Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện tôi ngủ với ai ông cũng định quản à?

Phiên bản Dịch · 2501 chữ

Chương 26: Chuyện tôi ngủ với ai ông cũng định quản à?

Trần Dục Sâm lâm vào hôn mê sâu, tới tận buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh. Sau khi hắn tỉnh, câu đầu tiên hắn hỏi chính là: “Tô Y Tình đâu?”

Từ Viễn ngồi bên cạnh đang chuẩn bị thay thuốc cho hắn, nghe vậy thì tức hộc máu, hắn ta ném tấm vải trắng trong tay xuống, nghiến răng đáp: “Mẹ nó, cậu còn có lương tâm không hả Trần Dục Sâm?! Nửa đêm dựng ông đây dậy đi nơi này chăm sóc cho cậu thì thôi. Mất bao nhiêu công sức mới cướp được cái mạng cậu về từ tay Diêm Vương. Còn mất ăn mất ngủ để chăm lo cho cậu, bây giờ cậu tỉnh lại câu đầu tiên lại hỏi về cô bé kia! Đây là cách cậu đối đáp với ân nhân của mình đó hả?!”

Trần Dục Sâm im lặng, đợi Từ Viễn nói xong, hắn lại mở miệng hỏi lại: “An Mộ Hi đâu?”

Hiện tại Từ Viễn rất ngứa tay, rất muốn đánh cho Trần Dục Sâm một trận. Nhưng nhìn tới gương mặt trắng bệch không chút máu nào của Trần Dục Sâm, hắn dù tức nhưng vẫn không đành lòng ra tay. Từ Viễn thở dài một hơi, bỗng nhiên có cảm giác con trai mình vất vả nuôi lớn giờ đã đi theo người ta rồi.

“Đi học rồi.”

“Đi học?” Trần Dục Sâm rõ ràng có chút không tin.

Từ Viễn tức giận tới bật cười: “Chứ không thì sao? Chẳng lẽ cậu còn nghĩ rằng cô bé ấy ở đây ngày đêm chăm sóc cậu?”

Trần Dục Sâm rũ mắt, trầm mặc một chút, cuối cùng há miệng nói một câu: “Cảm ơn.”

“Cái gì cơ?” Từ Viễn cảm thấy rất có khả năng mình nghe lầm, tốt nhất mình nên đi khám tai thì hơn. Một kẻ như Trần Dục Sâm lại cũng biết mở miệng cảm ơn người ta? Có phải hôm nay mặt trời mọc hướng tây không???

Khóe miệng Trần Dục Sâm giật giật, hắn lặp lại lần nữa: “Cảm ơn.”

Từ Viễn nghĩ hiện tại hắn nên đi chết được rồi, làm người đầu tiên nhận được tiếng cảm ơn của Trần Dục Sâm, có lẽ hắn sống cũng đã đủ rồi.

Từ Viễn nhìn Trần Dục Sâm thở dài một tiếng, giống như gà mẹ nhìn con thơ: “Nói đi cũng phải nói lại, cô bé ấy đúng là gan dạ thật! Lúc tôi nhìn thấy trạng thái của cậu lúc đó, tôi còn tưởng cậu đã chết rồi cơ. Mạch không còn đập, cả người thì đầy máu, rơi vào hôn mê sâu, thế mà cô bé ấy vẫn cắn răng kéo cậu đi cho bằng được.”

“Vậy sao?” Trần Dục Sâm bâng khuâng nói ra hai chữ, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Từ Viễn không nhìn vào mắt Trần Dục Sâm, cho nên không biết rốt cuộc câu này của hắn có ý gì. Hắn ta tiếp tục nói:

“Bây giờ nghĩ lại chuyện đêm đó tôi vẫn còn sợ, cả người hai người đẫm máu, cuối cùng chẳng thể phân biệt nổi là máu của ai với của ai. Cơ bắp cả người cô bé căng lên, sau khi đưa cậu lên xe rồi vẫn còn chưa hết, mãi sau tôi phải tiêm thuốc, thì cơ bắp mới trở lại bình thường…”

Từ Viễn nhớ lại một đêm kia, cả đời này hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt của Tô Y Tình đó, cả người cô bẩn thỉu, đầy máu, trên lưng còn một người đàn ông với trọng lượng gần như gấp đôi bản thân. Cả người Tô Y Tình run rẩy, chậm rãi bước từng bước về phía bọn họ. Đôi mắt sáng rực trong bóng đêm, mang theo sự rét lạnh thấu tim gan.

