Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ biến thái

Phiên bản Dịch · 1975 chữ

Chương 17: Đồ biến thái

“Tiệc tẩy trần?” Tô Y Tình lật tấm thiệp trên tay, mở miệng hỏi.

Ngũ Lương đứng đối diện cô gật đầu: “7 giờ tối nay, tôi sẽ tới đón cô. Ngài Trần sẽ chờ cô ở đó. Lát nữa lễ phục sẽ được chuyển tới, hy vọng cô cảm thấy thích.”

Lời này có chút khách khí, khiến Tô Y Tình nghe cũng không nhịn được mà nhíu mày. Cô vuốt vuốt tấm thiệp trên tay, đáp lại một tiếng: “Được.”

Ngũ Lương nghe xong câu này cũng không rời đi, đứng im tại chỗ. Ngập ngừng do dự.

“Có chuyện gì sao?” Tô Y Tình mở lời trước, tránh cho cậu ta khó xử.

Dù sao chuyện khiến Ngũ Lương ngập ngừng không dám nói quả thật không nhiều.

“Tô tiểu thư, có câu này phải nhắc nhở cô, gần vua như gần hổ.” Vua ở đây không cần nói cũng biết là ai.

Tô Y Tình rũ mắt, mặt ngoài thì bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm gợn sóng, cô thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”

Ngũ Lương nhìn cô, không thấy cô có chút cảm xúc nào khác lạ, cậu ta đột nhiên không rõ ràng lắm, rốt cuộc là do Trần Dục Sâm quá đa nghi, hay là người phụ nữ này tâm cơ quá sâu?

Sau khi Ngũ Lương rời đi, Tô Y Tình đứng trước gương, chăm chú nhìn lại bản thân mình. Cô đột nhiên có một ý nghĩ rất to gan, đó là quyến rũ Trần Dục Sâm, khiến hắn phải quỳ phục xuống dưới gấu váy của mình. Đây là một suy nghĩ cực kỳ to gan, cũng không kém phần nguy hiểm. Bởi vì nếu để Trần Dục Sâm phát hiện ra, không chừng hắn còn sẽ cắn ngược lại cô một phát.

Tô Y Tình mím môi, ánh mắt lóe lên sự kiên định. Dù sao cũng phải thử một lần!

Trần Dục Sâm là kẻ điên bò ra từ trong địa ngục đầy máu, bàn tay hắn đã nhuốm máu, trái tim cũng đã bị nhuộm đen. Một cô gái cùng loài sẽ không tạo được sức hút đối với hắn. Thậm chí hắn còn cảm thấy chán ghét!

Quỷ dữ ở trong bóng tối thì thích hướng về thứ gì nhất? Chính là ánh sáng! Không chỉ sáng, mà còn phải sáng thật rực rỡ, thật chói mắt! Mà một kẻ như hắn, lại càng thích một cô gái bên ngoài thanh thuần dịu dàng, trên giường dâm đãng ti tiện hơn!

Tô Y Tình điều chỉnh ánh mắt của mình, ánh mắt có chút mơ màng, sâu trong ánh mắt có vẻ ngây ngô, lại có thẻ quyến rũ yêu mị. Quả thực khiến người ta mất hồn!

-

Đúng 7 giờ tối, tại biệt thự Bạch Vân ở trên núi phía Tây thành phố.

Ngũ Lương xuống xe, mở cửa cho Tô Y Tình.

Cô nhấc váy lên, nâng chân bước xuống. Da của Tô Y Tình rất trắng, lại thêm việc quanh năm ở trong nhà, khiến da lại càng thêm trắng bệch. Bộ lễ phục hôm nay Trần Dục Sâm chọn cho Tô Y Tình màu đen, càng tôn thêm nước da trắng nõn của cô. Làn da dưới ánh đèn của biệt thự như muốn phát sáng lên.

Bộ lễ phục màu đen quyến rũ bó sát eo, phần cổ chữ V khoét sâu, lộ ra khe rãnh ngực. Chỉ cần Tô Y Tình hơi cúi xuống, là có thể đem phần cảnh xuân ở trước ngực phơi bày. Lưng bị rạch một đoạn kéo dài tới tận gần mông. Mỗi bước đi cứ như muốn hút hồn người ta vào trong đó.

Có thể nói là bộ lễ phục này thiết kế rất táo bạo!

