Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8: Giết (2)

Tiểu thuyết gốc · 1583 chữ

Chương 8: Giết (2)

"Ngươi làm thực hảo, ngươi cùng các huynh đệ trở về nghỉ ngơi đi, ta muốn ở đây hóng gió chút." Trần Lăng gật đầu thực hài lòng, trao cho hắn một phen ra lệnh rời đi. Bối Vũ là còn hơi chút thấp thỏm.

"Thiếu chủ ta đi rồi ngài không có người bảo vệ sợ bằng nguy hiểm vạn phần."

"Ta nói ngươi liền đi." Trần Lăng đầu, từ chối mạnh bạo cưỡng ép Bối Vũ rời đi, hắn nhìn sắc trời cảnh tượng, đọc qua tờ giấy ghi lên thông tin, lập tức xé bỏ.

"Có những việc tốt nhất không thể cưỡng cầu, không tự mình ra tay liền thấy không thể đảm bảo. Huống hồ đây chỉ là một chuyện nhỏ." Trần Lăng ngồi trên cửa sổ, đợi đến khi Bối Vũ đối phương thần ảnh rời đi xa, ngồi đã không thấy bóng người mới rời đi tửu lầu.

.

.

Ánh chiều tà mặt trời về phía tây, Trần Lăng ở lại tửu quán ngủ 1 giấc đến trời sáng khi mới bất đầu rời giường như thường lệ hắn sửa sang lại quần áo rời khỏi tửu lầu chỗ, ra khỏi tửu lầu đều không quên ở chỗ tiểu nhị lưu lại vài lạng bạc tiền phòng.

Đếm tiểu nhị khá là vị vẻ vì vị khách này để lại khối tiền to, lại không đòi thối lại, hắn hảo hảo lại thu, vui vẻ hớn hở dẫn đón. Nhìn trong mắt tiểu nhị, hắn lăng biết đối phương sẽ nuốt số tiền này, đưa lại cho chủ quán trọ là số tiền phòng một đêm nhỏ nhoi. Mà chuyện này liên quan gì đến hắn mà hắn phải để ý làm chi.

Rời đi tửu quán nhỏ, hắn vòng ra hè đường phố mà đi, hai bên đường phố náo nhiệt người ngựa cùng tiếng ngựa chạy sáng sớm võng ồn tai hắn. Võng khai 1 quán bán đồ ăn sáng, Trần Lăng điểm qua một chút đồ ăn sáng nhẹ, bánh bao. Bánh xốp lên hấp vội, vị hơi nhạt không quá ngon nhưng miễn cưỡng có thể ăn được. Trần Lăng nhẫn nhịn nuốt xuống, ăn Trần phủ món ăn làm hắn đối với hương vị nhận biết kén chọn, nhưng nên quen với hương vị cơ bản, đó mới là dân dã chỗ. Kiếm gỗ đào bất kể khi nào đều được hắn cắm ở bên hông, tuyệt không lúc nào rời chủ hay đặt lên mặt bàn. Nó cho hắn cảm giác thiếu chủ động với mọi tình huống, đi ra ngoài tâm phòng bị xung quanh là phải có, kiếm lúc chưa cầm lấy đều thiếu cảm giác an toàn. bên hông mới cho người cảm giác an toàn hợp nhau.

Ăn no căng bụng, hắn rời đi quán bán đồ ăn, hướng nơi kiến trúc đường phố đi. Kiến trúc đường phố đơn giản đều là nhà bình dân, đường phân nhà có to, có đẹp, có xấu, tất cả đều chỉ làm bằng gỗ thôi, cắt gọt đóng khung mà thành, đường phố nhà gỗ kiểu bình dân kiểu kiến trúc không có tránh được sự giống nhau, trùng lặp thiết kế ở nhà bình dân. Bình dân nhóm ngõ phố luôn là thứ nhộn nhịp nhất hoài phủ, đón lấy người dân sinh hoạt khu.

Đón lấy bình dân khu 1 gian nhà gỗ, Trần Lăng lộc cộc mà đi đến trước cửa, gõ mang môn. Trời hiện tại cũng mới chỉ tờ mờ sáng, mặt trời vừa mới lên cao khỏi hẻm, không khí nhộn nhịp cũng chưa đến nơi đây, gõ môn sáng sớm người thì hẳn đa phần đều ở nhà.

"Ai đó." Cửa gỗ kẹt sau, Trần Lăng có thể nghe đến tiếng tháo chốt thanh. Một trung niên nam tử ló mặt ra ngoài, đánh giá nhìn hắn. Trần Lăng lúc này ăn mặc giản dị, vẫn là cái đó bộ áo hôm qua, cho người gần gũi cảm giác, mặc nhiên không nhìn thấy một chút gì vấn đề.

"Người tới là người nào." Trung niên nam tử hỏi.

"Xin hỏi ngài có phải là Đức Quan tiên sinh." Trần Lăng nghiêm túc hỏi.

"Chính là ta, còn sẽ là người nào. Các hạ sáng sớm tìm đến ta môn có chuyện gì." Đức Quan nghi hoặc hỏi, hắn vẫn muốn là biết vị thanh niên trẻ này vì sao gõ môn nhà hắn.

