Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12: Leo (2)

Tiểu thuyết gốc · 1825 chữ

Chương 12 Leo (2)

Thị vệ trông giữ thú cũng thấy Trần Lăng đang nhìn, bọn họ lại không có ý lại đây chào vị này Trần Gia thiếu chủ, là hắn không thuộc bọn họ cơ cấu.

"Này đây là đang làm gì." Trần Lăng có chút nghi hoặc bắt lấy một vị quản sự, hỏi hắn chuyện.

"Thiếu gia, bọn ta đang ở chuẩn bị tiêu, ngài biết đấy, chuyến này là chúng ta đang muốn phát." Quản sự có vẻ vui vẻ nói.

"Vì chuyện gì chứ." Trần Lăng ngẫm nghĩ không ra nguyên do, bởi vì một chuyến đi tiêu ra không nhỏ, riêng một con độc giác thú 1000 lượng vàng đã không hề nhỏ, bản thân nó chở lên tới hàng nào sẽ là tầm thường, chỉ là Trần Lăng không thể biết được phê hàng hóa bọn họ chở là cái gì.

"Có thể nói cho ta sao."

"Không được, thiếu chủ, chuyện này tuyệt đối không được."

"Kể cả ta cũng không được."

"Tất nhiên này không phải thuộc ngài lĩnh vực quản lý." Quản sự quả quyết nói.

"Vậy có thể nói cho ta nguyên do sao." Trần Lăng nghi hoặc trung, dẫu sao hắn cũng là Trần Gia Thiếu Gia, có những thứ lại không thể chạm được, một cái hữu danh cảm giác.

"Chúng ta Trần Gia mới nay đã mở rộng chi nhánh đến Hoán Hoa thành, cũng chuẩn bị trung thành lập chi cục giới tiêu. Tiền đồ là không thể hạn lượng, thiếu gia ngài là biết tiêu vận chuyển châu báu, của cải vàng bạc gửi, nhận được thù lao."

"Rất lớn." Trần Lăng gật đầu.

"Nhưng phải có cũng đủ sự tín nhiệm."

"Điều này là hiển nhiên." Quản sự gật đầu, lại không nói gì thêm, Liên Nhi đẩy xe hạ đưa hắn tới bậc thèm. Hắn liếc nhìn phía sau cảnh tượng, còn có hạ nhân hô vang tiếng lớn, hắn không khỏi nghĩ tới người kia thân ảnh, tựa hồ cùng có chút liên quan, hợp lại với nhau trùng khớp cực kỳ.

Ở hoài phủ bên trong thành lập nhân mạch nhận giao hàng, uy tín đã đủ trình độ ảnh hưởng tới giới tiêu sao, bất quá hắn đã có lâu rồi chưa phản hồi trung tin tức. Nhìn phía trước đại sảnh đường đi, cao tới 100 bậc thềm đá, Trần Lăng hơi có chột dạ.

Trần Gia sảnh đường dĩ nhiên chính là tòa kia đại sảnh to lớn trên đỉnh núi. Liên Nhi khó chịu ở chỗ, Trần Lăng sẽ phải leo cầu thang đi lên đỉnh kia ngọn núi, bản thân Trần Lăng hắn đang bị thương, đi được đi lên đó chắc chắn phải có người hỗ trợ. Này liền cần hạ nhân động tay đi cõng hắn lên, không thể đẩy xe lăn lên được.

"Liên nhi, liền ngươi tới cõng ta lên." Trần Lăng đều không khách khí phân phó.

"Cái gì, thiếu chủ, tỳ nữ chỉ là một người bình thường, sức lực đều không quá như vậy lớn." Nàng lấc đầu phủ nhận, đúng như ý tứ nàng nói, ngọn sơn phong này đều quá sức người đi lên huống hồ phải mang theo người khác.

"Thiếu chủ ngài có thể nhờ hạ nhân luân phiên đưa lên được." Nàng đưa ra một cái kiến nghị, nhớ lần trước Trần Lăng khỏe mạnh, hắn đều tự mình đi bộ lên, hướng đại đường vấn an. Chỉ là cách thời điểm đó quá lâu rồi, ít nhất phải có vài năm lâu.

