Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Thương (2)

Tiểu thuyết gốc · 2022 chữ

Chương 10: Thương (2)

Thua lỗ để đi xuống quy chung cũng đã có sự ảnh hưởng không nhỏ, bên trong hắn còn có người thúc đẩy, bọn hạ nhân lại tự mình ép xuống thông tin. Có cảm giác muốn đóng cửa tự mình xử lý cảm xúc.

Trần Lăng ở đau đầu là chính hắn chỗ có vấn đề, hắn trình độ thông thạo về kinh doanh quá kém, khả năng xử lý vấn đề xen lẫn nghiệp vụ phương thức đều kém cạnh người khác. Hơn nữa, vấn đề chỗ đâu chỉ có vậy. Kinh doanh việc không ổn định cũng là do chuyện đó.

Trần Lăng có phần thở dài vì những rắc rối trong gia hắn gặp phải, nửa tháng nay hỏng mất, hắn biến mất nửa tháng cùng với rất nhiều biến cố phát sinh. Hắn cố để bản tâm an tường, hướng trong kia pho tượng cầu nguyện, hắn cầu nguyện một cái bản tâm thanh thản.

Một luồng quang hoa từ pho tượng bắn ra, tràn ngập linh hồn hắn, Trần Lăng có thể cảm nhận được trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết, suy toái toàn thân tạp niệm, nhìn thấy hư ảnh thần đang ở ôm ấp hắn, nó thật bình yên làm sao.

Tượng thần ẩn chứa hắn khao khát, hắn hướng tới, hắn tôn thờ, thần trung sẽ có lúc dung động với hắn. Hắn có thể cảm giác được chỗ sâu bên trong hắn lòng thành kính dâng lên, cùng hướng kia pho tượng với hắn mở ra chúc phúc.

Hắn chờ đợi đã lâu đồ vật bỗng nhiên xuất hiện, có lẽ đã xong.

"Hệ thống đang ở khởi động trung...."

"Hệ thống khởi động thành công....."

Tiếng máy móc inh ỏi thanh âm trong đầu não hắn vang lên, hắn không biết làm sao để diễn tả về thanh âm này, nó nghe rất kỳ lạ, làm hắn lòng sinh ra ngóng chờ cùng chờ mong còn có hiện tượng gì đó phát sinh.

"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công mở khóa hệ thống."

"Đinh, ký chủ tâm tồn thành kính, đối với thần thành kính, hệ thống đạt được thần khen thương ưu ái món quà.."

Nghe tới đây lúc trần lăng rất phấn khởi, vì lâu dài cầu nguyện như vậy hắn đã được đền đáp, thần đã đáp lại thỉnh cầu của hắn. Hệ thống trung phun ra một dòng chữ

"Thỉnh ký chủ diễn luyện công pháp."

Trần lăng âm thầm gật đầu phân phó liên nhi cho hắn đứng ở một bên, quan sát hắn diễn luyện công pháp, vẫn là cái kia 3 mỏm đá. Trần Lăng lăng không đạp lên, chân chân đeo giầy vải, hướng mỏm đá thứ nhất trèo lên. Tật phong bộ công pháp được hắn thi triển, liên tục 13 thứ, diễn luyện công pháp tới thuần thục một cách nhất định, bước chân hắn dần trở nên quen hơn, 1 luồng dự cảm đốt cháy trong cháy trong người hắn. Nháy mắt, 1 cỗ hỏa lực trung ở ngực hắn lan tràn mà ra, bước chân hắn hỏa tốc vội vàng tăng lên, bị cỗ kia hỏa tốc dồn ép đến tới. Lúc này trần lăng có thể cảm thấy bước chân thực nhẹ, bàn chân quấn động như gió bay, di chuyển nhẹ nhàng. Bước 1 bước 1 di động công pháp nhanh lên, đã có mất kiểm soát cảm giác, nhanh đến mức hắn khó có thể thích ứng, cước bộ động tác lập tức nhẹ, hắn có thể thấy mình vì di chuyển nhanh qua mỏm đá, thân thể một mình giữa không trung. Tầm mắt hắn lâm vào bóng tối, từ trên mỏng đá rơi xuống.

