Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5: Cửa Hàng Thuốc (1)

Tiểu thuyết gốc · 1563 chữ

Chương 5: Cửa Hàng Thuốc (1)

Đã có nhiều ngày đi qua, hệ thống như cũ đều không có phản ứng. Trong thân tâm của Trần Lăng hắn vẫn có thể nhìn thấy cái áo bào màu đen nam nhân đúc thành bức tượng, khuôn mặt điển hình người phương đông.

"Không thể bất kinh, đó là thần của ta a."

Trần Lăng vội vàng cho mình trấn tĩnh tinh thần, miệng niệm tụng, mặc dù không có đáp lại, hắn vẫn tin tưởng vô cùng vững chắc vào cái kia lý niệm, minh chứng là bức tượng vẫn còn trước mặt hắn, nó chưa hề biến mất chứng tỏ thần vẫn tồn tại bên hắn mọi lúc mọi nơi.

Đứng ở phía sau Phủ Viện của chính mình, Trần Lăng bắt đầu diễn luyện chính mình võ học.

Phủ viện trang trí chỗ cũng là hỗ trợ hắn luyện tập, dài đến 10 mét sân tập có mặt đá kẻ ô vuông, một bàn đá phiến nghỉ ngơi, đá phiến được mài nhẵn, cột trụ có 3 cái cắm ở giữa. Nói là cột trụ cũng không hề đúng, đó là 3 tảng đá có hình thù ngẫu nhiên ở đấy, chân đá được mài nhẵn, tiếp đất bằng phẳng, đảm bảo cho mặt đá sẽ không bị nghiêng mà đổ xuống. Bởi vì đá phiến hình thù là ngẫu nhiên cho nên mặt trên đá lồi lòm khá không bằng phẳng, thêm thời gian dài tắm rửa nước mưa mọc lên rêu phong hóa, mặt đá cực kỳ trơn trượt và khó bám trụ. Trần Lăng lấy nó làm luyện tập công pháp có nhất định nguy hiểm.

Cho nên.

Trần Lăng đã sai người đem cái tảng đá rêu cọ sạch lên, trước mắt thân pháp của hắn chưa đạt đến cái cảnh giới chống trơn trượt, cho nên hắn không dám làm liều. Ngộ nhỡ xảy ra tai nạn, nằm giường không đến 1 ngày chính là nửa tháng, nặng hơn nữa hắn không dám nghĩ tới, vẫn là phải đảm bảo an toàn tự thân. Ưng trảo công hắn đã cấp quên, cũng chỉ còn lại cái kia môn võ học, Trần Lăng đành cố gắng luyện nó.

Không phải hắn oán hận thần nuốt của hắn Ưng Trảo Công Võ Học, hắn tránh là tránh chính mình tâm trí không đủ cường, đột mặt thần lúc tất nhiên không bảo toàn được toàn vẹn trí nhớ thượng.

Thân ảnh khởi động, Trần Lăng nhảy đáp lên một cục đá, mỏm đá cao vút, làm hắn lảo đảo, thân hình nghiêng một cái ngã xuống, vội vàng hắn bắt lấy mỏm đá, vận lực leo lên. Tiến tới hắn ở mỏm đá thứ nhất lấy đà, nhảy sang mỏm đá thứ 2, bước chân tiếp xúc mỏm đá thứ 2 lúc, thân thể cũng là loạng choạng như vậy. Bất quá hắn ổn định thân mình cũng chưa ngã, vận sức chờ hắn tiếp tục nhảy sang mỏm đá thứ 3, diễn luyện ra một bộ động tác quen thuộc bộ thái. Cái này thân pháp chú trọng người sử dụng là cần phải chuẩn xác, động tác phải nhanh, phải chuẩn, đạt đến tinh diệu chỗ, nếu sai sẽ là uy hiếp tính mạng.

3 mỏm đá này dựng lên, chính yếu là để tạo cảm giác nguy hiểm cho hắn, tăng hiệu quả luyện tập. Chỉ có đem bản thân mình đối mặt nguy hiểm là lúc mới kích hoạt được bản năng vốn có, tăng lên hiệu quả luyện tập. Dẫu sao thứ này chỉ để tạo cảm giác, cẩn thận ngã xuống cùng lắm nằm giường nửa tháng 1 tháng. Đơn giản vì gãy chân, nếu hôm nay có rêu chỗ ngã bất chợp, đầu tiếp xúc đất liền ra kết quả hỏng.

Trần Lăng diễn luyện cái này công pháp cũng đã có 6 năm thứ, tiến độ vẫn như cũ là chậm chạp. Thân pháp chỗ cần có là tốc độ cùng chuẩn xác. Hiện tại hắn mới chỉ miễn cưỡng đạt được chuẩn xác, tốc độ thì lại không có như vậy. Này hình thành ở hắn giao thủ trung, miễn cưỡng có thể né tránh 1 2 đòn, như cũ vẫn phải đối mặt với kẻ địch.

