Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Xuyên Qua (1)

Tiểu thuyết gốc · 1797 chữ

Chương 1: Xuyên Qua (1)

U sơn châu, hoài xa phủ.

Tồn tại với đông thắng vương triều cảnh nội, hoài xa phủ nằm nửa trạng thái biên giới, cũng là một trong nhưng cửa ngõ hướng ra biên giới duy nhất. Tuy nhiên, nó không chỉ là một cửa ngõ, dẫn ra biên giới còn có rất nhiều cửa ngõ khác. Hoài xa phủ là 1 thành ở chủ đạo tuyến thiếu yếu đường lớn, đơn giản vì đường đi rộng lớn, lại không giống những thành khác phải đi đường nhỏ ra biên giới. Đông thắng vương triều giữa các nơi đều có đông đảo nhãn tuyến đường đi, đảm bảo 1 tòa thành không chỉ có mỗi một đường.

Hoài phủ trung đông thắng cảnh đẹp, còn có tiên xa cá nhảy phong cảnh, đầm rồng. Nhìn ra đều có một chỗ địa thế đắc đạo. Vị trí đẹp, hợp về làm thành, cát cứ địa phương. Dân gian có dân gian chim hạc, thường hay bay về đầm tắm gội, tạo nên một cảnh thế tiên gian nhân cảnh. Hoài phủ địa thế đẹp, không phải trông xa người có thể thấy, cũng ko phải thầy phong thủy tính toán thấy. Người thường cũng có thể nhìn ra nó địa thế đặc địa chỗ, quyền quý hưng với thích lui lại.

Trên thành có tường vây thảo, hưng với đồng bằng núi, xa xa là núi cùng rừng rậm, còn có nguy nga dãy núi, cơn gió thổi rất mạnh. Trành thị chỗ chia làm các khúc khuỷu, âm dương bày bán bán hàng lộn xộn, có vẻ không hợp phong thủy chỗ. Có lẽ hoài phủ từ lúc kiến thành đã lộn xộn như vậy.

Phủ viện cao vót chỗ, có thể nhìn thấy gạch ngói uốn lượn, xếp lên nhau thẳng hàng. Tường vây trong, gạch đá được mài nhẵn, phẳng xuống đến tận chân, cho thấy người làm nó tay nghề thủ công tỷ mỉ, chăm truốt với công việc. Vào trong phủ viện chỗ, mái ngói san sát, còn có tảng lớn kiến trúc nhô lên ngẫu nhiên, như là có người ở cố ý sắp đặt giống như vậy.

Phủ thất bên trong 1 căn phòng lớn, tạp vật rơi lả tả, dưới mở ra giấy trắng, còn có lộm cộm sách bút cùng thẻ tre. Tất cả hòa vào nhau lẫn lộn, trống giống người ở phá hư. Tạp vật trọn vào bên nhau, cùng có bút mực nghuếch ngoác dưới mặt đất.

Mọi thứ trông thật lộn xộn, bất cứ ai đi vào, giống nhau đều cảm thấy khó chịu. Hiện trường đúng là như vậy, có người đang ở phá hư, trông có vẻ bất ổn cùng tạp nham đồ vật hạ bị hắn loằng xoằng bóp lấy, tung lên trời, vò nát lung tung.

"Tất cả đều là giả dối"

"Tất cả đều là giả dối"

Người phá hư mọi thứ kêu lên.

Hắn thần trí có vẻ không bình thường, dường như chịu đả kích quá mạnh dường như. Trên tủ dàn án bị hắn lấy, tùy ýlaatj đổ xuống mặt đất, thư giấy lăn lộn xào xạc, vung vãi đầy đại sảnh. Bên cạnh, còn có dấu tạp vặt cùng đám bàn ghế ngổn ngang. Mọi thứ dường như đều bị bẻ gãy, rơi lung tung. Hiện trường đang bị người thanh niên làm lộn xộn lên. Mọi thứ dần trở nên không tương xứng với đại sảnh, còn có lộng lẫy phủ viện. Mọi thứ hoàn toàn tương phản, như vừa phải qua một hồi phản kháng, còn có giãy dụa.

