Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám muội trên xe

Phiên bản Dịch · 1924 chữ

Chương 34: Ám muội trên xe

"Có lẽ là do còn chưa thích ứng được thời tiết, và chênh lệch thời gian, mà em ở bên Mỹ lâu quá, nên cũng chưa quen được thời gian ngủ nghỉ ở bên này. Mau chóng dậy ăn cơm đi nha, người giúp việc đã nấu đầy một bàn đồ ăn rồi đó."

"Ừm, chị dậy ngay đây."

"Vậy em đi xuống dưới chờ chị."

Cô duỗi người một cái thật mệt mỏi, sau đó ra khỏi giường thay một bộ quần áo khác. Cô nhìn thấy bản thân ở trong gương thì nở nụ cười nhẹ, nhưng cảm thấy nụ cười thật sự còn hơi cứng ngắc. Một bên má tối qua bị hắn đánh vẫn còn hơi ửng đỏ, bây giờ cũng giảm bớt rồi, nhưng mà cô cứ nghĩ tới thì vẫn còn cảm thấy hơi đau.

Đi xuống dưới lầu, trong nhà ăn. Đám người giúp việc kính cẩn đứng thành một hàng. Trần Dục Sâm và Hoắc Linh Chi đã ngồi ở bàn ăn rồi.... Giống như chỉ còn chờ mình cô.

"Mộ Hi, Mộ Hi à, mau lên đi, một lát nữa là đồ ăn nguội mất." Cô vừa xuống dưới lầu, Hoắc Linh Chi mở miệng chào hỏi nhiệt tình.

Con ngươi màu đen của Tô Y Tình liếc nhìn Trần Dục Sâm một cái. Mà hắn ta lại giống như không nhìn thấy cô, vẫn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như trước, nhìn không ra đang có cảm xúc gì.

Ba người ngồi xuống ăn uống, không khí không còn cứng ngắc lạnh như băng của ngày trước nữa. Tuy rằng Trần Dục Sâm vẫn còn giống như trước đây, không nói một lời nào, chỉ bày ra một bộ mặt lạnh lùng.

Nhưng mà có Hoắc Linh Chi ở đây, không khí đúng là đã dịu đi không ít. Bởi vì cô nhóc vẫn luôn hỏi hTô Y Tình rất nhiệt tình, không để Mộ Hi phải một mình đối mặt với Trần Dục Sâm mặt đơ này nữa.

"No thật đó, Mộ Hi, hôm nay chị có việc gì không?" Sau khi ăn xong, Hoắc Linh Chi vuốt bụng hỏi.

"Không có việc gì. Làm sao vậy?" Tô Y Tình nghi hoặc nhìn cô nhóc, không biết là con bé định làm cái gì nữa.

Mặc dù hai người họ bằng tuổi, nhưng trong thâm tâm Tô Y Tình vẫn luôn coi Hoắc Linh Chi là nhóc con, có lẽ là vì phong cách nói chuyện cùng ăn mặc của cô nàng, khiến người ta không thể liên tưởng tới một thiếu nữ đứng đắn được.

"Vậy chị đưa em ra ngoài đi chơi đi, cũng lâu rồi em chưa trở về, rất muốn đi ra ngoài chơi, nhưng lại sợ bản thân bị lạc, không có ai đi cùng." Cô nàng mở miệng làm nũng như một đứa nhóc.

"Cái này..." Cô hơi do dự, tuy rằng lời Hoắc Linh Chi nói không sai , nhưng mà cô vẫn còn nhớ rõ những lời Trần Dục Sâm cảnh cáo cô đêm qua, bảo cô ít đến gần Hoắc Linh Chi, khiến cho cô không biết nên làm gì mới tốt. Cô dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Trần Dục Sâm.

"Mộ Hi, vậy cô đưa Linh Chi ra ngoài chơi vui vẻ, nhớ trở về sớm một chút." Trần Dục Sâm dịu dàng nói, giơ tay lên ý bảo Lâm Tú đi tới: "Gọi Ngũ Lương đi theo để đảm bảo an toàn cho hai người bọn họ."

"Được rồi." Lâm Tú gật đầu.

Hoắc Linh Chi này, bà biết. Chỉ là không quá thân cận, con bé lại hay ra nước ngoài, cho nên số lần gặp gỡ cũng không nhiều.