Khi tới trước mặt hắn, câu đầu tiên chính là: “Cứu lấy Trần Dục Sâm.”

Từ Viễn xưa nay không phải người dễ động lòng, nhưng đêm đó hắn không thể không thừa nhận, mình bị sự kiên cường của cô chinh phục! Đáng tiếc, hắn có quy tắc của hắn. Có ba loại phụ nữ nhất định không được đụng vào: Một là phụ nữ đã có chồng, hai là người phụ nữ của anh em. Và loại cuối cùng chính là phụ nữ có tri thức!

Sau khi nhớ lại ba quy tắc mà mình đặt ra, mọi rung động trong lòng Từ Viễn khi đó đều bay biến. Hắn chỉ vỗ vai Tô Y Tình, gật đầu bảo rằng mình sẽ cố hết sức.

Trần Dục Sâm ngẩn người nửa ngày, cuối cùng nhấc chăn lên, định bước xuống giường.

Từ Viễn thấy vậy, vội vàng cản lại: “Này này, cậu làm cái gì đó?”

“Mấy hôm nay cảnh sát đang chú ý vào động thái của cậu đó, đừng có mà liều lĩnh.”

Chuyện ngày hôm đó, chết nhiều người như vậy, lại còn sử dụng cả bom. Đám cảnh sát kia không chú ý mới là lạ. Sau khi bọn họ rời đi, đám cảnh sát cũng tới. Bởi vì vệ sĩ của Trần Dục Sâm vẫn luôn mặc áo có biểu tượng của Nhà họ Trần, cho nên đám cảnh sát chĩa mũi về phía Nhà họ Trần, mong Nhà họ Trần đưa ra một lời giải thích.

Thế nhưng đương sự của chuyện này thì hôn mê bất tỉnh, lão gia của Nhà họ Trần đâu thể làm gì khác, ngoài việc bảo rằng Trần Dục Sâm đã đi công tác từ tuần trước, giờ vẫn còn chưa về. Hiện tại Trần Dục Sâm mà xuất hiện, không phải là đưa đuôi cho bọn họ nắm sao.

Trần Dục Sâm lại khôi phục vẻ lạnh lùng như bình thường, hắn cười lạnh một tiếng: “Đám người Nhà họ Trần có lẽ chỉ mong tôi chết đi, nào có chuyện che dấu cho tôi.”

Làm một đứa con hoang mà được ngồi lên vị trí gia chủ Nhà họ Trần, đương nhiên là ai cũng ngứa mắt.

Ngược lại, Trần Dục Sâm cũng muốn nhân cơ hội này, thanh tẩy lại Nhà họ Trần một chút. Trước kia hắn vẫn luôn muốn tìm lý do để dọn sạch sẽ đám người Nhà họ Trần, bây giờ đã có lý do rồi. Bảo hắn làm sao ngồi im được nữa.

Từ Viễn ngăn cản Trần Dục Sâm không được, cuối cùng đành bất lực ấn số gọi cho Tô Y Tình. Nhưng không biết Tô Y Tình làm gì mà mãi vẫn không bắt máy. Từ Viễn chán nản vứt điện thoại qua một bên, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, hắn lại cầm điện thoại lên, đặt một cái vé máy bay. Nơi tới chính là Califonia của Mỹ.

Từ Viễn thầm nghĩ, tốt nhất là hắn nên cách xa hai người này ra một chút. Từ lúc Trần Dục Sâm gặp Tô Y Tình, cậu ta liên tục đổ máu, không biết Tô Y Tình là phúc, hay là họa của Trần Dục Sâm nữa? Phúc cũng được, mà họa cũng không sao, dù sao hắn cũng không muốn dính vào hai người này nữa.

-

Bang Califonia của Mỹ.

Lệ Minh Quân rít một hơi thuốc lá, nhìn ra bãi biển phía xa, chậm rãi nói:

“Vậy nên… Trần Dục Sâm không chết?”

