Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Nặc Thiên tới

Phiên bản Dịch · 2178 chữ

Chương 44: Vương Nặc Thiên tới

Cô phải tỉnh táo một chút, mới có thể thoát khỏi tay của những người này.

Đôi mắt cô quét quanh phòng trang điểm, ánh mắt cô rơi vào nơi có chiếc điện thoại di động trên bàn trang điểm, cô hé mắt, như nghĩ đến điều gì.

"Trang điểm sao rồi?" Lúc này, chị Hoa đẩy cửa vào phòng trang điểm.

Thợ trang điểm đứng dậy lập tức: "Chị Hoa, đã trang điểm gần xong rồi, bây giờ tô thêm chút son là xong."

"Vất vả cho em rồi!"

"Không vất vả! Cô bé này mới vào còn khóc nháo, nhưng sau đó đã quen hơn nhiều rồi."

"Thật sao? Học cách biết điều nhanh như vậy à?" Chị Hoa đã đi tới, nhìn Tô Y Tình trong gương. Ôi! Trang điểm xong cả người thật sự trở nên hấp dẫn ánh nhìn mà!

Tô Y Tình đứng dậy, quay sang nhìn bà ta: "Tôi biết rõ tôi chạy không thoát khỏi các người, tôi cũng không mong gì hơn, chỉ mong các người không đánh đập tôi nữa."

"Chỉ cần cô ngoan ngoãn, sao chị lại cho người đánh cô được?" Chị Hoa nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy dịu dàng.

"Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lúc nãy các người đánh tôi đau quá, tôi muốn nghỉ ngơi một chút." Đối với ánh mắt dịu dàng đó, Tô Y Tình chỉ cười lạnh trong lòng, nói xong, cô dựa vào bàn trang điểm, quay lưng che đi bàn tay nhỏ bé đang mò đến chiếc điện thoại trên bàn trang điểm. Phải tranh thủ thời cơ giữ chặt!

"Được, Hoa Hà chị cũng không phải người tuyệt tình, cho cô hai tiếng để nghỉ ngơi, lát nữa sẽ bảo họ đưa cô đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi cho thật tốt."

"Chỉ hai tiếng?"

"Yên tâm, chị sẽ không để cô làm tiểu thư hầu rượu ngay hôm nay. Cô mới đến, cái gì cũng không biết, chờ cô nghỉ ngơi xong, cô hãy theo chân mấy chị em khác học cách làm sao để tiếp khách! Học xong xuôi khoảng vài ngày là đi tiếp khách được rồi!"

"À… Tôi muốn đi vệ sinh một chút."

"Được, đưa cô ấy đi nhà vệ sinh đi." Chị Hoa quay sang nói với người bảo vệ vạm vỡ bên cạnh.

Tô Y Tình được hai người hộ tống đến phòng vệ sinh. Cô đi ra, thấy hai kẻ vạm vỡ đứng trước cửa phòng vệ sinh như hai vị thần giữ cửa, trông coi vô cùng nghiêm ngặt.

Muốn chạy, căn bản không có cửa! Biện pháp duy nhất là cầu cứu người ngoài, đây cũng là biện pháp duy nhất trước mắt mà cô có thể hy vọng.

Trốn trong phòng vệ sinh, lấy ra chiếc điện thoại di động từ trong túi quần, chiếc di động cô mới thuận tay tìm được. Cô lập tức gọi cho Mộc Miên. Nhưng cũng không biết Mộc Miên đi nước ngoài về chưa, gần đây cô ấy không đến trường.

"Xin chào, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được."

Thôi xong!

Mộc Miên vẫn chưa về ư? Cô tựa vào cửa nhà vệ sinh. Bây giờ cô tìm ai cầu cứu bây giờ? Nhớ lại một lượt trong danh bạ, còn có Hoắc Linh Chi!

Nhưng chắc chắn Hoắc Linh Chi sẽ không đến cứu cô.

Cô lo lắng, mồ hôi chảy ròng, cô nắm chặt điện thoại, cố nhớ lại xem có ai cô có thể gọi được để cứu cô, có ai? Còn ai?

Thấy thời gian trôi qua từng chút một, cứ tiếp tục thế này, người bên ngoài sẽ sinh nghi.

Cô nên làm gì bây giờ!

Ngón tay thon dài của Tô Y Tình không ngừng trượt lên màn hình điện thoại, lướt đi lướt lại cũng chỉ có vài cái tên quen thuộc. Bỗng, cô nhìn thấy một cái tên, Vương Nặc Thiên!

Tô Y Tình cũng không rảnh bận tâm tại sao cái tên đó lại xuất hiện trong danh bạ của cô, cô tranh thủ thời gian bấm điện thoại, trong lòng yên lặng cầu nguyện, đây là hy vọng cuối cùng!