Hoắc Linh Chi thích thú nhảy lên, mà Tô Y Tình lại không nói gì, chỉ mỉm cười. Trần Dục Sâm ơi Trần Dục Sâm, anh muốn tôi biến thành bộ dáng một người chị dâu tốt ở trước mặt em gái anh, lại lo lắng tôi sẽ dạy hư em gái anh nên mới có thể bảo Ngũ Lương đi theo. Cứ như tôi là một kẻ ti tiện bỉ ổi vậy.

Mấy ngày này, không chỉ có mình Ngũ Lương đi theo bọn họ, mà là một đám vệ sĩ đi theo hai người ra ngoài chơi. Thực ra cho dù bọn họ không đi cùng, Trần Dục Sâm cứ nghĩ rằng chỉ cần cô đơn độc đi cùng Hoắc Linh Chi, thì sẽ đưa em gái anh ta tới những nơi ăn chơi trụy lạc vậy. Làm ơn đi, cô cũng mới chỉ có hai mươi tuổi, không có việc gì, làm sao lại có thể đi tới mấy chỗ đó được.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhoáng một cái đã trôi qua vài ngày rồi. Mấy ngày nay có lẽ là những ngày nhẹ nhàng nhất của cô khi ở Nhà họ Trần. Bởi vì có Hoắc Linh Chi ở đây, mỗi ngày trôi qua cũng không còn vất vả như trước. Mỗi ngày không cần phải đối mặt với áp lực mà Trần Dục Sâm đặt trên cô, hơn nữa Trần Dục Sâm cũng bởi vì có Hoắc Linh Chi ở đây mà bớt phóng túng hơn nhiều.

Rất nhanh, đã tới lúc nhập học. Hoắc Linh Chi vốn là du học sinh học trao đổi, đi học cùng với cô, nên Trần Dục Sâm cũng tự mình đưa hai người tới trường học.

Trên chiếc xe sang trọng.

"Em nhìn thấy trường học rồi! Oa... Uầy.... Thật là xa hoa.... Trường học này xứng đáng là trường học nổi tiếng!" Hai tay Hoắc Linh Chi bám vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Xem chừng cô nhóc này có vẻ vô cùng hưng phấn, tâm trạng của cô cũng vô thức quấn theo con bé.

Mà lúc này, Trần Dục Sâm ngồi ở bên cạnh, bàn tay lớn nhẹ nhàng lướt qua sau lưng Mộ Hi.

Cảm nhận được sự đụng chạm của hắn, cơ thể Mộ Hi co lại, cô nín thở nhỏ giọng: "Anh làm gì vậy? Em gái anh còn ở trên xe đấy."

"Hửm, muốn để con bé nhìn thấy sao?"

Cả người Tô Y Tình run rẩy, nơi bị hắn ta sờ rất ngứa ngáy. Cô hít vào một hơi, ngồi thẳng người lên.

Bàn tay thô ráp vuốt ve tới phía trước....

Cái.... Cái này... Hơi quá đáng rồi!

Lông mày Mộ Hi nhíu chặt lại, mở miệng kháng nghị bằng giọng nói nhỏ như muỗi: "Anh... Tay của anh...."

Cô nhẹ nhàng cọ xát cơ thể, động tác này rất nhỏ, có ý muốn thoát ra khỏi bàn tay của hắn ta.

Đôi con ngươi đen láy run rẩy của cô, nhìn sang Hoắc Linh Chi đang quay ngược quay xuôi dán mắt ở cửa kính nhìn ra bên ngoài. Trần Dục Sâm làm loại chuyện này trong xe, cô lại có bộ dạng như thế này, nếu Linh Chi đột nhiên quay người lại nhìn thì phải làm sao bây giờ? Chuyện này càng nghĩ càng khiến cho người ta thấy kinh hồn bạt vía.... Đầu Tô Y Tình dần dần nóng lên. Trần Dục Sâm tiến gần đến tai cô, nhẹ nhàng thổi một hơi bên cạnh tai.

A.... Cô vội vàng rụt bả vai lại, thật ngứa ngáy, bị người khác chọc ngứa ngáy làm cô cảm thấy hơi đáng sợ. Giống như là hơi thở nóng bỏng kia sẽ đưa người cô tới một không gian khác lạ nào đó. Nếu cơ thể có thể co nhỏ lại, bây giờ cô nhất định sẽ co người lại nhỏ nhất có thể.

