Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Trung Văn

Tiểu thuyết gốc · 2245 chữ

Võ Trung Văn nghe xong cũng thấy sảng khoái, bật cười một tràng thật lớn, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn Tào Hữu Đạt nói: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ta cũng không mong muốn, chúng ta cũng sẽ không đền bất cứ một thứ gì để tránh tiền lệ xấu, ông về dạy lại cấp dưới của mình cho tốt vào.”

“Võ Trung Văn vậy là ông muốn chiến tranh?” Tào Hữu Đạt cũng rất nghiêm túc hỏi.

Văn tướng lạnh lùng đáp: “Đừng lôi chiến tranh ra dọa, chúng ta đã đánh nhau biết bao nhiêu năm rồi, Xuyên quốc không muốn xảy ra chiến tranh nhưng cũng không sợ chiến tranh, ông cũng nên nghĩ kỹ lại, vì một tên lính mà phát động chiến tranh cả hai nước, đây là một lý do khá nhảm nhí.”

Đạt tướng có chút yên lặng, hắn thừa biết Xuyên quốc phải diệt, nhưng bây giờ chưa phải lúc, Xuân đế chưa muốn động binh vào lúc này nhưng cứ thế rút thì có vẻ mất mặt quá, tính đi tính lại một hồi cũng chưa nghĩ ra cách xử lý.

Dường như cũng hiểu sự khó xử của đối phương, để đôi bên giảng hòa trong yên ấm Kiệt đã rất mạnh mẽ đứng lên nói: “Ta cho các ông xem cái này”.

Hắn chìa ra chiếc điện thoại của mình, trên màn hình hiện ra toàn cảnh diễn biến ngày hôm qua, từ lúc tên lính kia huyên thuyên nói năng cho tới lúc hắn bước sang đây, nhìn xong mọi người hoàn toàn chết lặng.

Đáng kinh ngạc hơn đây là thứ máy móc có thể ghi lại hình ảnh vô cùng sống động, chẳng lẽ trình độ khoa học kỹ thuật của Xuyên quốc đã đạt tới tầm này rồi sao?

Kiệt dường như sợ bị giật máy nên sau đó cất đi ngay, nói tiếp: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, đều do hắn tự làm tự chịu, không ai có thể cứu vớt được lỗi lầm này.”

Tào Hữu Đạt thống tướng hai quyền đã nắm chặt lại, ông không ngờ bên phía Xuyên quốc còn có con bài này, càng không thể tin được máy quay đã được thu gọn tới mức độ có thể cầm trên tay như vậy, điều này dù đã nghe cấp dưới báo cáo trước đó nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi có chút kinh ngạc.

Dù tức giận nhưng cũng không thể hành động sai, Đạt tướng thu lại Huyết Liêm Ma Đao, nói: “Chúng ta sẽ không quên ngày hôm nay, đi.”

Thiểm Điện Tê quay đầu, binh lính Xuân quốc theo lệnh cấp trên cũng quay đầu trở về làm Kiệt thở phào nhẹ nhõm một tiếng, một vài binh lính trên thành thấy quân Xuân quốc rút lui cực kỳ dễ dàng như vậy thì cũng thở ra một tiếng, họ dù không nghe được lời nói phía dưới nhưng không sao, kẻ địch rút về là tốt rồi, tuy nhiên vẫn có đa số người chiến ý đang hừng hực dâng lên, chỉ cần đối phương ‘đụng’ là tất cả sẽ ‘chạm’ ngay, họ không biết sợ chết là gì lại đã cay mắt Xuân quốc từ lâu, chỉ chờ một khẩu lệnh 'đánh' mà thôi.

Nhìn chung sự việc kết thúc đã khiến khuôn mặt của mọi người giãn ra.

Lúc này thì Nhiên mới từ trên thành phóng xuống, từ đầu tới cuối nàng luôn đứng trên đó quan sát, bây giờ người rời đi rồi mới xuống, vì không có kỹ năng phi hành nên chân chạm đất khá chật vật, đi tới nói với Kiệt: “Anh liều thật đấy.”

Kiệt cười gượng một tiếng nói: “Thì cũng phải cố nói những gì mình biết chứ, may sao vẫn ổn.”

Trần Quốc Tuấn nói với hắn: “Nhiên nói nguy hiểm bởi vì chú quá liều lĩnh khi theo ra đây.”

Kiệt hơi ngơ ngác không hiểu, hắn lại không biết nơi các cường giả đỉnh cấp va chạm sự ảnh hưởng sẽ kinh khủng đến mức nào, dù cho đứng ngoài, gặp sự chấn động khi hai bên va chiêu cũng có thể khiến hắn bị nghiền ép chết cả trăm lần, bảo sao không có ai dám xuống đây cùng Võ Trung Văn và Trần Quốc Tuấn, Nhiên cũng không dám đi theo mà chỉ đứng trên thành cao quan sát, đám người đi theo Tào Hữu Đạt cũng đều là cường giả có thực lực chứ không phải dạng lính xoàng đâu.