"Hoặc ngài có thể nhờ Bối Vũ, Bối Vũ là võ giả, thân thể kiện cường, này đó không thể làm khó hắn."

"Sao có được, ta không cho phép điều đó. Lời ta nói nào thì là thế, hơn nữa, hai ngươi các là thân tín duy nhất ta tin tưởng. Bối Vũ lại vì ta vào làm việc dọn dẹp công việc rắc rối nhiều lần, ngươi chỉ cần có mỗi cái hầu hạ ta, chỉ đạo hạ nhân, cơm không phải nấu, công việc nhẹ nhàng lại vô lo vô nghĩ. Đặc biệt 2 người các ngươi đều được ta tin tưởng, Bối Vũ ra làm đều là ta giao cho nhiều việc khó, này đó việc nhỏ chưa đến phiên hắn làm. Ngược lại ngươi phải làm là đúng, người vẫn có thể luyện tập thân thể khỏe mạnh, đưa ta đến đỉnh núi, cớ sao lại không làm. Ngược lại ngươi lại quá lười biếng." Trần Lăng lắc đầu, nhìn lại hướng đại sảnh.

"Nếu ngươi không thể giúp ta chỉ ở việc nhỏ nhặt, vậy ta cũng không cần thiết cần đến ngươi nữa. Người tín nhiệm có thể dùng, người được tín nhiệm tâm lại không kiên định, vậy có gì dùng." Trần Lăng nói ra một cái vấn đề, hắn thành kính với thần là bao nhiêu, hắn tĩnh tâm mấy ngày nay là ổn định như thế nào, tâm là không chút gợn sóng với sự vật. Nhưng hắn tâm hướng về thần hắn biết thành kính là chưa đủ, phải có hành động, một khi nào đó ngươi cảm giác quá mức bình an, thực hiện thần đến với thế gian mục đích, lại nghĩ muốn thần cứu giúp ngươi khi khó khăn, mà mục đích thần giao ngươi cứ là chậm trễ chậm chạp, thần sẽ từ bỏ ngươi kể cả ngươi là cái thành kính người. Trong mắt thần đánh giá ngươi lại là cái nửa vời thành kính.

Giống Liên Nhi vậy, nàng trung thành với hắn, nhưng tới việc khó nàng lại không làm được, vậy người ngoài liền dễ dàng tiêu diệt nàng. Giữ nàng lại hầu hạ coi như có cũng như không, hắn gặp nguy, nàng chạy trốn khả năng đều không có, không bằng thuê võ giả cho nhanh.

Thanh Liên thực trở nên bất đắc dĩ, bởi vì thiếu chủ đã trở nên nghiêm túc với vấn đề này, nàng lại không thể nói gì khác. Trần Lăng hắn đã đề cập đến vấn đề từ bỏ nàng, nhìn cái kia bậc thang, nàng biết mình là không nổi, nhưng nàng vẫn không muốn như thế chấp nhận số phận từ bỏ. Từ bỏ sao, nàng hầu hạ vị này thiếu chủ mấy năm rồi, đạt được hắn lý niệm lại phải từ bỏ giữa chừng.

"Liền đi." Nàng xốc lên thiếu chủ lên vai, đi hướng ngọn núi bộ dò đi.

"Phải thế chứ." Trần Lăng trên vai là động viên: "Thanh Liên, sau này ngươi phải ý chí của riêng mình, không thể bị ngoại vật chi phối, có những việc có thể làm được thì đừng từ bỏ."

"Thiếu chủ ngài nói rất đúng." Nàng gật đầu.

Bất quá, đi được 10 mét độ cao, nàng đã phải gục xuống nền đá. Trần Lăng ngồi ở cột đá ven đường, hắn là nhìn nàng thở dốc, núi rừng quanh là một mảnh hoang vu, rậm rạp cây cối um tùm, kèm theo đó là tiếng côn trùng kêu, cào cào bay nhẩy. Đường đá chi gian một đường núi liền, hai bên bờ là cột rào làm bằng đá chống lại cho đường đi gọn gàng, tránh người hạ nhân vì thế trượt chân rơi xuống núi rừng, đã có lan can cột đá chặn lại. Trần Lăng phải công nhận không khí ở đây thanh mát hơn trần gia trong phủ rất nhiều. Nơi nào có nhiều cây cối trung, nơi đó liền rất thoải mái.