Giọng nói trầm thấp của Trần Dục Sâm vang bên tai cô: "Có người ở bên cạnh, có phải rất là kích thích hay không? Cơ thể có phải sắp không chịu nổi rồi hay không?"

Cô cắn chặt môi dưới, không nói một lời. Chỉ lo rằng Hoắc Linh Chi đột nhiên xoay người nhìn thấy hình ảnh xấu hổ này mà thôi.

"Hừ.... Buổi tối sẽ cho cơ thể đói khát này của cô ăn no sau. Mà giờ cô đã gấp tới không thể chờ nổi rồi sao. Hừm!"

Gương mặt cô thẹn thùng ửng đỏ: "Anh đừng như vậy."

Trần Dục Sâm chậm rãi rút bàn tay lớn từ bên trong quần áo của cô ra, nói nhỏ: "Nhớ cho kỹ buổi tối ngày hôm đó, tôi và cô đã nói những gì, ở trường học phải biết thân biết phận!"

Cô khó chịu quay đầu đi... Nhưng nét ửng đỏ ở trên mặt vẫn chưa giảm bớt...

Trần Dục Sâm nâng tay lên, lướt qua cổ nhạy cảm của cô.

Có lẽ khi nãy bị ánh ta trêu chọc cô vẫn chưa hết mẫn cảm, hắn vừa đưa tay lên, cô đã vội vàng tránh xa.

Trần Dục Sâm nhìn thấy hành động này của cô, liền nở một nụ cười xấu xa.

"Ồ? Nãy giờ hai người nói cái gì vậy?" Hoắc Linh Chi quay qua, nhìn về phía Trần Dục Sâm và Tô Y Tình.

Tô Y Tình có chút xấu hổ: "Không có gì."

"A, Mộ Hi, mặt của chị sao lại hồng như vậy? Làm sao vậy? Ban nãy vẫn còn tốt mà."

"Say xe mà thôi...." Cô mau chóng bịa lý do để lẩn tránh vấn đề này.

Lúc này, xe dừng lại. Ngũ Lương cầm lái ở phía trước nói: “Ngài Trần, đã tới nơi rồi.”

Tô Y Tình cảm thấy dạo gần đây người ở biệt thự của Trần Dục Sâm rất kỳ lạ, không chỉ Lâm Tú, mà ngay cả Ngũ Lương, bọn họ đều cố tình tránh né cô.

Nhưng không để cho cô suy nghĩ lâu hơn, Hoắc Linh Chi bị lời này thu hút, lập tức mở cửa xe bước xuống.

Tô Y Tình cũng chuẩn bị xuống xe, vừa đứng dậy thì nghe thấy giọng nói châm chọc của Trần Dục Sâm vang lên: "Kỹ năng nói dối của cô, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Đôi mắt cô trợn to lên, biết là Trần Dục Sâm nói đến chuyện mặt cô ửng đỏ ban nãy, Tô Y Tình nhíu mày lại: "Tôi nói dối sao, vẫn là nhờ có phúc của anh đấy!"

Chẳng lẽ cô lại nói với Hoắc Linh Chi rằng, do anh trai của em ở trên xe không chịu an phận hay sao? Không đợi Trần Dục Sâm trả lời, cô mau chóng nhảy xuống xe.

Trần Dục Sâm lạnh lùng nhìn Tô Y Tình, cuối cùng thu tầm mắt về, phất tay ý bảo Ngũ Lương lái xe đi.

Hôm nay là ngày khai giảng, đương nhiên là ngoài cửa trường học rất đông vui rồi.

Xem ra tâm tình của Hoắc Linh Chi cũng không tệ, vừa đi vừa chạy vào bên trong: "Mộ Hi, chị bị say xe đã đỡ hơn chưa?"

"Ừm, đã không sao nữa rồi." Cô vốn đã quên hết chuyện ở trên xe rồi, lần này lại bị nhắc tới, mặt cô lại suýt đỏ ửng lên, Tô Y Tình nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Đi vào trong sân trường, người tới người đi đông đúc, toàn bộ mọi người đều đi tới sân lớn của trường đại học.

Bình thường ngày đầu tiên đi học đều tổ chức lễ chào đón tân sinh viên…

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.