Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông chủ muốn cô

Phiên bản Dịch · 2037 chữ

Chương 19: Ông chủ muốn cô

Trần Dục Sâm hơi ngẩn ra, cong cong khóe môi, giọng nói đầy ẩn ý: “Đúng vậy, nên cách xa tôi ra một chút… Đặc biệt là cái miệng phía dưới…”

“Vô sỉ!” Tô Y Tình tực giận tới mức giậm chân, gương mặt đỏ ửng mê người.

Trần Dục Sâm đưa tay cướp ly nước hoa quả trong tay Tô Y Tình, không chút do dự nâng lên uống. Uống xong, hắn còn cố ý liếm môi, liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Y Tình.

Giống như thứ hắn thưởng thức, không phải là ly nước trong tay, mà chính là người đẹp đang đứng trước mặt vậy.

“Ngài Trần, Tô tiểu thư.” Cố tình vào lúc này, bóng đèn siêu sáng Ngũ Lương lại xuất hiện. Cậu ta ghé vào tai Trần Dục Sâm, thấp giọng nói vài câu.

Sắc mặt Trần Dục Sâm cũng dần dần thay đổi, tối sầm lại. Hắn trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.

“Bảo bảo, ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.” Trần Dục Sâm hạ giọng, lời nói không cho người ta chút ý thương lượng nào.

Nói xong lập tức xoay người rời đi.

Tô Y Tình đương nhiên là sẽ ngoan ngoãn gật đầu. Tiếp tục lùi vào trong góc, quan sát đám người đi qua đi lại trước mặt mình.

Ở một nơi cô không nhìn thấy, có một đôi mắt luôn dõi theo cô chằm chằm, giống như sói hoang ngắm chúng con mồi, chỉ cần con mồi rơi vào bẫy thì cuộc săn đấu sẽ lập tức bắt đầu.

“Tiên Sinh, đã chuẩn bị xong hết rồi.” Một người đàn ông cao lớn trầm giọng nói.

Kẻ được gọi là tiên sinh kia, mắt vẫn không rời khỏi Tô Y Tình, khàn giọng đáp: “Ừ, cứ làm theo kế hoạch.”

Không khó để nhận ra, kẻ này cố ý thay đổi âm điệu. Giọng nói khàn khàn khó nghe, khiến người khác khó chịu.

“Dear Mr. Karim, you like that girl already?” Một giọng nói vang lên phía sau lưng người đàn ông tên Karim, hắn ta giật mình quay đầu lại. Trên gương mặt là một cái mặt nạ quỷ dữ tợn, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ còn nhìn thấy một cái cằm thon dài tinh tế.

“Kai? Sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Người đàn ông dùng tiếng Hoa rất chuẩn, phát âm rõ ràng từng chữ một.

Đối diện Karim là một người Mỹ, dáng người cao lớn, mái tóc hơi xoăn, đôi mắt màu bạc thi thoảng lại nhíu lại. Hắn ta thu vẻ trêu chọc khi nãy lại, mở miệng nói bằng tiếng Hoa:

“Cậu ấy không yên tâm, cho nên tôi mới bay từ Califonia qua đây.” Kai rút từ trong túi ra một bao thuốc, chậm rãi đưa một điếu lên miệng, vừa định châm lửa đã bị Karim lấy tay ném xuống đất.

“Đừng hút thuốc, tôi không thích.”

Kai ‘oh’ một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Xin lỗi, tôi không biết chuyện này.”

“Mục tiêu của chúng ta đâu?” Kai liếc mắt nhìn đám người xinh đẹp phía dưới, rất nhanh thôi, Mr. Harvey và biệt thự Bạch Vân sẽ Over!

Harvey là tên tiếng anh của Trần Dục Sâm, mang ý nghĩa kẻ cuồng chiến!

Cái ngôi ông vua thế giới ngầm ở Châu Á này của Trần Dục Sâm, cũng đã tới lúc đổi chủ rồi.

“Chờ một chút, có lẽ sắp xuất hiện rồi.” Karim xoay người, chỉ tay về phía Tô Y Tình: “Nhìn thấy cô bé kia không?”

“Một cô bé xinh đẹp!” Kai cảm khái một tiếng, có lẽ do đã sống ở Mỹ từ lâu, cho nên quan niệm thẩm mỹ của Kai có chút khác biệt. Đối với hắn ta, chỉ cần là phụ nữ, thì đều là quý cô xinh đẹp.

“Cô ấy là người phụ nữ của Mr. Harvey và… Tôi muốn cô ấy!” Karim lạnh lùng nói.

Câu này nói đúng phải là, ông chủ của tôi muốn cô ấy.