"Ta chắc là không nhận lầm người đi." Trần Lăng đánh giá, âm thầm gật đầu mình tìm đúng người. Đức Quan lại mở miệng muốn nói, chẳng thấy thanh niên phản ứng đến mình, nghĩ sáng có người quấy rầy hắn không duyên cớ làm hắn không thoải mái cho lắm.

Đức quán vừa mới mở hết cửa ra, trước mặt hắn một luồng gió mạnh liền ập tới, Trần Lăng sau vạt áo kiếm gỗ đào che giấu hiển lộ một ít chuôi gỗ, kiếm xuất hiện khiến đối phương bất ngờ lúc. Bởi vì lúc đầu ra gió là một chuôi gỗ khiến người tưởng là vật dụng bằng gỗ mang theo tùy thân, sau lộ ra ánh bạc sắt làm người chưa kịp đề phòng chuyện gì đang xảy ra, một kiếm phác ra tới, gần sát ngay tựa thân. Đức Quan một chân liền bị cắt ra tới.

A.

Hắn điên cuồng hét lên loảng xoảng gục ngã trên sàn nhà giãy giũa, sắc mặt hắn tái mét vì đau đớn, xanh tím mà dồn dập, dãy giụa một lúc do không ngờ chuyện xảy ra. Người tới 1 kiếm chém đôi cửa vào, đạp hắn một cái giữa ngực, thân thể hắn bay vào trong phòng, ngã vỡ một khối bàn ghế, chai lọ tạp vật rơi loảng loảng khắp nhà, miệng phun máu tươi rười rượi.

"Ngươi là ai, sao lại muốn giết ta." Miệng hắn điên cuồng trút máu tươi, hét lên thanh âm. Tạp vật đổ vỡ trên người hắn đồ đạc rơi một nhát loạn xạ, tràn đầy mảnh đồ vật cắm lên thân thể. Người bình thường sao có thể chống được vật dụng tính sát thương, huyết trung từ phần chân mất liền sối xả chảy xuống, kèm theo các vết thương mảnh vụn trên cơ thể, nhìn một hồi thảm thương.

"Ngươi không cần biết. Nếu không phải ngươi đã tiếp tay chuyện này, gián tiếp đã hại chết ta." Trần Lăng nói lời này không hề sai, bởi bán dược liệu không mấy ai sẽ nhúng tay mảng dược liệu thuốc độc, mặc dù bán thứ đó kiếm được nhiều hơn tiền bán dược liệu bình thường, hoặc là lương tâm người bán đã bất chấp tính mạng người khác. Biết là công việc này không người này làm thì sẽ có người khác làm, Đức Quán chỉ là một cái trong số đó, vì tiền, vì mưu sinh, con người ta có thể sẽ trở thành người mà ta không hề mong muốn

"Cho ta."

"Chết."

Trần Lăng đột nhập viện tử hướng Đức Quan lăng kiếm múa lên 8 lần, quấn hắn tứ chi bay đi ra ngoài, huyết nhục ở văng tung tóe. Đức Quán chỉ là một người bình thường, vô pháp đối kháng võ giả sở mang tới lực lượng mạnh hơn hắn quá nhiều, thao túng lực lượng là đối thủ nháy mắt một tia cơ hội phản kháng cơ hội đều không có, nháy mắt đã bị cắt đi tứ chi, cơ thể khối chỉ có đầu trên tỉnh giấc, chân tay thì điên cuồng phun máu, đối mặt cái chết người nên có phút cuối thanh tỉnh.

"Tại sao."

Hắn muốn hỏi tại sao như là hắn đã biết câu trả lời, hắn không thể nghĩ ở chỗ nào đã đắc tội một người như vậy võ giả, dù cho hắn có bán thuốc độc, thông tin dễ dàng là như vậy tuồn ra sao ? Làm mạnh mẽ như vậy người hướng mình động thủ.

"Ngươi bán độc cho người giết ta này liền kết cục chết." Trần Lăng có nguyên nhân.

Trần Lăng lời nói, đứng nhìn Đức Quan kiếm gỗ đào thẳng trước ngực, hắn biết đối phương chỉ là người bán hàng thuốc độc, sẽ không biết khách hàng chi tiết, nhưng bán độc giết hắn là người này, người này liền phải lãnh chính hắn hậu quả, coi như cảnh cáo tên kia hung thủ Tứ Bát lẫn người xúi giục sau lưng hắn. Trần Lăng đang không tìm được Tứ Bát, đem điên cuồng hướng những người liên quan đều cho hắn lên mặt bàn chém giết. Hắn sẽ không chịu được người ở trong bóng tối đối với chính mình uy hiếp. Đối phương ở trong tối hắn ở ngoài sáng mỗi ngày đều cho hắn bất an. Hắn tín niệm vào thần linh và không muốn mất đi bản thân hơn bao giờ hết.

Tỉnh ngộ lại, Trần Lăng nhìn lại cảnh vật xung quanh, dập nát bàn ghế phòng ốc, còn có Đức Quan nằm trong vũng máu giãy giụa, mùi máu tươi gay mãi, khung cảnh thập phần thảm khốc làm hắn một bộ hoa mắt, lảo đảo chụp đánh cột trụ nền nhà, loạng choạng bước tới, đẩy ra hắn đã vừa mới chém làm hai nửa môn cửa nhà, một phần trên cánh cửa gỗ lạch cạch rơi xuống đất.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.