Lúc chiều Ngũ Lương có đưa quyển album cho Trần Dục Sâm để hắn chọn lễ phục, hắn vốn dĩ chỉ nhìn lướt qua, định chọn bừa một cái. Thế nhưng ánh mắt vừa lướt tới bộ lễ phục này, hắn đã dừng ngay lại. Tay chỉ dứt khoát vào bộ này.

“Lấy cái này đi.”

Hở mà không mở, quyến rũ mà lại thanh cao. Thật sự bộ lễ phục này rất kén người mặc, nhà thiết kế từng thấy không ít vị tiểu thư, phu nhân mua nó về, nhưng chưa ai thể hiện khí chất mà bộ lễ phục này mang lại cả.

Nhưng hôm nay, Tô Y Tình lại ngoại lệ, bộ lễ phục này cứ như sinh ra để dành cho cô vậy.

Tới khi nhận lấy lễ phục, Tô Y Tình có một câu mẹ nó muốn chửi. Bộ lễ phục này đúng là đủ biến thái! Giống như người chọn nó vậy!

Đúng thế, Trần Dục Sâm chọn bộ này không có mục đích gì khác, hắn chỉ muốn chà đạp Tô Y Tình mà thôi, để xem thử xem một người phụ nữ thanh cao như cô, khoác lên mình bộ lễ phục dâm đãng này sẽ như thế nào?

Thế nhưng tới khi nhìn thấy Tô Y Tình bước vào, Trần Dục Sâm lại lập tức hối hận. Nhìn thấy dáng người hoàn hảo của cô bị phơi bày ra cho kẻ khác thấy, hắn chỉ hận không thể đưa cô về nhà ngay lập tức. Lần đầu tiên trong đời hắn hoài nghi về quyết định của mình.

Để tránh cho đồ của mình bị kẻ khác dòm ngó, Trần Dục Sâm đặt ly rượu trên tay xuống, đi tới bên cạnh Tô Y Tình, đưa tay ôm eo cô, tuyên bố chủ quyền!

Hắn cúi thấp đầu, khàn giọng hỏi: “Thế nào?”

“Biến thái!” Tô Y Tình nghiêng đầu, lạnh lùng nói.

Chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Trần Dục Sâm: “Không hỏi vì sao tôi biết số đo ba vòng của cô à?”

“… Anh có thôi đi không!” Tô Y Tình đỏ mặt, tức giận nói.

Trần Dục Sâm có uống chút rượu, hiện tại nhìn thấy bộ dạng đáng yêu này của Tô Y Tình, chỉ muốn cúi xuống cắn cho cô một cái.

Mà quả thật hắn cũng làm thế. Tới lúc phát hiện ra, thì trên môi Tô Y Tình đã có một vết cắn đỏ. Cả hai người đều sửng sốt. Tô Y Tình đỏ mặt, quay mặt đi: “Đồ cầm thú, ngay cả ở một nơi đông người thế này cũng có thể động dục được!”

Trần Dục Sâm ngẩn người, sau đó mới biết Tô Y Tình đang làm nũng. Tâm trạng của hắn cũng trở nên tốt hơn, trong lòng có chút vui vẻ: “Có muốn xem tôi làm chuyện cầm thú hơn nữa hay không? Tối nay chờ tôi về.”

Khi nói, mùi rượu từ miệng Trần Dục Sâm hòa với mùi hương bạc hà mát lạnh của hắn quanh quẩn bên chóp mũi của Tô Y Tình, khiến tim cô không chịu khống chế mà đập nhanh hơn.

Nhưng vẫn cứng miệng: “Cút!”

Trần Dục Sâm biết cô chỉ đùa, cũng không tức giận. Thậm chí còn muốn cười, bộ dạng này của Tô Y Tình thật sự quá đáng yêu!

Hắn mở miệng, định nói cái gì đó. Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng người phía trên cướp mất.

“Xin chào mọi người, hôm nay Vưu Nghiên tôi rất vui, vì mọi người đã tới tham gia bữa tiệc tẩy trần của con gái tôi… Nó mới từ nước ngoài trở về, lát nữa chắc chắn sẽ ra uống cùng mọi người một ly. Mọi người nhất định phải uống hết mình đó…” Đáp lại ông ta là những câu chúc, những tiếng vỗ tay.

Ánh mắt mọi người đôi khi còn liếc nhìn về phía Trần Dục Sâm.

Mục đích của bữa tiệc này mọi người đã biết quá rõ ràng, tiệc tẩy trần là phụ, mà thông báo Trần Dục Sâm cùng Vưu thị liên hôn là chính.