“Ok! Tôi sẽ không đụng vào cô ta!” Kai ra hiệu ok, sảng khoái đồng ý.

Nhưng Karim biết không đơn giản như vậy: “Nói đi, cậu muốn gì?”

“Muốn cậu tính không?” Kai muốn rất muốn hút một điếu thuốc lá, hắn ta nghiện thuốc lá rất nặng, chỉ là vị kia cũng không thích thuốc lá, cho nên hắn không muốn hút ở đó.

“Còn tôi thì muốn mạng của cậu.” Karim cười lạnh một tiếng.

“Dear Mr. Karim, đừng như vậy, sẽ không có cô gái nào thích ngài đâu.” Kai lắc đầu ngao ngán, ép cảm giác muốn hút thuốc của mình xuống, nhìn chằm chằm vào phía dưới, chờ đợi mục tiêu xuất hiện.

“Trần Dục Sâm mang theo phụ nữ tới?” Vưu Tư Kỳ ngồi trước bàn trang điểm, nhíu mày.

Người quản gia cúi thấp đầu, vâng một tiếng.

“Cha tôi có biết chuyện này không?” Vưu Tư Kỳ tiếp tục động tác ban nãy, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc nhẫn kim cương được đeo ở trên tay.

“Ông chủ nhờ tôi chuyển lời tới tiểu thư rằng, Trần Dục Sâm nhất định sẽ lấy cô, đàn ông, trăng hoa một chút là chuyện bình thường. Tiểu thư chỉ cần nhẫn nhịn một chút thì tốt rồi.”

Nghe tới đây, Vưu Tư Kỳ lập đứng dậy, gạt hết đồ trang điểm ở trên bàn xuống đất, nghiến răng: “Lại là nhẫn nhịn, mười mấy năm trước tôi nhẫn nhịn con bé kia còn chưa đủ hay sao, khó khăn lắm nó mới chết, bây giờ lại bắt tôi nhịn tiếp!”

Quản gia đứng im, mặc cho Vưu Tư Kỳ xả giận. Tới tận khi lửa giận của Vưu Tư Kỳ dần dần bình ổn lại, lão ta mới bình tĩnh nói tiếp: “Ông chủ nói, tiểu thư không nhẫn nhịn cũng được. Có bản lĩnh thì khiến Trần Dục Sâm cưới cô ngay lập tức, còn nếu không thì cứ ngoan ngoãn chờ ngày bước vào Nhà họ Trần đi.”

Vưu Tư Kỳ nghe vậy, cười lạnh một tiếng: “Đem con gái mình ra làm giao dịch, quả thật không hổ là Vưu Nghiên.”

“Tiểu thư, không được vô lễ với ông chủ.” Quản gia nhíu mày, tỏ thái độ không hài lòng.

“Một tiếng tiểu thư hai tiếng tiểu thư, có giỏi thì các người gả cho Trần Dục Sâm thay tôi luôn đi!”

“Không dám.” Quản gia vẫn lạnh lùng, lời nói là kính ngữ, nhưng giọng điệu lại không có một chút cung kính nào.

Vưu Tư Kỳ cũng quen với thái độ này của lão, cô ta vứt chiếc nhẫn trên tay xuống đất, xoay người đi ra ngoài: “Đi, đi xem người phụ nữ được Trần Dục Sâm để mắt tới có đức hạnh gì.”

Mặc dù đang tức giận, nhưng việc sống trong một nơi được hưởng điều kiện giáo dục tốt như nhà họ Vưu, bước chân của Vưu Tư Kỳ cũng rất ưu nhã. Mười mấy năm sống ở đây, cô ta đã học được cách thu hết mọi cảm xúc vào trong lòng.

Khi nãy là do mất khống chế, chuyện tương tự như vậy, cô ta tuyệt đối không cho phép xảy ra lần thứ hai.

Vừa bước ra khỏi phòng, Vưu Tư Kỳ đã khôi phục lại bộ dạng nữ thần cao lãnh, bình tĩnh đi xuống lầu. Liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Tô Y Tình.

Tình địch luôn luôn cảm giác nhạy bén khi đối phương xuất hiện, chính vì thế khi Vưu Tư Kỳ quét mắt nhìn qua Tô Y Tình, Tô Y Tình cũng chuẩn xác nâng mắt lên nhìn cô ta. Hai người trừng nhau một hồi, đều đang suy đoán xem đối phương có bao nhiêu phân lượng.

Vưu Tư Kỳ nhấc chân, đi về phía Tô Y Tình.