Kai đứng phía sau hắn, gật đầu, trầm giọng đáp: “Hắn thoát thân được, người của chúng ta bị tiêu diệt toàn bộ, có một người mất tích. Không biết là đã rơi vào tay của Trần Dục Sâm, hay là thoát thân được…”

“Rơi vào tay của Trần Dục Sâm?” Lệ Minh Quân nghi hoặc.

Kai vội vàng nói: “Ngài cứ yên tâm, người của tôi đã thông qua huấn luyện, tuyệt đối sẽ không để lộ bất cứ thông tin gì!”

Lệ Minh Quân không rõ là không quan tâm, hay là yên tâm với cách làm việc của Kai, hắn ta im lặng không đáp. Ánh hoàng hôn phủ lên gương mặt đầy sẹo của Lệ Minh Quân, một bên thì đẹp như thiên sứ, một bên thì xấu xí như ác quỷ. Vẻ đẹp cô độc khiến người ta đau lòng.

Kai cũng vậy, hắn không thích Lệ Minh Quân im lặng, thà rằng Lệ Minh Quân tức giận đánh mắng hắn, vẫn tốt hơn là im lặng không nói gì. Kai nghĩ nghĩ một lát, đôi mắt màu bạc hơi lóe lên, gã chậm rãi bước lên phía trước, từ phía sau ôm lấy Lệ Minh Quân.

Thấy Lệ Minh Quân không có phản ứng gì, gã mới bạo gan siết chặt vòng tay lại. Kai cúi đầu, há miệng cắn vành tai Lệ Minh Quân. Thân thể của Lệ Minh Quân làm gã si mê, say đắm. Đã nếm được một lần, thì sẽ nghiện mãi không dừng. Giống như thuốc phiện vậy… Mà Lệ Minh Quân, chính là thuốc phiện của gã.

Thân thể của Kai dần dần có phản ứng, gã khó chịu, khàn giọng nỉ non: “Lệ Minh Quân, tôi khó chịu…”

Lúc này Lệ Minh Quân mới quay đầu lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đôi mắt chứa đầy dục vọng của Kai. Sự lạnh lẽo khiến Kai tỉnh táo lại đôi chút. Lệ Minh Quân há miệng: “Chuyện tương tự, không cho phép xảy ra lần nữa.”

Ý của hắn là chuyện để Trần Dục Sâm thoát chết trong gang tấc.

Kai gật đầu, chỉ thiếu mỗi việc đưa hai tay lên thề: “Sẽ không.”

“Tôi khó chịu…” Sau đó gã lại rầu rĩ.

Lệ Minh Quân đẩy Kai ra: “Đi tắm đi.” Rồi tiếp tục nhìn về phía biển. Buổi chiều này là một buổi chiều hiếm có ở Califonia. Không hề có tiếng đạn. Nếu như ở Califonia không loạn như thế, thì kể ra đây cũng là một nơi rất đẹp.

“Chết rồi sao?” Trần Dục Sâm rút một chiếc khăn trắng ra, lau bàn tay dính máu của mình, động tác ưu nhã. Hắn thản nhiên hỏi.

“Không chịu được ép cung, đã tự sát rồi.” Ngũ Lương đứng một bên, gật đầu đáp.

Trên áo của cậu ta còn cả một mảng máu đỏ ghê người. Trên tay còn đang cuốn băng trắng. Đêm đó cậu ta may mắn thoát chết, gặp được đám Đầu Trọc, cũng được đưa về sơ cứu. Vết thương của cậu ta nhìn bề ngoài thì có chút ghê, nhưng thật ra ngoại trừ vết bắn ở tay, tất cả đều là vết thương ngoài da. Ngược lại Trần Dục Sâm khi đó mới đáng lo.

Trần Dục Sâm sau khi lau sạch sẽ bàn tay, ném chiếc khăn tay qua một bên, lạnh lùng nói: “Không cần tra nữa, là đám khủng bố nước ngoài.”

Bàn tay của bọn chúng đúng là rất dài, dám vươn tới tận đây!

Ngũ Lương kinh ngạc: “Thế nhưng…”

“Đi, đi tới Nhà họ Trần, tôi muốn xem xem ông cụ đó nói thế nào về chuyện này.” Vừa dứt lời, Trần Dục Sâm đã xoay người đi ra ngoài.

