Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biển, rất đẹp. Máu cũng rất đẹp và em cũng không ngoại lệ

Phiên bản Dịch · 2207 chữ

Chương 14: Biển, rất đẹp. Máu cũng rất đẹp và em cũng không ngoại lệ

Tô Y Tình bị ném lên ghế, còn chưa kịp ngồi lại cho tử tế thì đã bị thân hình to lớn của Trần Dục Sâm đè lên. Hoặc Lôi Sâm cũng không nhiều lời, trực tiếp vào việc chính, đưa tay lên cởi áo của Tô Y Tình. Hôm nay Tô Y Tình tới trường, còn chưa kịp về nhà đã bị dẫn tới nơi này. Cho nên trên người vẫn là bộ đồng phục của trường.

Áo sơ mi hiện tại thì nhăn nhúm, váy được vén lên cao lộ ra bắp đùi trắng nõn. Tô Y Tình nghĩ tới cảnh tượng Trần Dục Sâm lạnh lùng giết người ban nãy, trong lòng không hiểu sao cảm thấy ghê tởm. Ngay cả sự đụng chạm của hắn cũng thấy chán ghét, vô thức rụt người lại, lấy tay túm áo, không cho hắn cởi ra.

Trần Dục Sâm là người lăn lộn trong xã hội nhiều năm, biểu hiện non nớt của Tô Y Tình sao có thể qua mặt được hắn. Hắn nhếch môi, động tác tay vẫn không dừng lại: “Ghê tởm à? Tới lát nữa cô nằm dưới thân tôi rên rỉ thì không biết lúc đó cô có cảm thấy mình ghê tởm hay không?”

Trần Dục Sâm dùng sức, nhấc đôi chân thon dài của Tô Y Tình lên vai mình, xe vừa lăn bánh thì hắn cũng dùng sức tiến vào.

Nụ hôn ban nãy quá mãnh liệt, làm cho thân thể Tô Y Tình có phản ứng, Trần Dục Sâm không tốn công tốn sức bao nhiêu đã dễ dàng tiến vào, đôi mắt hắn lạnh xuống một chút, nhẹ giọng bên tai Tô Y Tình: “Cô xem, ngay cả cái miệng dưới cũng thèm khát tới như vậy…”

Lời này thật sự rất tục tĩu, thế nhưng phát ra từ trong miệng Trần Dục Sâm chẳng biết vì sao lại trở nên nhẹ nhàng, du dương. Tô Y Tình không muốn làm với Trần Dục Sâm, nhưng thân thể lại không chịu khống chế, đong đưa cùng hắn, đi cùng hắn tới đỉnh cực lạc. Cô không còn cách nào khác, vì để giữ cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng, lấy tay bịt miệng, cắn chặt môi, không rên lên tiếng nào.

Khoái cảm từ thân thể Tô Y Tình mang lại khiến Trần Dục Sâm gần như mất hết lý trí, hắn gầm lên một tiếng, tăng nhanh tốc độ.

Trong xe một mảnh kiều diễm…

-

Xe đã về tới biệt thự từ lâu, nhưng cả Đầu Trọc ngồi phía trước và Ngũ Lương đều không dám cho xe dừng lại. Cả hai bọn họ đương nhiên đều biết phía sau xe xảy ra chuyện gì.

Đầu Trọc gãi cái đầu trơn bóng của mình, mở miệng hỏi: “Giờ… Giờ phải làm sao?”

Ngũ Lương xua xua tay: “Đi tiếp, đi tiếp đi! Đi vòng quanh khu này đi”

Vì vậy, tới khi tiếng động phía sau dừng hẳn lại, bọn họ đã lái xe quanh khu này được sáu vòng!

Trần Dục Sâm mở cửa xe, quần áo vẫn rất gọn gàng, ngoại trừ chiếc áo sơ mi hơi nhăn một chút, thì tất cả đều hoàn hảo. Nếu như không phải nhìn thấy Tô Y Tình ở trong tay hắn đã mệt tới mức ngất đi, quần áo nhăn nhúm giống như vừa mới bị chà đạp thì chẳng ai có thể đoán được rằng Trần Dục Sâm vừa mới hành sự ở trong xe!

Trần Dục Sâm vừa mới ôm Tô Y Tình bước vào, Lâm Tú đã tiến tới muốn đỡ lấy. Hắn liếc mắt, trầm ngâm, lát sau mới mở miệng nói: “Sau này cô ấy sẽ ở trong phòng tôi.”

Lâm Tú mở to mắt, có chút ngạc nhiên. Xưa nay rất ít khi Trần Dục Sâm cho ai bước vào phòng của mình, ngoại trừ người giúp việc tới dọn phòng thì không ai được phép bước vào. Thế mà hôm nay lại để cho Tô Y Tình chung phòng với mình!

Hắn cũng lười giải thích, sải bước đi lên lầu. Trần Dục Sâm không nói hai lời, đưa Tô Y Tình vào phòng tắm, còn có chuyện gì xảy ra hay không thì chỉ có hắn mới biết được.