Kiệt sau khi được nghe giảng thì cũng nở một nụ cười thật cay đắng, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, hắn hứa sau gặp mấy vụ cường giả va nhau như thế này sẽ trốn đi thật xa tránh bị đạn lạc.

Đúng là hôm nay đã tránh khỏi một trận chiến lớn nhưng Võ Trung Văn vẫn là mắng Trần Quốc Tuấn vài câu, Trần Quốc Tuấn cũng chỉ cười cười không nói gì, thượng tướng đứng trước đại tướng thì cũng chỉ như đứa trẻ thôi, chưa bao giờ Kiệt thấy ông anh của mình bị người khác mắng như thế.

...

Hôm nay vẫn như thường lệ Kiệt dậy từ sớm để luyện tập, hắn rất chăm chỉ, căn bản là không muốn mình ngày càng tụt hậu so với mọi người nữa, nhất là với Nhiên.

Hôm qua khí thế mà hai vị cường giả mạnh mẽ bung ra đã kích thích hắn không nhỏ, hắn phải nỗ lực hơn nữa, dù cho không thể là đệ nhất thì cũng phải rèn luyện đứng trong top 10, top 100, hoặc ít nhất có thể không để bản thân bị bắt nạt là được rồi, nói tóm lại là vẫn phải cố gắng nhiều hơn người ta.

Sáng sớm Kiệt đều dùng Bách Ảnh Lãng Bộ kết hợp cùng Phong Bộ Xung Thiên chạy một vòng trên thành, đạp qua các vách núi, hôm nay đã vừa tròn một tuần, binh lính coi như đã quen mắt không thấy ngạc nhiên nhiều nữa rồi.

Ai nhìn cũng đều khen một câu: “Cậu thanh niên này thật chăm chỉ”.

Tập chạy xong là phải về thực hiện khóa huấn luyện mà hắn đã đăng ký từ trước, bước đầu cũng chỉ là huấn luyện thể lực và mấy chục thế võ, cách cầm kiếm trong quân đội.

Võ Trung Văn không trực tiếp huấn luyện binh sĩ mà có cấp duới làm nhưng thỉnh thoảng ông vẫn hay tới đây trầm tư quan sát, có lẽ hoài niệm về thời xưa của mình.

Thực tế thì Văn tướng ngày đó không có được thoải mái luyện tập như thế này, ông vốn dĩ chỉ là một giáo viên có chút sức vóc lên đường nhập ngũ khi có giặc ngoại xâm tới, qua một khóa huấn luyện đơn giản cấp tốc rồi phải ra trận ngay, cứ thế ngày qua ngày ăn ngủ trên chiến trường rồi một huyền thoại cũng đã xuất hiện từ đó.

Hôm nay Võ Trung Văn cũng tới quan sát các binh lính, trong giờ giải lao Kiệt có tới trò chuyện, cũng chỉ có hắn dám làm vậy chứ các binh sĩ khác nào dám đâu.

Kiệt để ý trên hai cánh tay của ông có những vết sẹo chi chít chằng chịt, bình thường hắn rất sợ đau, đến tiêm còn không dám mở mắt nhìn nên khi trông thấy những cái sẹo lồi lõm này đã khiến bản thân có chút gai người.

“Ông, mấy cái này chắc đau lắm nhỉ”.

Võ Trung Văn nói: “Cũng đau nhưng ta đã quen rồi, còn cậu thì sao? Da dẻ trắng trẻo mịn màng như thế liệu sau này có đánh trận được không?”

Kiệt hơi nóng mũi, đúng là hắn rất sợ chết nhưng cũng đừng nói lời thẳng thắn như vậy mà.

“Gì chứ, giặc tới nhà đàn bà cũng đánh, cùng lắm là liều mạng một phen thôi”. Kiệt gãi đầu nói: “Thực ra cháu cũng sợ lắm nhưng nghĩ tới cảnh bọn chúng tới giày xéo lên mồ mả tổ tiên mình, làm sao để thế được, vẫn cứ nên cầm kiếm lên sống mái một trận.”

Văn tướng nhìn người trẻ tuổi này mỉm cười một cái, năm đó bằng tuổi hắn ông đã ngày ngày lăn lộn chém giết trên chiến trường đến quên cả sống chết, còn các vết sẹo trên người vốn không phải từ việc đánh nhau với quân thù mà ra.

Kiệt mới hỏi: “Những vết sẹo này là do đâu vậy ạ?”

Võ Trung Văn điềm nhiên đáp ba tiếng: “Bị tra tấn”.

Kiệt giật mình suýt thì đánh rơi luôn cả cốc nước đang cầm trên tay.

"Tra.. Tra tấn sao?"