Đôi khi hắn vẫn sai vệ binh đến diễn luyện cho mình võ học, đối chiến thực hiện. Đó bất quá là một bài thử, xong rồi liền đi. Hắn không có kỳ vọng quá nhiều, người trong gia tộc sẽ đối với hắn nương tay có thừa, dùng để tham khảo mà thôi. Bình thường lúc hắn diễn luyện hắn đều không cho ai đến gần hắn sân tập của mình, đề phòng hắn phân tâm khi tập mỏm đá, bị một câu thiếu chủ ngài cẩn thận chút giật mình. Hắn dẫu biết đó là mình tâm cảnh không đủ, lại phân tâm ngoại vật, phải làm sao.

"Võ học thân pháp luyện liền 6 năm, mọi thứ đều ở miễn cưỡng né tránh, thân thủ miễn cưỡng chuẩn xác đối địch khi cho có cùng lúc đầu mới luyện không khác gì nhau. Thiên phú võ học của ta thực sự quá tồi tệ, 6 năm ròng rã không đem nổi Tật Phong Bộ nhập môn. 13 năm luyện ưng trảo công một cái liền quang, muốn luyện lại cảm giác như 1 tờ giấy trắng phải luyện lại từ đầu."

Trần Lăng thở dài, cảm giác thân thể tự dưng xuất hiện mệt mỏi cùng chán nản. Lâu ngày luyện công mang tới hưng phấn rất nhanh qua đi, hắn nhẩy một bước được một lúc liền về bậc đá nghỉ ngơi, toàn thân thở dốc, còn ở 1 cổ chán nản hương vị. Giờ giấc đã về trưa, Liên Nhi đã theo lệnh của hắn mỗi ngày phải mang cơm tới, nàng gõ cửa trước để cảnh báo thiếu chủ. Vào đi, Thanh Liên nàng đặt cơm xuống chỗ bàn đá trong sân, lẳng lặng mà chờ hắn phân phó.

"Thiếu chủ, cơm của ngài đây."

"Được rồi ngươi có thể lui."

Trần Lăng đang chán nản, tất nhiên sẽ không có tâm trạng để ý việc gì. Đuổi đi người, hắn bản thân chậm rãi dùng bữa. Thời gian cứ tiếp thẳng cho đến chiều, mặt trời màu trắng đã có phần chuyển đậm đỏ, đi qua thái dương đỉnh về hướng Tây. Bối Vũ một chiều này là đến bái phỏng hắn.

"Thiếu Chủ, ta đã điều tra kỹ, kể cả hôm qua án mất tích, Tứ Bát gần như là từ nhân gian bốc hơi, không có dấu vết. Ta không thể tìm thấy bất kỳ tung tích nào của hắn. Bất quá, hỏi đường ta biết được hắn trước lúc mất tích có vài công việc."

"Cụ thể là công việc gì." Trần Lăng hỏi.

"Tứ Bát mấy hôm trước đó một tuần đều làm ở trong phủ sự, quá tới trước đó 2 ngày ra vận chuyển dược liệu, hắn lộ tuyến đi ra chỗ vào thành có ghé qua Lưu Thị sản nghiệp, ở Lưu Thị quầy thuốc nhỏ bên trong mua thuốc."

"Được rồi, ta cũng nên đi xem một chút lưu thị quầy thuốc đi. Đó là hắn nơi dừng chân gần nhất, chắc chắn sẽ có manh mối." Trần Lăng đứng dậy, hắn thấy mình đanh rảnh rỗi không có việc làm, liền quyết định đi Lưu Thị quầy thuốc, chờ mong bất ngờ.

Cùng với Bối Vũ hộ tống, Trần Lăng rời đi Trần gia môn.

.

.

Lưu Thị quầy thuốc thuộc Hoài Phủ, trong địa phận rối rít cửa hàng. Hoài Phủ bản thân không có quy hoạch diện tích kiến trúc cụ thể, địa bàn của ai liền thuộc về ai, do người đó phân phối quản lý. Hơn nữa, Hoài Phủ không chỉ có mỗi Trần Gia độc đinh.

"Thiếu gia, ngươi chuyến này ra ngoài sao chỉ dẫn theo ta." Bối Vũ có phần lo lắng, sợ rằng hắn hộ vệ 1 người không đủ.

"Bởi vì ta không có thích ai biết về hành tung của ta. Có đôi số việc làm phải kín. Chúng ta đi điều tra, không phải dẫn nhân chú mục"

"Ta đã biết." Bối Vũ cung kính gật đầu, không dám cãi lệnh chủ. Trước khi rời khỏi gia môn, hai người đã đổi một thân quần áo khác, trên mặt trát qua trang điểm, bổ sung lên 1 ít phấn cùng thời trang. Từ 1 bộ thiếu gia công tử đổi thành 1 bộ da sạm nám thường dân, vết cháy đen của nắng được bôi đậm làm người cảm nhận rõ thời giam trải qua của nắng mưa. Bởi vì liên tục phải lao động trong nắng, làn da duyên cớ trở nên đen sạm màu. Thường quy phục là vải bố áo vải bình quân chất liệu vải thô, không phải thương phẩm xuất từ xưởng may chính quy, là cái xuất nhập xuất nhập trang phục, vải bố không mềm mại như thanh sam, thấy là rõ, nhiều địa phương có lỗ hổng rách nát cho thấy vải bố người đã mặc nhiều năm.

Này vải bố ảo cũng chỉnh là Trần Lăng một cái áo cũ, thời còn học võ công lưu trữ lên.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.