Trần Dục Sâm đặt Tô Y Tình lên giường, sau đó đi tới phòng đọc sách. Ở đó, Ngũ Lương đã đứng chờ sẵn. Thấy hắn tới, nhanh chóng đi theo hắn vào trong phòng, cung kính mở miệng: “Ngài Trần!”

“Tra được gì rồi?” Hắn nâng tay, thuận tay rút một quyển sách từ trên giá sách xuống. Sách, hắn vốn chẳng thích đọc. Giữ lại phòng đọc sách này, chẳng qua là muốn che mắt ông cụ mà thôi. Một kẻ chuyện đi cầm kiếm giết người như hắn sao có thể cầm bút mà viết như thi nhân được chứ!

“Kẻ đó là Lệ Minh Quân, 20 tuổi, cùng khoa với Tô tiểu thư, thầm thích Tô tiểu thư đã lâu. Tới hôm qua mới mạnh dạn tỏ tình. Là đại thiếu gia của Nhà họ Lệ, cũng là một kẻ ăn chơi trác táng. Là người thừa kế số một của Nhà họ Lệ…”

Ngón tay Trần Dục Sâm gõ lộc cộc trên bàn.

“Hắn có hai người anh trai, không phải cùng một mẹ sinh ra…”

“Tô Y Tình thì thế nào?” Trần Dục Sâm buột miệng hỏi một câu, sau đó lại vẫn thong dong như cũ.

Ngũ Lương ngẩn người ra, “Hả?” Một tiếng, sau đó mới biết Trần Dục Sâm đang hỏi cái gì: “Tô tiểu thư không hề thích Lệ Minh Quân, đã nhiều lần từ chối hắn…”

Gương mặt Trần Dục Sâm giãn ra, rất vừa lòng với câu trả lời này. Chưa đợi Ngũ Lương mở miệng, Trần Dục Sâm đã nói tiếp: “Tối nay có tổ chức đua xe đúng không?”

“À… Vâng.” Là do mấy tên công tử ở thành phố này rảnh rỗi không có chuyện gì làm, muốn tìm trò mạo hiểm, kích thích một chút. Có thể là cược tiền, có thể cược xe, có thể cược gái… Cũng có thể cược mạng! Chỉ cần ngươi dám, thứ gì cũng có thể cược!

Trần Dục Sâm nhếch môi: “Ngũ Lương, cũng lâu rồi cậu chưa đua xe nhỉ?”

Ngũ Lương không hiểu đột nhiên Trần Dục Sâm lại hỏi chuyện này làm gì, nhưng vẫn rất cung kính trả lời: : “Vâng.”

“Vậy thì tối nay đi một chút… Tôi muốn cược… Mạng của Lệ Minh Quân.”

Trần Dục Sâm xoay người, đặt sách trở lại vị trí cũ, giọng điệu có chút âm u.

Ngũ Lương lập tức hiểu được ý của hắn, Lệ Minh Quân… Không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai!

Buổi tối chỉ có mình Tô Y Tình ở biệt thự, ngày mai là chủ nhật cho nên Lâm Tú đã về quê, trong biệt thự chỉ còn lại vệ sĩ gác cổng, túc trực 24/24. Tô Y Tình nhàm chán nằm bò trên ghế sofa ở phòng khách xem ti vi. Đột nhiên nhớ tới đã rất lâu rồi mình chưa về thăm nhà, không biết người chú Tô Sính kia đã vơ vét bao nhiêu tiền từ công ty rồi?

Còn cả em trai cô nữa, cô rất nhớ nó. Ngày mai là chủ nhật, cho nên Tô Y Tình được nghỉ, cô muốn nhân cơ hội này trở về nhà một chuyến.

Tô Y Tình ngồi ở phòng khách mãi tới tận khuya, muốn chờ Trần Dục Sâm trở về để nói yêu cầu này cho hắn. Thế nhưng chờ tới khi cô ngủ quên giật mình tỉnh dậy, cũng chưa thấy Trần Dục Sâm trở về.

Tô Y Tình cầm điện thoại lên xem, đã gần mười hai giờ. Cô lật danh bạ, tìm số của Trần Dục Sâm, chần chờ mãi, cuối cùng cũng ấn nút gọi.

Số của Trần Dục Sâm là do hắn tự lưu vào máy cô lúc chiều tối.

Điện thoại mãi mới kết nối được, vừa mới kết nối, Tô Y Tình đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Dục Sâm truyền tới: “Chuyện gì?”

“Sao anh vẫn còn chưa về? Ngày mai…” Tô Y Tình còn chưa nói hết, đã bị tiếng cười khẽ của Trần Dục Sâm cắt ngang.

Dường như tâm trạng của hắn rất tốt, giọng nói cũng có chút du dương: “Cô cảnh sát tương lai, tôi có thể cho rằng cô đang quan tâm kẻ phạm tội này hay không?”