"Thanh Liên ngươi lại cứ nghỉ đi, chờ lúc nào ngươi khỏe lại tiếp tục leo. Trần gia chi chủ có tránh, bọn họ đợi lâu ta vẫn tình nguyện đến muộn." Trần Lăng an ủi chút.

Thở dốc qua đi có 15 phút, Thanh Liên lại tiếp tục đưa Trần Lăng tiến lên, hơi trung mang theo thở dốc không kịp thanh âm: "Mệt chết ta rồi, thiếu chủ ta căn bản không cố được."

"Không thể được đâu, cùng lắm thì ta cho ngươi nghỉ ngơi mười mấy lần, ta không tin ngươi sẽ không đưa ta lên đỉnh đại sảnh được." Trần Lăng vẫn quả quyết câu nói đó, muốn cho một người nào đó rèn luyện tâm cảnh, tất phải dồn bọn họ vào tuyệt cảnh. Giống hắn mới đầu thấy thần cách làm, hắn thấy thần hắn mới có hy vọng tràn trề như thế này.

Khoảng cách giữa các lần nghỉ ngơi của Thanh Liên ngày càng ngắn, Trần Lăng đã dần nhìn thấy đỉnh núi đại sảnh, lúc này nàng cũng chỉ có thể bò lết lên trên, nằm ngửa lên gạch đá, toàn thân thở dốc. Một đám hạ nhân đứng trên đỉnh đợi hắn không biết bao lâu, bọn họ vội vàng dìu dắt Trần Lăng đứng lên, lời nói rất là sốt ruột.

"Ngài thiếu chủ sao lên lâu như vậy, ngài có biết chúng ta đợi bao nhiêu lâu không, mất khoảng một canh giờ rưỡi bọn ta mới thấy ngươi. Lão gia đang rất sốt suột." Chúng hạ nhân vội vàng nói.

"Hắn đang nổ bạo sao?." Trần Lăng hỏi hạ nhân, muốn biết xem hắn tới muộn sự việc nào nông nỗi.

"Ngài ấy không có biểu hiện gì ra ngoài, vẫn bình tĩnh như thế. Bất quá chúng ta nhìn mọi người ở nói chuyện về ngài không tốt.." Trong đó một hạ nhân đứng ra nói chuyện với hắn, lời nói gấp gáp phân phó ra tình hình:

"Thỉnh ngài còn mau buông nhập đại điện, bọn ta sẽ đưa ngài đi tránh cho chậm trễ, không thể kéo thêm lâu nữa"

Trần Lăng nhìn qua Thanh Liên đang nằm ở nền gạch thở dốc, cả người nàng ướt sũng, ướt đẫm tất cả y phục, cơ hồ đều không có chỗ nào không ở ướt cả, mồ hôi thì đang chảy nhễ nhãi như mưa, thấm xuống cả nền gạch. Nàng đã cố đến cuối cùng sức lực, có lẽ phía cuối chỉ dùng ý thức để đưa hắn đi lên, dựa vô thức kiên trì ý chí. Trần Lăng trong thời điểm ấy đều không hảo nó nghiêm khắc câu gì, chỉ có thể im lặng nhìn nàng hành động, lời nói dừng lại đi là chưa nói, thế chẳng khác nào bảo rằng ngươi làm việc nãy giờ là vô nghĩa cả, ta chỉ đang ở trêu đùa ngươi.

"Các ngươi phân phó người cho nàng một gian phòng nghỉ ngơi, thức ăn nước uống người cần thì cứ đưa lên, phục vụ đầy đủ. Miễn sau khi ta trở lại vẫn thế là được."

Hạ nhân tuân mệnh đi lên xử lý chỗ Thanh Liên, còn hắn Trần Lăng hạ địa phương bị lũ hạ nhân lôi đi, mắt nhìn nàng nằm ấy ở xa dần.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.