"Tút… Tút… Tút." Làm ơn, nghe điện thoại đi!

"Alo, ai đấy?" Trong điện thoại truyền đến giọng đàn ông trầm thấp.

Nghe được giọng nói, Tô Y Tình kích động đến sắp khóc tới nơi. Cảm ơn trời đất, lời cầu nguyện của cô linh nghiệm rồi. Lúc này cô như người lâm vào hố sâu tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng, nhỏ giọng khóc thút thít

"Ai vậy? Nói gì đi!" Đối phương tiếp tục nói.

"Là.. Tôi…" Cô cố gắng trấn an tâm trạng của bản thân, mở miệng nói

"Em là Mộ Hi sao?"

"Cứu tôi…" Cô ngửa đầu, cố nén giọt nước mắt chực rơi, bởi vì nếu như khóc làm nhạt lớp trang điểm, sẽ bị người khác nghi ngờ.

"Mộ Hi, em sao vậy? Em xảy ra chuyện gì? Sao em lại khóc!"

"Tôi bị…" Cô thuật lại đơn giản sự việc một lần rồi cúp máy. Tô Y Tình cúp máy xong, bình ổn lại tâm trạng của mình rồi mới đi ra khỏi phòng vệ sinh. Hai kẻ vệ sĩ vạm vỡ còn đứng ở ngoài, cô như phạm nhân bị đưa đến một phòng nghỉ của nhân viên.

Chị Hoa đã ngồi chờ sẵn ở đó, thấy Tô Y Tình về, vội đứng dậy mở miệng nói: "Đi gì mà lâu vậy?"

"Hôm qua ăn phải đồ không sạch sẽ."

"A… Nếu chị đã đồng ý với cô, để cô nghỉ ngơi hai giờ rồi, thì cũng sẽ không đổi ý, cô ở đây nghỉ ngơi đi!"

"Vâng, được rồi." Cô gật nhẹ đầu.

Chị Hoa đứng dậy: "Thật ra chị rất xem trọng cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ đặc biệt chăm sóc cô. Còn nếu như cô muốn chạy trốn, chị cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc."

"Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn đâu."

"Ha ha, cô gái nhỏ như cô thật là biết thời thế! Nghỉ ngơi cho tốt đi, cô chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi." Chị Hoa nói xong thì lắc mông rời khỏi phòng nghỉ.

Một mình nằm tựa người trên ghế sa lon, cô càng tỉnh táo lại, trái tim cũng càng thêm đau nhói, như bị một con dao đay nghiến. Cô không muốn nhớ đến Trần Dục Sâm, thế nhưng toàn bộ tâm trí cô đều là khuôn mặt của hắn.

Cô hận hắn, hận hắn, rất hận hắn!

Cô càng hận ông trời như đang trêu đùa cô. Tại sao lại khiến cho cô gặp phải Trần Dục Sâm, để cô phải chịu bao nhiêu nhục nhã từ hắn?

Cuối cùng cô phải trách ai? Hận ai đây?

Cô mệt mỏi xoa bóp thái dương để mặc thời gian trôi qua. Thời gian hai tiếng đồng hồ cũng chỉ trong chớp mắt, thế nhưng chị Hoa còn trì trệ thêm thời gian, mãi không đến.

"Vương tiên sinh, tất cả tiểu thư của chúng tôi đều đưa đến cho ngài xem rồi. Thật sự không còn người nào khác!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói sốt ruột của chị Hoa.

"Vương tiên sinh, trong này chỉ có một cô gái nhỏ vừa được đưa đến. Thật sự không còn ai khác!"

Rầm!

Cửa bị đẩy ra.

Vương Nặc Thiên đứng ở cửa vào, nhìn thấy cô gái đang nằm tựa trên chiếc ghế sa lon: "Tô Y Tình!"

Chị Hoa lập tức sững sờ, chuyện này, chuyện này là sao vậy…? Người mà Vương tiên sinh muốn tìm lại là cô bé vừa tới hôm nay ư? Tại sao lại có thể như vậy?

Tô Y Tình chống người ngồi dậy, nhìn về phía Vương Nặc Thiên. Cô đứng dậy, đi về phía cửa: "Lại bắt anh tới đây một chuyến, làm phiền anh rồi."

"Em sao rồi?"

"Tôi không sao." Tô Y Tình lắc đầu.

Ánh mắt Vương Nặc Thiên trở nên sắc lạnh, hắn nhìn về phía chị Hoa đang còn đứng ngơ ngác một bên: "Cô ấy, tôi đưa đi!"