Chỉ là một câu nói đùa đơn giản, nhưng tim Tô Y Tình lại đập thình thịch, cô đỏ mặt, lớn giọng: “Nằm mơ, tôi chỉ muốn nói là ngày mai tôi muốn về thăm nhà…”

“Suỵt!” Trần Dục Sâm lại tiếp tục cắt ngang lời cô, “Nghe thử xem?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng sóng rì rào, khiến cho người khác thoải mái.

“Anh đang ở biển à?”

“Rất đẹp.” Trần Dục Sâm không trả lời câu hỏi của Tô Y Tình, ngược lại nói một câu không đầu không đuôi.

Tô Y Tình tưởng rằng hắn đang khen biển rất đẹp, cô cũng gật đầu tán đồng: “Biển đúng là rất đẹp.”

Phía bên kia, sau chữ ‘đẹp’ Tô Y Tình vừa nói ra, một chiếc xe đang bốc cháy lao thẳng xuống biển, nổ một tiếng lớn vang trời. Ánh sáng đỏ lóe qua mắt Trần Dục Sâm, cả một vùng trời sáng rực màu máu.

Trần Dục Sâm mỉm cười, dập tắt điếu thuốc lá trong tay. Mở miệng vui vẻ: “The sea, very beautiful. Blood is the same.”

Trần Dục Sâm nói rất nhanh, Tô Y Tình chỉ nghe loáng thoáng được vài chữ. Chỉ nhớ rất rõ, câu cuối cùng chính là “You too! Honey, goodnight!” Sau đó điện thoại lập tức bị ngắt.

Mặc dù vấn đề cần hỏi chưa được giải đáp, thế nhưng không hiểu sao trong lòng của Tô Y Tình lại cảm thấy có chút ngọt, giống như ăn phải đường vậy. Vị ngọt lan tới tận trong tim.

-

Ngoại thành phía Tây, Trần Dục Sâm đứng dựa vào xe, nhìn tàn dư còn sót lại sau vụ nổ, lười biếng hỏi: “Xong cả rồi chứ?”

Ngũ Lương bước tới, gật đầu một tiếng: “Xong cả rồi, đảm bảo không một ai có thể tra ra được vết tích của chúng ta. Lệ Minh Quân đã nổ cùng với chiếc xe.”

Trần Dục Sâm gật đầu, buổi đêm, gió lạnh từ biển thổi tới, khẽ lay động mấy sợi tóc rủ xuống trán của hắn. Hắn lại như không cảm nhận được cái lạnh, cứ đứng nhìn ra biển như vậy. Nửa ngày sau mới hồi thần, mở cửa xe, bước lên: “Đi thôi, tới lúc trở về rồi.”

Ngũ Lương vâng một tiếng, ngồi vào ghế lái, khởi động xe. Thế nhưng không phải trở về biệt thự của Trần Dục Sâm, mà là trở về biệt thự của Nhà họ Trần. Bên đó có chút chuyện, cần hắn tới xử lý.

Đã hai ngày không nhìn thấy Trần Dục Sâm, dù không muốn nhưng Tô Y Tình không thể không thừa nhận rằng mình có chút nhớ hắn. Hai ngày xuống trường, lúc nào cô cũng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tới khi bị Mộc Miên ngồi bên cạnh véo một cái, mới hồi thần.

“Lại tương tư soái ca nào rồi hả? Khai nhanh để nhận được khoan hồng!”

Tô Y Tình cười cười: “Tương tư Miên Miên nhà chúng ta có được không.”

Mộc Miên lườm Tô Y Tình một cái, không nhắc tới chủ đề này nữa: “Cậu nghe tin gì chưa?”

“Tin gì?” Thật ra Tô Y Tình cũng không tò mò lắm, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô nàng, cô lại không tiện dập tắt, cũng ra vẻ tò mò mở miệng.

“Đã hai ngày rồi Lệ Minh Quân không tới trường!”

Tô Y Tình chớp mắt: “Thế thì có gì mà ngạc nhiên?” Không phải chỉ là không tới trường thôi sao?

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, do chuyện ngày hôm đó đả kích tới lòng tự trọng của đại thiếu gia, cho nên hắn nghỉ học. Mà Tô Y Tình cũng không ngoại lệ, cô cũng nghĩ là như vậy.

Thế nhưng Mộc Miên bên cạnh lại lắc đầu, ánh mắt đắc ý: “Không không, nếu là nghỉ học bình thường tôi đã không nói!”

“Đêm hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ, chiếc xe lao xuống biển bị nổ tung, cả người lẫn xe đều làm mồi cho cá mập…”

Tô Y Tình cũng chỉ cảm thấy thương tiếc cho chủ nhân chiếc xe, chứ cũng không có gì đặc biệt. Thế nhưng câu nói sau của Mộc Miên lại khiến cô giật mình. Cô ấy nói: “Chiếc xe đó là của Lệ Minh Quân, mà người ngồi trên xe, tới 90% cũng chính là Lệ Minh Quân!”

Bạn đang đọc Ngày Nào Hoắc Tổng Cũng Muốn Lên Giường Với Tôi của Hoa Tiến Tửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhduc28
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.