Tiếng kêu không thể ức chế, đau đớn từ phía mặt sau lưng hắn truyền tới, làm hắn căng lên gia đầu, thân thể trực tiếp tiếp xúc với mặt đất, mặc dù mỏm đá không cao, như cũ vẫn gây ra thương tích. Hắn sai người thiết kế 3 mỏm đá này, tất nhiên là hắn biết nó có nhất định nguy hiểm. Thân thể tiếp xúc mặt đất va đạp gây ra cảm giác vô cùng đau đớn, còn xen lẫn nội thương. Vết bầm tím từ sau lưng da thịt nổi bầm dập lên, Trần Lăng có thể cảm thấy nó, vì hắn mặc áo duyên cớ, khó mà có thể xuất hiện vết xước trên da thịt. Vì đau đớn hắn có thể đang mất dần ý thức, trong mơ hồ, giọng nói trong đầu hắn vang lên, âm thanh thánh thót cùng máy móc.

"Đinh, ký chủ bộ pháp đc tăng lên."

"Đinh, ký chủ hảo cảm độ giảm xuống, khấu trừ 1 nửa tăng lên."

Tất nhiên từ vừa rồi bị ngã, hắn tâm đã có chút tránh móc thần linh vì nó quá đột ngột, làm hắn một cái không kịp trở tay, sinh ra một khái không lời cảm giác. Không biết vì sao, nhưng thần linh có thể cảm nhận được hắn cảm xúc, nhưng thần chính là thần, vì là thần nên có cảm giác như vậy đi.

Trần lăng kinh hỉ ở cái, thân pháp hắn lâu không tiến nay lại được cơ hội tăng lên, chợt liền cảm thấy mình không nên trách nhầm thần linh ý tốt. Chung quy là hắn sai, hắn không hảo khống chế hắn lực lượng, hắn phải trở nên bình tĩnh, tâm cảnh trầm ổn, xứng đáng với thần linh hướng tới, xứng đáng đước hắn quan tâm, tầm nhìn của hắn lâm vào hắc ám.

.

.

Tỉnh dậy cái, trần lăng chỉ cảm thấy 1 trận gay mũi từ đầu giường trung truyền đến, dược hiệu hương có chút an thần cảm giác. Đầu giường liên nhi đang vì hắn chắt thuốc, bột thuốc hòa với nước quấy đều, nàng động tác thực mau, thuốc màu đã được pha xong. Thuốc là thuốc bột đã đc pha với nước loãng ra.

Cảm giác thuốc trung truyền đến dược liệu trần lăng có phần nhẹ lòng.

Cảm giác đau biếng cả người khiến cho hắn cử động đều có chút khó khăn, không cử động được, không cấm ra lệnh liên nhi vì hắn rót thuốc đến môi để hắn từ từ húp thuốc, thuốc theo miệng bát gỗ, chảy xuống cuống họng hắn, bị Trần Lăng miệng uống đảm bảo từ từ.

Liên nhi rót thuốc lại nhìn hắn có chút lo lắng.

"Thiếu chủ ngài khi luyện tập cần phải cẩn thận, quá mức nóng vội có thể xảy ra tai nạn, lần sau cũng phải hạ thấp độ cao của mấy hòn đá, rơi vội vài lần có thể đã nguy hiểm đến tính mạng ngài."

"Ta đã biết, ngươi khỏi cần lo lắng, về sau ta sẽ khắc chú ý.". Trần lăng quả quyết đáp vấn đề, dù sao đây cũng là chính hắn sơ ý, hảo phản bác cái gì, yên lặng mà uống lên chung thuốc, ý định thần nhàn.

"Ta bị thương thế này thực trọng, dĩ nhiên lại phải nghỉ ngơi mấy ngày, ta còn có bao nhiêu việc phải làm, nhưng ta không thể cứ như vậy sốt ruột. Tâm ta phải tịnh, ta đã thấy được nóng vội mang đến hậu quả nghiêm trọng. " Trần Lăng nói, hắn là hắn biết bản thân mình thế nào, trong gia thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, vắng hắn 1 ngày dù có chút chuyện sẽ xảy ra, cũng chưa đến hỏng mất nông nỗi không an tâm. Ngược lại hắn tập trung trấn định hắn tâm cảnh, sẽ hoàn thiện được bản thân.

"Thiếu chủ ngài nên nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe của ngài sợ rằng khó lòng ngồi dậy chứ." Liên nhi nói.

"Xác thật, ngươi chỉ cần ngày cơm ba bữa là được rồi."

Trần Lăng gật đầu, không nói gì thêm, chưa biết nói làm sao, với thương thế của hắn hiện, ít nhất phải nằm trên giường vài hôm mới khỏi, cơ bản dưỡng khỏi hẳn mới nên động, không chắc chắn sẽ ảnh hưởng gân cốt. Bất quá hắn đã mặc kệ chuyện này..