Chỉ thấy thanh niên đứng dậy, phủi sạch chính mính quần áo, một bộ không kiên nhẫn bộ dáng, góc quan thanh gỗ bị thanh niên bào mòn bẻ gãy, cưỡng chống thân thể mà đứng lên, hắn lảo đảo bước đi, hướng kia chỗ góc tường dũng tới. Góc tường là một mặt giá sắt, cắm từ đất nhô lên cao nối thẳng 1 thau đồng. Thau đồng hình lòng chảo, vũng xuống có nến ở trong đang bậc lửa. Nến cháy là màu trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra nó ở đáy thau đồng, bị ngọn lửa che khuất.

Thanh niên lảo đảo dũng tới, bắt lấy thau đồng, thân hình lảo đảo là ổn định, cường trống lấy mức thân hình, trên tay hắn thanh niên nắm chặt một quyển sách nhấc tới, quyển sách bìa dày màu đen, có tỏa ra hắc khí, khiến người nhìn mê mẩn, chìm đắm vào ảo giác hoặc đó chỉ là hắn tự mình ảo giác.

"Cái này cổ sách pháp tranh ảnh mặt hàng chính là lừa đảo, ta nghi ngờ nó là tà công, ta ấn theo nó tu luyện đều ko có gì tiến triển. Nó khiến ta mê mẩn cùng điên rồi, ta chìm đắm vào nó không biết bao nhiêu thời gian. Ta ngày ngủ đêm mong tưởng tượng tới, ảo mộng tới, nhưng tất cả đều là ảo mộng cảnh tượng tất cả đều không phải là thật."

Hắn khàn cả giọng chất vấn tới, nhưng hắn không nhận được lời giải đáp. Hắn biết mà hắn biết chứ, hắn vẫn cố hỏi dù hắn không nhận được câu trả lời. Hắn muốn điên rồi.

"Ta ấn theo nó tu luyện, ta điên cuồng vì nó, ta thức quá nhiều đêm, ta không có kết quả. Ta thấy ta không có sai lầm, là phương pháp có sai lầm. Mọi thứ đều ghi rõ, ta chỉ nhất nhất làm theo, phương pháp không ra bất kỳ một cái hiện tượng gì. Có thể ta đã tẩu hỏa nhập ma, ta đang ảo tưởng, dường như ta cảm thấy điên cuồng. Ta phụng thờ ngài cơ mà sao ngài không nhớ về ta."

Thanh niên vò đầu bứt tai, liên tục gãi mạnh, đến mức bong tróc cả da đầu, toái cả một mảng da. Máu tươi từ đỉnh đầu hắn chảy xuống, quét dài trên má, rỉ sét nhỏ từng giọt nhỏ xuống mặt đất.

"Aaaa."

"Ta không muốn làm vậy, ta không muốn đốt ngài. Này sẽ thật chặt đứt ta vơi ngài cuối cùng một sợi liên hệ mất. Võ kỹ Ưng Trảo công ta đã cấp quên, còn không thể xài. Tỉnh táo lại đi Trần Lang, không có cái nào thần tồn tại cả. Này đó sách vở đã phá hủy cơ thể ngươi, còn đem ngươi võ kỹ cấp quên. Ngươi nghi ngờ đó còn là 1 môn tà công. Ngươi không muốn thấy nó, ngươi muốn bỏ cuộc, đốt đi."

"Ngươi cho ta đốt đi."

Hắn ném màu đen quyển sách vào thau đồng, bậc lên ngọn lửa vào thiêu đốt. Ánh hồng lửa vàng đốt giấy, khét lẹt mùi khói đen bốc lên. Sách trên bìa mặt điền là tiếng la tinh tự bị lửa vàng bao phủ. Sách này Trần Lăng nguyên cứu đã lâu, mới đầu chỉ vì phía trên văn tự đó làm hắn tò mò, cất công giải mã, còn có đem cuốn sách tu sửa lên, thành đó ra 1 bộ tu luyện pháp môn, kết quả nói rõ.

Trần Lăng nhìn điều không hiểu, làm theo không có hiệu quả, làm hắn thi thoảng cứ hay liên tưởng đến 1 cái tà môn, đem chi thờ phụng, tựa như đối phương dường như là hắn thần trong lòng.