"Vương tiên sinh, chuyện này, chuyện này… Không được đâu… Ngài, ngài không thể mang cô ta đi được! Cô ta là người mà tổng giám đốc Hoắc đưa đến, nếu như ngài đưa đi, cả hội sở chúng tôi đều sẽ gặp họa đó!" Chị Hoa sốt ruột nói, trong đầu bà ta còn nhớ như in lời dặn của Trần Dục Sâm ngay lúc đó.

"Trần Dục Sâm đưa cô ấy tới sao?" Vương Nặc Thiên nhíu mày, trong mắt hắn hiện lên một tia hung ác.

"Đúng vậy, Vương tiên sinh, nếu ngài đưa cô ta đi, sao chúng tôi có thể ăn nói với tổng giám đốc Hoắc được?"

"Yên tâm, mọi chuyện phát sinh sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Nhớ kỹ, cô ấy sau này không còn là người của hội sở các người, các người cũng liệu mà ngậm chặt miệng. Nếu các người dám để lộ chuyện này ra dù chỉ nửa câu, đừng trách tôi không nương tình!" Vương Nặc Thiên lạnh lùng buông xuống một câu, sau đó kéo tay Tô Y Tình rời đi.

“Kai, xử lý chuyện ở đây cho tôi.” Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông tóc vàng mắt bạc ở phía sau mình.

Kai nhìn bóng dáng đã đi xa của Vương Nặc Thiên, lại nhìn đám ‘quý cô’ trước mặt, có chút luống cuống. Trong lòng thì muốn đi theo Vương Nặc Thiên, nhưng lại không dám trái ý người đó. Cuối cùng đen mặt, khó chịu ở lại nhanh chóng xử lý chuyện này.

Chị Hoa sợ đến mức không dám nói nửa lời, đứng khép nép một bên cúi đầu xuống. Cô bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Trước đó khiến tổng giám đốc Hoắc tức giận, giờ lại gọi người của Vương gia đến. Đúng là đáng sợ!

Nhớ lại khi nãy mình đã đối xử với Tô Y Tình thế nào, chị Hoa không khỏi run rẩy, chỉ mong Trần Dục Sâm thương tình mình đã làm ở đây nhiều năm, để ra cho mình một con đường sống.

Vương Nặc Thiên kéo Tô Y Tình rời khỏi hội sở, không ai dám đứng ra ngăn cản.

Yên tĩnh đến lạ.

"Hôm nay thật sự cảm ơn anh."

"Có thật là Trần Dục Sâm đưa em vào chỗ này?" Trong mắt Vương Nặc Thiên đầy vẻ phẫn nộ. Trong điện thoại cô cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói là cô bị bắt đến hội sợ. Nếu như không phải Hoa Hà lỡ lời làm lộ ra, chỉ sợ đến bây giờ hắn cũng không biết sự thật này.

Tô Y Tình cúi đầu, trầm mặc không nói gì.

Vương Nặc Thiên nhíu mày: "Em gả cho anh ta, sao anh ta lại có thể đưa em đến nơi như hội sở ăn chơi thế này? Rốt cuộc lý do là vì sao?"

"Nguyên nhân rất phức tạp, nhưng tóm lại cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi ra."

"Đi thôi, lên xe!" Vương Nặc Thiên níu tay cô lại, muốn đưa cô lên xe.

"Đi đâu cơ?"

"Anh đưa em về!"

Cô lắc đầu ngay, cố gắng rút cánh tay mình khỏi bàn tay anh, giãy dụa thoát ra: "Không cần, tôi có thể tự trở về."

Một cái liếc sắc bén bắn về phía Tô Y Tình, Vương Nặc Thiên hơi híp mắt lại, chần chừ một hồi lâu sau mới nói nhỏ: "Được rồi, nếu đã như vậy thì anh không quản nữa. Bây giờ cũng không còn sớm, em mau về đi."

Vương Nặc Thiên thừa hiểu tính cách của Tô Y Tình, nếu cô đã không muốn thì không ai có thể quản được. Dù sao hắn cũng có việc khác để làm.

"Ừ, cảm ơn anh." Tô Y Tình quay sang một con đường khác đi, cứ tiến về phía trước. Đến tận khi thoát khỏi tầm mắt của Vương Nặc Thiên, cô mới ngồi thụp xuống một góc đường.

Về nhà ư? Cô còn có nhà để về sao? Cho dù có trở về đi chăng nữa, ai biết được có lại bị người đàn ông vô tình kia đưa đến những hội sở khác hay không?

Nếu thế thì cô còn có thể đi đâu? Cô đã không còn muốn dây dưa với Vương Nặc Thiên, ân tình này của hắn ta, khiến cô không có cách nào để báo đáp. Nhưng lúc này, cô nên đi đến nơi nào?

Cô tựa vào cột đèn đường, mệt mỏi chán nản như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi.

Mà ở một bên khác, Vương Nặc Thiên lái xe đến thẳng cửa Nhà họ Trần.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.