.

.

Trạng thái kéo dài đến cơ hồ chục ngày sau, thời gian đi qua chung tính ra trần lăng cơ hồ đã không hề làm gì suốt 1 tháng, trong phòng ngồi đọc sách, trải vuốt suy nghĩ chính mình, hắn thấy mình tâm hồn thư thái hơn, tâm cảnh sóng yên biển lặng, sẽ không vì ngoại vật mà nổi lên gợn sóng, tựa như mặt biển sẽ không bị viên đá đánh động. Bây giờ mới có cơ hội cử động lại 1 chút, xem ra ngày mai là hắn có thể cử động thân thể, xuất nhập rời giường. Nghe lời đại phu nói về thời gian đến khi khỏi hẳn, cảnh báo không nên cử động, Trần Lăng đã nhất nhất làm theo đầy đủ, đưa ra lịch trình trị thương, ngại dùng dược vật, thuốc để rút ngắn thời gian, muốn vết thương mới khỏi hảo. Ngược lại hắn không vội, lại có đến hơn nhau 1 2 ngày là khỏi thôi.

Trần Lăng có thể xác định hiện tại mình vẫn chưa thể mở ra hệ thống, từ lần trước kia đem ra, một môn bộ pháp cảnh giới tăng lên, hệ thống dường như đã lâm vào tĩnh lặng, không rõ vì lý do gì, không phát ra tiếng, Trần Lăng có gọi bao nhiêu lần hắn cũng không hề phản hồi.

Nhọc hắn còn đang nguyên cứu tại sao không thể gọi ra đc hệ thống? Hắn nghĩ tới 1 cái khả năng lại không có chắc chắn là nó, hắn là hắn tâm cảnh chưa đạt đủ đến mức gánh chịu hệ thống, nếu chuyện này là thật, hắn thực hối hận, quyết tâm rèn luyện tâm cảnh của mình càng xa, càng vững chắc, nhưng đây chỉ là hắn suy đoán chưa có nắm chắc.

Cửa truyền tới chuyển tiếng nói chuyện, giằng co, chợt liền khai môn, Trần Lăng có thể nghe tới lời nói tiếng binh lính chặn ở bên ngoài, hô vang, vệ binh khuyên can thanh âm.

"Ngươi không được vào, công tử đang nghỉ ngơi."

"Ngài ấy bị thương cần tĩnh dưỡng, người ngoài chớ làm phiền."

"Gia có nhiều việc, không phải thời điểm hắn có thể nghỉ ngơi. Hắn ở trong cái này Trần Phủ đã không có chút cảm nào tồn tại, Trần gia người sẽ quên hắn là cái này Trần Phủ nhị thiếu chủ."

Bị lính bị cưỡng ép đẩy ra, giống như vô sức chống cự dường như, Trần Lăng có thể nghe thấy bên ngoài người bị cường ép, chẳng dám ngăn cản người tới.

Kẹt kẹt.

Cửa phòng gỗ bị mở ra, vào là 1 cái trung niên nam tử, hắn mày rộng mũi ưng, khí phách thân thể là kiện cốt, có thể nhìn sơ qua vải vóc phía dưới ẩn ẩn thấy được cơ bắp căng cứng làn dạ. Ở hạ nhận vô pháp ngăn cản tới, toàn bộ vệ binh đã bị hắn quật ngã. Trần Lăng xuyên thấu qua hắn nhìn thấy cửa sân vệ binh, nằm ngã một đám dưới mặt đất, bờ thảo còn có mấy người ôm ngực, kiêng kỵ nhìn về phía hắn, giống như đối phương rất mạnh dường như. Ngăn cản tới hắn người đều vô pháp cản. Trung niên nam tử đánh giá Trần Lăng đối diện nằm giường là thản nhiên nói.

"Thiếu chủ, lão gia đang đợi ngươi. Không thể cứ thế nằm giường, ta biết ngươi thương thế nhưng giờ ngươi đã sắp khỏi, có thể rời giường được."

Lão gia ở đây không phải là ai khác, chính là hắn cha Trần Lăng, trần gia chi chủ. Một nhà độc đại đều ở hắn khống chế, hắn triệu tập người lại đây họp gia đều vô pháp cự tuyệt. Trần Lăng nghe hơi bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.