Mấy năm trước, Trần Dục Sâm từng có hôn ước với Vưu Tư Kỳ, thế nhưng khi đó hắn một thân một mình, thân mình còn lo chưa xong, nói gì tới kéo thêm một Vưu Tư Kỳ. Lúc cha của hắn còn sống, từng đề cập tới chuyện này không ít lần. Nhưng lần nào Vưu thị cũng khướt lờ, lấy hết lý do này tới lý do kia.

Thật ra mọi người đều hiểu rõ, Vưu Nghiên là không muốn gả con gái cho một kẻ vô dụng. Ông ta vốn định tìm cơ hội hủy mối hôn ước này đi, nhưng thế sự vô lường, ai mà ngờ Trần Dục Sâm đột nhiên biến mất. Sau khi trở về lại như mới tái sinh, trở thành một người hoàn toàn khác!

Rất nhanh đã ngồi lên vị trí gia chủ, nắm toàn bộ quyền hành của Trần thị, Vưu gia lúc này mới thay đổi cái nhìn. Còn thầm cảm thấy may mắn vì khi xưa chưa hề nhắc tới việc bỏ hôn ước. Nay có thể mượn hơi Trần Dục Sâm, kéo Vương thị lên, còn có thể khiến kẻ khác e dè. Đúng là một công đôi việc.

Tô Y Tình cảm thấy ánh mắt của người khác liên tục quét lên người mình, cô cảm thấy không thoải mái. Vô thức dựa sát vào người Trần Dục Sâm.

Trần Dục Sâm không quan tâm Vưu Nghiên ở phía trên nói cái gì, mở miệng liền trêu chọc Tô Y Tình: “Thế nào? Mới mấy ngày không gặp đã nhớ tôi rồi à?”

Tô Y Tình chỉ hận không thể lấy băng dính dính miệng hắn lại. Cô hừ lạnh một tiếng, không để tâm tới hắn nữa.

Tô Y Tình càng như thế, Trần Dục Sâm lại càng hứng thú hơn: “Chúng ta…” Còn chưa kịp nói xong, đã bị Ngũ Lương cắt ngang: “Ngài Trần, Vưu Nghiên muốn gặp ngài.”

“Bảo ông ta tới đây.” Trần Dục Sâm cau mày, không vui lắm.

“Là chuyện của năm năm trước, ông ta bảo có một số thứ muốn đưa cho ngài.” Ngũ Lương liếc nhìn Tô Y Tình đang đứng một bên, do dự một lát, cuối cùng cũng mở miệng.

Ánh mắt Trần Dục Sâm xoay chuyển, tròng mắt sắc lạnh. Nửa ngày sau mới quay qua nhìn Tô Y Tình: “Tôi có việc, cần đi trước một chút.”

Sau đó lại nhắc nhở Ngũ Lương: “Bảo vệ cô ấy cho tốt.”

Chưa đợi Tô Y Tình đáp lại, đã xoay người rời đi.

Tô Y Tình nhìn theo bóng lưng cao lớn, lạnh lùng của Trần Dục Sâm. Lại nhớ tới câu khi nãy Ngũ Lương nói, suy nghĩ trong đầu không ngừng thay đổi…

Nhìn thấy mấy kẻ ôm ly rượu muốn tiến lại đây, Tô Y Tình cau mày tỏ vẻ khó chịu. Dứt khoát lùi về một góc, im lặng ngồi uống ly nước hoa quả trên tay.

Nếu ví giới hào môn là một cái kim tự tháp, thì Trần Dục Sâm chính là người trên đỉnh kim tự tháp, ai cũng phải ngước nhìn. Còn Tô Y Tình thì chính là đáy. Chính vì thế trong bữa tiệc này, cô gần như không quen ai, chỉ đành ngồi im một góc tự mình hưởng thụ ly nước hoa quả trong tay.

“Tô tiểu thư.” Trong lúc Tô Y Tình đang ngây người nhìn ra đám đông, một giọng nói dịu dàng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên.

Tô Y Tình nâng mắt lên nhìn gương mặt có chút quen thuộc trong trí nhớ, buột miệng: “Hoắc Ngạn Vũ?”

Hoắc Ngạn Vũ đi tới, cười khẽ một tiếng: “Hóa ra Tô tiểu thư vẫn còn nhớ tới kẻ tầm thường này.”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.