Đi tới gần mới phát hiện, dáng người của Tô Y Tình cùng Vưu Tư Kỳ rất giống nhau, nếu như chỉ nhìn bóng lưng thì khó mà phân biệt được ai với ai.

Vưu Tư Kỳ vẫn giữ bộ dạng cao lãnh, mỉm cười, nhẹ nhàng đưa tay ra.

“Xin chào, cô…”

“Tô Y Tình.” Tô Y Tình mở miệng.

“Chào cô, Tô Y Tình! Tôi là Vưu Tư Kỳ, là vị hôn thê của Trần Dục Sâm.”

Tô Y Tình hơi bất ngờ, nhìn thấy bàn tay vẫn đang đưa ra của Vưu Tư Kỳ, Tô Y Tình cũng cười nhẹ một cái, đưa tay ra: “Tiểu thư Vưu Tư Kỳ, tôi là Tô Y Tình.”

“Tiểu thư Tô Y Tình quả thật rất xinh đẹp.” Vưu Tư Kỳ khách khí một tiếng, dù sao người nơi này ai mà chẳng xinh đẹp, một câu khen như vậy rất tầm thường.

Thế nhưng ai mà ngờ, Tô Y Tình lại gật đầu: “Đúng, tôi cũng cảm thấy mình rất xinh đẹp.”

Vưu Tư Kỳ có chút cạn lời, nói như thế này thì bảo cô ta phải nói tiếp thế nào?!

Vưu Tư Kỳ trầm mặc không nói, Tô Y Tình đương nhiên cũng chẳng có lý do gì để mở miệng. Cô âm thầm suy nghĩ. Vưu Tư Kỳ là một người xinh đẹp, lại có học thức. Muốn dáng người có dáng người, muốn lễ nghĩa có lễ nghĩa, muốn tri thức có tri thức. Đúng là rất xứng đôi với Trần Dục Sâm.

Rõ ràng nếu có Vưu Tư Kỳ xuất hiện, có thể Trần Dục Sâm sẽ dần chán ghét cô, sau đó buông tha cho cô và cả nhà cô. Cô nên vui mới đúng. Thế nhưng không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ tới cảnh Vưu Tư Kỳ sánh bước bên Trần Dục Sâm, cô lại cảm thấy khó chịu.

Chỉ hận không thể tiến lên tách hai người đó ra ngay lập tức!

Tô Y Tình lắc lắc đầu, xua đi suy nghĩ đang quấy nhiễu mình, ngẩng đầu lên, “Vưu tiểu…” Còn chưa kịp nói xong câu, đèn lúc này lại vụt tắt.

Sau đó vang lên một tiếng nổ lớn, rung chấn cả căn biệt thự. Tô Y Tình giật mình, quên luôn lời mình vừa định nói. Ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Không quá hai giây, không biết là ai hô lên một tiếng ‘có người chết’, câu nói này như đá ném vào mặt hồ, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng giữ. Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Tiếng la hét, hòa vào tiếng súng đạn, khiến người khác đinh tai nhức óc.

Kẻ này đạp lên kẻ nọ, chỉ mong muốn ra khỏi biệt thự sớm hơn. Ngay cả Tô Y Tình ở trong góc, cũng phải ép sát vào tường, đề phòng bị xô đẩy.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Y Tình rất hoang mang, trong đầu không ngừng xoay chuyển để tìm cách có thể an toàn thoát thân.

Cùng lúc đó, Trần Dục Sâm cũng vừa lúc quay trở lại biệt thự, đột nhiên nghe thấy tiếng nổ, trong suy nghĩ của Trần Dục Sâm lập tức hiện lên hai chữ: Rời đi!

Nhưng thân thể lại không chịu khống chế, quay lại chỗ cũ tìm Tô Y Tình. Tô Y Tình nhìn thấy Trần Dục Sâm trở lại, trong thời khắc nguy cấp, không suy nghĩ được nhiều, giơ tay ra.

Ba bước, hai bước, một bước.

Trần Dục Sâm túm lấy Vưu Tư Kỳ ở phía trên, xoay người rời đi, không chú ý tới cánh tay phía sau còn đang vươn ra.

Cả Vưu Tư Kỳ cùng Tô Y Tình đều sửng sốt, cuối cùng vẫn là Vưu Tư Kỳ quay đầu, cười khổ một tiếng, chỉ chỉ vào Trần Dục Sâm. Ý bảo hắn túm quá chặt, cô ta không thể quay lại kéo theo Tô Y Tình.

Tô Y Tình ngơ ra, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại, bàn tay vẫn đang giữ nguyên tư thế vươn ra, cả người giống như đeo chì, nặng tới không thở nổi.

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.