Ngũ Lương vội vàng đuổi theo sau.

Thế lực ngầm của Nhà họ Trần cơ bản đều ở nước ngoài, Trần thị vừa là ông vua trên thương trường, vừa là ông hoàng của thế giới ngầm. Nhưng thế giới ngầm ở nước ngoài thì không đơn giản như trong nước, vừa xinh đẹp hấp dẫn, lại vừa xấu xí thối nát. Kể từ khi Trần Dục Sâm ngồi lên chiếc ghế gia chủ, hắn cũng từng có ý định gọt bỏ miếng thịt thối này đi, thế nhưng Trần thị dựa vào nó mới có ngày hôm nay, sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Biệt thự của Nhà họ Trần, ngoại ô thành phố.

Trần Dục Sâm vừa bước vào trong phòng, một bàn tay đã ập tới, hắn nhanh chóng nghiêng người tránh.

Ông cụ Trần đánh hụt, cũng không tức giận, chỉ thu tay về, ngồi xuống ghế, nện cây gậy đang cầm trong tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Mày còn dám quay trở về?”

Ông cụ Trần cũng từng là một lão đại có tiếng trong thế giới ngầm, chỉ là mấy năm gần đây quy ẩn, thế lực của mình dần dần giao cho con cháu. Tuy rằng ở nhà, nhưng khí thế của năm đó vẫn không hề biến mất, mỗi khi tức giận đều tỏa ra uy áp khiến người sợ hãi.

Tất nhiên không bao gồm Trần Dục Sâm, hắn nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ châm chọc: “Tại sao lại không dám trở về? Ông à, ông đừng quên hiện tại tôi là gia chủ, căn biệt thự này cũng là của tôi.”

Nói xong, hắn kéo ghế ra, ngồi xuống.

Ông cụ Trần gõ cây gậy trong tay thình thịch xuống nền nhà, tức giận tới mức run người, “Giỏi! Giỏi lắm! Đủ lông đủ cánh rồi đúng không!”

“Đừng quên ta đưa mày lên chiếc ghế này thế nào, cũng có thể đẩy chiếc ghế này xuống như thế!”

Trần Dục Sâm ‘ồ’ một tiếng: “Tôi cũng chán ngấy cái cảnh hai tay lúc nào cũng dính đầy máu tươi rồi. Chiếc ghế này tôi cũng chẳng muốn ngồi, ông có thể lấy nó đi, chỉ là…”

Hắn hơi ngừng một lát, sau đó lại nói tiếp: “…Ông muốn đưa chiếc ghế này cho ai, Hoắc Ngạn Vũ vô dụng kia ư?”

Ánh mắt Trần Dục Sâm mang đầy sự trào phúng. Cái ghế gia chủ này như một chiếc bánh ngọt thơm ngon, bên ngoài xinh đẹp, bên trong thối rữa. Nếu như hắn không nhận, thì ai có thể đủ khả năng gánh vác Nhà họ Trần to lớn này?

Ông cụ Trần hiển nhiên cũng hiểu điều đó: “Thôi được rồi, hiện tại ta đã già rồi… Không quản được người trẻ chúng mày nữa…”

Trần Dục Sâm cười lạnh một tiếng, lão già ranh ma, không phải là không thể giao chiếc ghế này cho người khác được hay sao!

“Đúng vậy, ông cũng nên nghỉ ngơi rồi, chuyện của Nhà họ Trần cứ để tôi lo… Thế lực trong tay ông, cũng nên đưa cho tôi rồi.”

“Mày, mày…” Ông cụ Trần ôm ngực thở dốc: “Cút!”

Trần Dục Sâm biết hôm nay tới đây là đủ rồi, hắn cũng không có ý định thu lại thế lực trong hôm nay, hắn đứng dậy, xoay người rời đi.

“Tô Y Tình đang ở trong tay mày.” Giọng của ông cụ Trần truyền tới từ phía sau, không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.

Trần Dục Sâm dừng bước chân, hơi nghiêng người, lạnh giọng: “Sao? Chuyện tôi ngủ với ai ông cũng định quản à?”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.