Sách cháy trong bồn thau bằng đồng, nháy mắt đã bị thiêu rụi thành cặn, vì là giấy duyên cớ nên nó cháy rất nhanh, chỉ trong tích tắc.

Trần Lăng tuyệt vọng cực kỳ, đem chi đốt tẫn, đối phương vẫn cứ như cũ là trong lòng hắn thần tượng, mãi không thể quên.

A

"Ngươi cho ta chết."

Trần Lăng thét lớn, một quyền đánh vào cột trụ, cột trụ bằng gỗ, bị hắn lực đạo đấm vào in hẳn lên dấu tay. Bốn ngón tay khớp xương vì vậy mà đau nhức, chảy ra huyết. Trần Lăng đánh thẳng vào côt đá, tay đau cực kỳ. Không khỏi khiến hắn nôn khan liên tục lạp. Một đống tạp vật bị hắn rung rẩy đụng tới rơi xuống sàn. Lúc này, một ý nghĩ xoẹt qua đầu hắn, chỉ có toàn là suy nghĩ tiêu cực. Trước mắt có vận mệnh, tương lai, mọi thứ đều ở trước mắt hắn tăm tối, Trần Lăng chẳng thấy đâu một chút hy vọng.

Tựa như cuộc sống của hắn vậy.

Một màu tăm tối.

Một cỗ bất lực với cuộc sống, một nỗi niềm khao khát mà hắn chối bỏ, tất cả đều là hư ảo.

"Nhị công tử, mấy nay hạ nhân bảo ngươi không khỏe, quản sự đặc biệt sai ta ngày phải mang cơm đến cho ngươi, kèm này chén thuốc bồi bổ."

Một tên hạ nhân bước vào, nhìn thấy cảnh tượng là đồ đạc rơi vãi rậm rạp dưới sàn, văn thư đồ án lẫn ở bên nhau. Ghế dựa vỡ nát ở một bên, giá sách cũng đổ sụp xuống, hầu như không có thứ gì nguyên vẹn. Hắn run chân run tay, sợ rằng mục tiêu tiếp theo sẽ là mình, vội vàng đặt khay đồ ăn xuống đất, thối lui ra ngoài. Hắn đi cũng nhanh Trần Lăng vật vờ trong phòng không mấy để ý đến hắn, hắn đã lâm vào điên cuồng, vô hình trung não bộ đã chẳng minh mẫn, tràn ngập là ý nghĩ tiêu.

Hắn muốn ai đó cứu rỗi hắn.

Nhưng không thể.

Bước lên đồ án thứ, hắn kéo xuống rèm màn, muốn chấm dứt cuộc sống vô nghĩa này.

Rầm rầm.

Đồ án thư mảnh gỗ gãy vỡ, Trần Lang tuột chân ra khổ gỗ, thân hình lơ lửng trên không, đã hấp hối. Hắn điên cuồng thở dốc, bản năng muốn bắt tới 1 chút không khí, tựa như bản năng cuối cùng của cơ thể muốn giành giật lấy sự sống. Sắc mặt tóc tai hắn đỏ bừng, cách cái chết cùng chỉ còn 1 tia sinh cơ.

Tôn kia hắn tín ngưỡng thần linh trong mắt là hư thật, cũng càng thêm rõ ràng. Hắn dạo đến một vòng địa ngục, trong ý thức mơ hồ ký thác lý niệm. Bản năng giành giật sự sống, một tia sinh cơ ký thác kia lý niệm mơ hồ hắc ảnh.

Nó đang ngưng thật.

Trẫn Lãng nhìn thấy tôn kia lúc lòng nổi lên hy vọng, kể từ lúc này hắn không muốn chết hơn bao giờ hết. Vòng tay ra phía trên cổ, hắn cởi ra nút thắt mà chính mình đã buộc tới. Thân thể một nhẹ.

Rầm!

Hộc hộc!

Bạn đang đọc Ngày Cũ Hạ Thế Giới sáng tác bởi quoc2081976
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quoc2081976
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.