt đèn. Ánh sáng dịu nhẹ từ phía trong len lỏi ra ngoài, hắt lên sàn nhà. Làm căn phòng sáng hơn một chút, tuy rằng không đủ để chiếu rọi căn phòng, nhưng chí ít đủ để cô nhìn thấy gương mặt của kẻ nọ.

Gương mặt của hắn hiện lên rõ mồn một, là gương mặt quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn, Trần Dục Sâm.

Tô Y Tình điếng người, nhìn trân trân vào mặt hắn. Dường như Trần Dục Sâm cũng biết cô nhìn thấy mình, nếu như đã biết là hắn. Hắn cũng lười che dấu.

Đầu hắn hơi cúi, ánh mắt u tối đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào chỗ đó. Cô tưởng hắn chỉ muốn làm, cho nên nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn đau xé rách da thịt, tim như muốn ngừng đập, nỗi tuyệt vọng bao trùm khắp người Tô Y Tình. Nào ngờ chỉ vài giây sau, một thứ mềm mềm ấm ấm khẽ chạm vào nơi bí ẩn của cô. Cảm giác vô cùng kỳ quái.

Cô lập tức mở choàng mắt, cảnh tượng đáng sợ tới mức cô hồn bay phách tán. Trần Dục Sâm đang vùi đầu giữa hai đùi cô, dùng miệng hôn lên chỗ bí ẩn nọ. Trán hắn tì vào phần bụng dưới của cô, mái tóc ngắn cọ vào hai bên đùi nhột nhột. Cô thậm chí còn cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả ra từ miệng hắn. Cơn khoái cảm không thể kìm nén bắt đầu lan tỏa từ nơi đang được Trần Dục Sâm khám phá. Cà vùng bụng dưới của cô tê liệt. Cô hét lên: "Cút đi!"

Cảnh tượng trước mắt đúng là quá kinh khủng. Trần Dục Sâm nằm sấp giữa hai đùi cô. Thân thể trần truồng vùng vẫy lắc lư, càng tăng thêm sự mơn trớn nơi bí ẩn với môi lưỡi của hắn.

Đột nhiên, một cơn khoái cảm như nước lũ cuộn trào trong cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng rên rỉ bật ra từ cổ họng mình. Đầu óc Tô Y Tình hoàn toàn trống rỗng. Đồng thời, cô lờ mờ cảm thấy có một dòng dung dịch đang chảy từ trong ra ngoài.

Cô đờ đẫn nhìn xuống dưới, gương mặt Trần Dục Sâm đã tách khỏi nơi nhạy cảm đó. Nhưng thứ kia của hắn vẫn đặt ở phía dưới của cô. Dòng dung dịch vừa tuôn ra ngoài, đã thấm ướt thứ đó của hắn.

Đôi mắt nâu của Trần Dục Sâm dần dần đỏ ngầu, hắn gầm nhẹ một tiếng, eo hắn dùng sức, đẩy mạnh vào.

"Cầm thú!" Cô hét lên, giọng khản đặc, "Trần Dục Sâm, tôi hận anh, anh là đồ súc sinh!"

Sống lưng Trần Dục Sâm cứng đờ, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, lần đầu tiên Tô Y Tình nhìn thấy vẻ sửng sốt trong mắt hắn, ánh mắt hắn vô cùng u ám.

"Cô nói gì?"

Tô Y Tình bất chấp tất cả, cười nhạt: "Làm đi, làm nhanh đi, chẳng phải anh muốn tôi làm tình nhân cho anh cũng chỉ vì chuyện này thôi sao? Anh còn chờ đợi cái gì? Nói thật, anh chẳng cần phải ép tôi tới như vậy đâu. Sau này anh có muốn làm gì, tôi cũng xin phối hợp. Chỉ xin anh đừng bắt tôi chung sống với anh. Sao tôi có thể sống với anh được? Sống với một kẻ năm lần bảy lượt cưỡng hiếp tôi?"

Mấy câu này làm Trần Dục Sâm tỉnh hắn, hắn nghiêm mặt: "Câm miệng, cô đang lăng nhục..."

"Bạn trai? Chủ nhân? Hay là kẻ chiếm hữu?" Cô cắt ngang lời hắn, cảm giác phẫn nộ trong lòng cô đã bao trùm hết thảy, ngay cả những lời độc ác thô tục cô chưa hề nói cũng được phun ra, "Trần Dục Sâm, anh nghĩ mình là gì? Đối với tôi, anh chỉ là đồ chó má!"

"Chó má?" Trần Dục Sâm lạnh giọng, dục vọng trong đáy mắt đã tan biến gần hết, chỉ còn lại sự lạnh lùng.

"Anh nói tôi dơ bẩn? Vậy anh có nghĩ ai đã khiến tôi dơ bẩn không? Anh vẫn còn mặt mũi nói ra câu đó sao?" Tô Y Tình châm chọc, "À quên không nhắc anh, thứ khi nãy anh vừa chạm vào đã từng hầu hạ mấy kẻ ở hội sở anh ném tôi tới đó, anh chạm vào mà không thấy ghê tởm sao?"

"Cô..." Trán hắn nổi gân xanh, bàn tay túm lấy cổ chân cô cũng vô thức siết chặt. Tô Y Tình mặc dù cau mày đau đớn, nhưng không hề rên lên tiếng nào.

Ngược lại, vẫn còn mở miệng khiêu khích: "Nếu như ngài Hoắc đây không ngại tôi bẩn, tôi nhất định sẽ hầu hạ cho ngài thật tốt, khiến cho ngài muốn ngừng mà không thể ngừng... Ưm..."

Lời nói bị cắt ngang, miệng của Tô Y Tình bị Trần Dục Sâm chặn lại. Nụ hôn thô bạo, làm cho Tô Y Tình nhíu mày đau đớn. Hắn như cố ý trả thù, gặm cắn môi cô tới sưng đỏ.

Tới lúc được hắn thả ra, Tô Y Tình đã thở không ra hơi, làm gì còn sức mở miệng châm chọc.

Trần Dục Sâm lạnh lùng đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Tiếng nước róc rách truyền từ bên trong ra ngoài. Tô Y Tình co người, ôm chặt lấy cái chăn. Đầu óc cô đã bình tĩnh lại được đôi chút, bởi vì khi nãy do quá nóng vội, cho nên đã đắc tội hắn. Không biết hắn định xử cô như thế nào.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.