Ký ức trở về hiện rất rõ trong đôi mắt của Võ Trung Văn, còn nhớ năm hai mươi hai tuổi lần đầu tiên ông sa vào tay kẻ địch, chúng đánh đập, tra tấn bức cung dã man khiến ông chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần mà kể.

Nhưng đó không phải là lần đầu tiên.

Người đàn ông này từ khi tham gia quân đội đến giờ đã bảy lần bị quân thù bắt, bị tra tấn hơn một ngàn lần, lần nào cũng để lại vết thương chí mạng nhưng đều không chết, đến kẻ thù cũng phải khâm phục ý chí kiên cường của con người này.

Thấy Kiệt có vẻ thiếu tự tin Võ Trung Văn mới nói: "Ta từ lúc làm cường giả đánh nhau thua tổng cộng hơn một trăm lần, đều là thua thảm, đã có những lúc tuyệt vọng nhưng chưa bao giờ nản chí, sau thất bại ta vẫn gượng dậy, vẫn chiến đấu. Bây giờ những kẻ đánh bại ta trước kia đã đi đâu hết rồi? Cũng không thấy có kẻ nào quay lại khiêu chiến nữa".

Võ Trung Văn khẽ há miệng để Kiệt nhìn thấy hàm răng toàn sắt của mình, đây là kết quả của một buổi hành hình, khi quân thù đã tàn nhẫn bẻ đi toàn bộ răng của ông.

Kiệt phát khiếp, Võ Trung Văn không nói chuyện với hắn nữa mà tiến lên phía trước, ông cởi chiếc áo ngoài đang mặc của mình ra để lộ một thân hình đồ sộ nhưng khủng khiếp hơn là những vết sẹo chi chít không thể phục hồi xuất hiện trên khắp cơ thể, những binh sĩ đang nghỉ ngơi phía dưới nhìn thấy cũng phải giật cả mình, chỉ thấy thân thể người đàn ông này sẹo còn nhiều hơn cả da thịt lành.

Lần đầu tiên đại tướng Võ Trung Văn để lộ cơ thể cho toàn quân nhìn thấy.

Ông dõng dạc nói: "Một khi các ngươi đã chịu đủ đau khổ rồi thì sẽ không còn thấy đau nữa, mồ hôi mỗi một người đổ ngay lúc này chính là bớt đi một chút máu các ngươi phải đổ trong chiến trường."

“Quân thù luôn nói chúng ta điếc không sợ súng, chúng ta đúng là không sợ súng nhưng không phải vì điếc mà vì nền độc lập dân tộc”.

“Chiến tranh nổ ra đừng bao giờ trông chờ thủ lĩnh có thể che chở được hết các ngươi, cũng đừng chủ quan coi thường Xuân quốc, tuy chúng đã thất bại trong quá khứ trước chúng ta nhưng thế giới này không có quốc gia nào xảo quyệt và có giã tâm hơn chúng đâu, ngàn năm nay chúng đều có tham vọng với Xuyên quốc và lần trở lại sau chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn”.

“Nói vậy cũng không phải muốn làm các ngươi nhụt chí, không có gì phải sợ, nên nhớ quân đội Xuyên quốc không phải là quân đội mạnh nhất thế giới nhưng chưa từng có quân đội mạnh nhất thế giới nào thắng được chúng ta cả.”

Mọi người nghe xong tự nhiên trong ngực đều dâng lên một niềm tự hào khó tả, ai cũng có một câu đồng thời: "Đúng vậy".

Sau tiếng hô của chỉ huy trưởng, tất cả đồng loạt đứng dậy đưa tay chào vị đại tướng đáng kính của mình, và rồi tất cả lại lao vào trạng thái tập luyện điên cuồng, không ai biết được Xuân quốc sẽ tiến đánh Xuyên quốc lúc nào, có thể là tháng sau, năm sau, thậm chí cũng có thể sớm hơn.

...

Thời gian cứ thế trôi, Kiệt đã tập luyện được một tháng ở đây rồi, thể lực có tăng lên nhưng nội lực lẫn cấp độ dường như vẫn dậm chân tại chỗ.

Trần Quốc Tuấn đã rời đi làm nhiệm vụ mới cho nên Võ Trung Văn bây giờ là người bảo bọc Kiệt và Nhiên.

Nhiên mấy hôm nay lại chỉ rong chơi trong thành, nàng vốn cũng tập huấn cùng với Kiệt nhưng khi luyện tập lại phải tháo khăn che mặt ra, vậy là tình huống dở khóc dở cười diễn ra, chỉ trong có một ngày mà Nhiên nhận được tới mấy chục lời tỏ tình từ tướng cho tới tân binh, đến Văn tướng cũng không quản nổi việc này, Nhiên đành trở lại bộ dạng cũ, không tập luyện nữa mà dành thời gian đi chơi nhiều hơn.

Bạn đang đọc Ngạo Thế Anh Hùng sáng tác bởi BacHoKinhYeu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BacHoKinhYeu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.